Chính quyền là gì? Thẩm quyền của cnh quyền địa phương
Chính quyền trung ương là tập hợp tất cả c cơ quan nhà nước trung ương. Chính quyn
địa phươngtập hợp tất cả các quan nhà nước địa phương. Chính quyn địa phương gồm
có chính quyền cấp tỉnh, chính quyền cấp huyện và chính quyền cp xã.
1. Xác định phạm vi thẩm quyền của chính quyền địa phương
Trên thế giới một số quốc gia nhtới mức không chính quyền địa phương, dụ,
Singapore, Brunei, Vatican... vấn đqun trquốc gia này ở góc độ nào đó là khá đơn giản bởi
chỉ có một cấp chính quyền nằm trung ương điều hành công vic của toàn bquốc gia.
Đối với các quốc gia có chính quyn địa phương thì vấn đề phức tạp hơn nhiều. Càng có nhiu
cấp chính quyền địa phương thì mức đphc tạp càng tăng. Như đcập trên đây, Việt Nam
3 cp đơn vị hành chính, ở mỗi cấp đều có chính quyền địa phương và các đơn vị hành chính
đưc phân chia theo hình tong. Nvậy mỗi mét vuông lãnh thVit Nam đều thuc
thm quyền của 4 cp chính quyền, gồm chính quyền trung ương, chính quyền địa phương cấp
tỉnh, chính quyền địa phương cấp huyện và chính quyền địa phương cấp xã. Bên cạnh đó, c
nhà ớc hiện đại cũng xu hướng can thiệp sâu rộng vào mọi mặt đời sống hội. Những
yếu tố này dẫn tới rủi ro chồng chéo về thm quyền ca các cấp chính quyền là hết sc lớn. Vì
vậy, vn đề quan trọng làm thế nào đxác định được loạing việc nào do chính quyền địa
phương nào thực hiện cơ chế chịu trách nhiệm khi thực hiện công việc đó. Luật tchc
chính quyền địa pơng trù liệu điều này thông qua ba chế: phân quyền, phân cấp y
quyền giữa các cp chính quyền.
Như trên đã đề cập, chính quyền địa phương có thẩm quyền chung trên tất cả các mặt đời
sống chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội, giáo dc... trong phm vi đơn vị hành chính mà nó ph
trách (Điều 17, 24, 31, 38,45, 52, 59,66 Lut tổ chc chính quyn địa phương năm 2015). Tuy
nhiên, thẩm quyền của chính quyền địa phương không phải hạn trên phạm vi nh th
đơn vị hành chính của mình. Với các quy định của Hiến pháp năm 2013 Luật tổ chức chính
quyền địa phương năm 2015, có thể thấy phạm vi thẩm quyền của chính quyền địa phương có
đưc xác định dựa trên hai nguyên tắc.
Ngun tắc thứ nht, chính quyền địa phương chỉ những thẩm quyền hay nhim vụ,
quyền hạn cụ tho đã được các quan nhà c ở trung ương hay quan nhà nưc cấp
trên quy đnh trong c văn bn quy phạm pp luật ơng ứng. Việt Nam quốc gia theo hình
thc đơn nhất. Chủ quyền quốc gia nằm ở trung ương do đó quyền lực tập trung toàn bộ ở
cấp chính quyền trung ương. Các cnh quyền địa phương, mặc cũng do Nhân dân thành
lập, song không phải cấp chính quyền chủ quyền do đó không có thẩm quyền đương
nhiên, hay còn gọi là thẩm quyền tự có. Trong quá trình thực hiện quyền lực nhà nước, c
quan nhà nưc trung ương hoặc cấp trên sẽ “giaomột sthm quyền hay nhiệm vụ, quyn
hạn cụ thcho chính quyn địa phương hay cơ quan chính quyền địa phương thực hiện và việc
“giaođó sở hình thành phm vi thẩm quyền chính quyền địa phương được thực thi
trong phạm vi đơn vị hành chính của mình.
Ngun tắc thứ hai, vic “giaothm quyền, công việc, hay nhiệm vụ, quyền hạn cho
chính quyền địa pơng phải được thực hiện qua một trong ba cơ chế: phân quyền, phân cấp,
hoc ủy quyền. Như vậy, chính quyền địa phương các cơ quan của chính quyn địa phương
ch những phạm vi thẩm quyền được giao theo cơ chế phân quyền, phân cấp hoặc y quyn
mà thôi. Mọi nhiệm vụ, quyền hạn mà chính quyền địa phương thực hiện đều phải căn cứ trên
các văn bản quy phạm pháp luật do quan cấp trên ban hành có quy đnh về c nhiệm vụ,
quyền hạn đó theo một ừong ba cơ chế trên. Nguyên tắc này nhằm bảo đm thẩm quyền, nhiệm
vụ, quyền hạn của chính quyền địa phương không hình thành một ch tùy tiện. Khi thẩm
quyền được giao theo một trong ba chế này thì chế đtrách nhiệm của chính quyền địa
phương vàc cơ quan có liên quan khi thực hiện thẩm quyền được giao có cơ sở để xác định
một ch rõ ng. Nhvậy, hiệu qucông việc được bảo đm. Ba chế đó đã đưc Luật tổ
chức chính quyền địa phương năm 2015 quy định tương đối cthể.
Cần lưu ý rằng, Luật tchức chính quyền địa phương năm 2015 là luật đầu tiên quy định
về cơ chế phân quyền, phân cấp và ủy quyền giữa c cấp chính quyền. Mặc dù quy đnh như
vậy một c phát triển lớn song đây cũng những vấn đmới còn những cách hiu
chưa thống nhất. Thực tiễn thực hiện các chế y cũng chưa nhiều ngay cả các cơ
quan nhà nưc cũng còn nhiều thắc mắc khi triển khai thực hin.
2. Phân cấp cho cnh quyền địa phương
Phân cấp cho chính quyền địa phương được quy đnh trực tiếp tại Điều 13 Luật tổ chc
chính quyền địa phương năm 2015 với các nội dung cơ bản sau:
- Vchth phân cp: Nếu chủ thphân quyền chỉ có th Quc hội t chủ thphân
cấp thể quan nnước trung ương hoặc cơ quan nhà c ở địa phương (Khoản 1
Điu 13 Luật tổ chc chính quyền địa phương năm 2015). Như vậy, phạm vi các quan nhà
c có thể phân cấp thẩm quyền cho chính quyền địa phương rất rộng, về nguyên tắc, các
cơ quan nhà nước ở trung ương có thể là Quc hội, Ủy ban Thưng vụ Quc hội, Chính phủ,
các bộ và các cơ quan ngang bộ; các quan nhà nưc ở địa phương có thlà Hội đồng nhân
dân hay ủy ban nhân dân ở bất kì cấp hành chính nào từ cp huyện trở lên. cấp xã là cấp hành
chính thấp nhất nên không thphân cp cho cơ quan nào khác. Tuy nhiên, trong thc tiễn, phân
cấp tờng được áp dụng trong nh vực quản lí nh chính nhàc do đó chủ thphân
cấp tng Chính phủ, c bộ, quan ngang bHội đồng nhân dân, y ban nhân n
cấp tỉnh, huyn.
- Vchthnhận phân cp: Chthnhn phân cấp có thchính quyn địa phương
hoc cơ quan nhà nước cấp ới của ch th phân cấp (Khoản 1 Điều 13 Luật tổ chức chính
quyền địa phương m 2015). Như vậy, phạm vi chủ thnhận phân cấp cũng rộng hơn phạm
vi chủ thnhận pn quyền. Ngoài chính quyền địa pơng, các quan nhà c địa phương
Hội đồng nn n y ban nn n cũng thnhn phân cấp. N vậy quan nhà
c trung ương hoặc địa phương cấp tn có thể lựa chọn phân cấp cho chính quyền địa
phương hoặc cơ quan nnước địa phương cấp ới. Nếu phân cấp cho chính quyền địa
phương thì cả Hội đồng nn n và ủy ban nhân n của chính quyền địa phương đó phải thc
hiện thẩm quyền được phân cp; nếu phân cấp cho một cơ quan chính quyn địa phương cụ th
thì cơ quan đó thực hiện thẩm quyn được phân cấp.
- Vnội dung của phân cấp: Pháp luật hiện hành không quy đnh cụ thnh vực nào có
thđưc phân cp cho chính quyn địa phương hoặc cơ quan của chính quyền địa pơng. Tuy
vậy, khon 1 Điều 13 Luật tổ chức chính quyền địa phương năm 2015 quy định rõ thẩm quyền
đưc phân cấp phải nằm trong phạm vi thẩm quyền của chủ thphân cấp, có nga chủ th
phân cấp chỉ thphân cấp cho cấp dưới thực hiện những nhiệm vụ, quyền hạn nằm trong
phm vi thẩm quyền của mình. dụ, B Giao thông vận tải không th pn cấp cho ủy ban
nhân dân cấp tỉnh thực hiện phạm vi thẩm quyền liên quan tới nông nghiệp lĩnh vực không
thuộc thẩm quyền của BGiao thông vận tải; ơng tự, nếu y ban nn dân một tỉnh nào đó
mun phân cấp cho ủy ban nhân dân cấp xã trực thuộc thực hiện một số nhiệm vụ, quyền hạn
nhất định tcác nhiệm v, quyền hạn đó phi nằm trong phm vi thẩm quyền ca y ban nhân
dân tỉnh đã được cấp trên phân quyền hoặc phân cấp.
- Về cơ chế trách nhiệm: Tuy chủ thnhn phân cấp người trực tiếp thực hiện công
vic được phân cấp trong phạm vi địa phương của mình song chủ th phân cấp mới ngưi
chịu trách nhiệm chính khi ng việc thực hiện không hiệu quả. Tt nhiên, chủ thnhn phân
cấp cũng không thvô can. Chủ th nhn phân Cấp chịu trách nhiệm trước chủ thphân cấp
về việc thực hiện công việc được phân cp. Như vậy, chế trách nhim ở đây là chế song
trùng, bao gồm trách nhiệm của cả chthể phân cấp chủ th nhận phân cấp, trong đó trách
nhiệm chính đối với kết quả thc hiện công việc là của chủ thphân cp. Để vận hành chế
trách nhiệm song trùng, pháp lut hiện hành quy định ch thphân cấp phải hướng dẫn, kiểm
tra việc thực hiện công việc được phân cấp đồng thời bảo đảm điều kiện tài chính, nguồn nhân
lực các điều kin cần thiết khác đ chthnhn phân cấp thực hiện nhiệm vụ, quyền hạn
đưc phân cấp. Chủ thphân cấp còn trách nhiệm hướng dẫn, kiểm tra chủ thnhận phân
cấp trong việc thực hiện nhiệm vụ, quyền hạn được phân cấp.1 N vậy, chế trách nhiệm
trong trường hợp phân cấp phức tp hơn so với trường hợp phân quyn.
- Vđiu kiện tiến nh phân cp: Đtiến hành phân cấp cũng đòi hỏi nhiều điều kin
hơn so với phân quyn.
Thnht, nội dung công việc (nhiệm vụ, quyền hạn) phân cấp phải được quy địnhtrong
văn bản quy phạm pháp luật của chủ th phân cấp.
Thứ hai, ch có thể phân cấp khi đã xác địnhphạm vi trách nhiệm của ch thể phân cấp
và chủ th nhn phân cấp. Trách nhiệm của hai cơ quan này cũng phải được quy định rõ trong
văn bản quy phạm pháp luật phân cấp của chủ thể phân cấp.
Thba, ch phân cấp những nội dung công việc cần thực hiện một cách liên tục, tờng
xuyên bởi ch thnhn phân cấp. Điềuy có nghĩa là cơ chế phân cấp được sử dng đgiao
một phạm vi thẩm quyền thực hiện một cách ổn định ở cấp dưới. Cơ chế phân cp không đưc
dùng để giao các công việc mang tính tình thế hoc tm thời.
Th, ch th pn cp phải bảo đảm điều kiện về tài chính, nguồn nhân lực và điều kin
cần thiết khác để chthnhn phân cấp có thể thực hiện được phm vi thẩm quyn được phân
cấp (Khoản 3,4 Điều13 Luật tchc chính quyền địa phương năm 2015 và Khoản 1,2, 3 Điu
13 Luật tổ chức chính quyền địa phương năm 2015).
- Về vấn đphân cấp tiếp: Khác với phân quyền, pháp luật hiện hành cho phép chủ th
nhn phân cấp được phân cấp tiếp cho chính quyn địa phương hoặc cơ quan cấp dưới thực
hiện một phần thẩm quyền đã được pn cp cho mình. Tuy nhiên, khi phân cấp tiếp phải được
sự đồng ý của chủ thể phân cấp ban đầu. Pháp luật hiện hành không quy định rõ cơ chế của sự
đồng ý này. Tuy nhiên, thhiểu chthể phân cấp có thđồng ý với việc phân cấp tiếp bằng
cách quy định cth trong n bản phân cấp ban đầu hoc đồng ý đối với từng trưng hp phát
sinh cụ thể.
Như vậy, qua các nội dung của phân cấp đề cập trên đây, có thể định nghĩa một cách ngắn
gọn phân cấp việc quan nhà nưc trung ương địa phương, bằng các văn bản quy
phạm pháp lut do mình ban hành, giao cho chính quyền địa phương hoặc một cơ quan n
ớc cấp dưới thực hiện một phạm vi công việc nhất định theo cơ chế trách nhiệm song trùng
đổi với hiệu qu thực hiện công việc được phân cấp.

Preview text:

Chính quyền là gì? Thẩm quyền của chính quyền địa phương
Chính quyền trung ương là tập hợp tất cả các cơ quan nhà nước trung ương. Chính quyền
địa phương là tập hợp tất cả các cơ quan nhà nước địa phương. Chính quyền địa phương gồm
có chính quyền cấp tỉnh, chính quyền cấp huyện và chính quyền cấp xã.
1. Xác định phạm vi thẩm quyền của chính quyền địa phương
Trên thế giới có một số quốc gia nhỏ tới mức không có chính quyền địa phương, ví dụ,
Singapore, Brunei, Vatican... vấn đề quản trị quốc gia này ở góc độ nào đó là khá đơn giản bởi
vì chỉ có một cấp chính quyền nằm ở trung ương điều hành công việc của toàn bộ quốc gia.
Đối với các quốc gia có chính quyền địa phương thì vấn đề phức tạp hơn nhiều. Càng có nhiều
cấp chính quyền địa phương thì mức độ phức tạp càng tăng. Như đề cập trên đây, ở Việt Nam
có 3 cấp đơn vị hành chính, ở mỗi cấp đều có chính quyền địa phương và các đơn vị hành chính
được phân chia theo mô hình tổ ong. Như vậy mỗi mét vuông lãnh thổ Việt Nam đều thuộc
thẩm quyền của 4 cấp chính quyền, gồm chính quyền trung ương, chính quyền địa phương cấp
tỉnh, chính quyền địa phương cấp huyện và chính quyền địa phương cấp xã. Bên cạnh đó, các
nhà nước hiện đại cũng có xu hướng can thiệp sâu rộng vào mọi mặt đời sống xã hội. Những
yếu tố này dẫn tới rủi ro chồng chéo về thẩm quyền của các cấp chính quyền là hết sức lớn. Vì
vậy, vấn đề quan trọng là làm thế nào để xác định được loại công việc nào do chính quyền địa
phương nào thực hiện và cơ chế chịu trách nhiệm khi thực hiện công việc đó. Luật tổ chức
chính quyền địa phương trù liệu điều này thông qua ba cơ chế: phân quyền, phân cấp và ủy
quyền giữa các cấp chính quyền.
Như trên đã đề cập, chính quyền địa phương có thẩm quyền chung trên tất cả các mặt đời
sống chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội, giáo dục... trong phạm vi đơn vị hành chính mà nó phụ
trách (Điều 17, 24, 31, 38,45, 52, 59,66 Luật tổ chức chính quyền địa phương năm 2015). Tuy
nhiên, thẩm quyền của chính quyền địa phương không phải là vô hạn trên phạm vi lãnh thổ
đơn vị hành chính của mình. Với các quy định của Hiến pháp năm 2013 và Luật tổ chức chính
quyền địa phương năm 2015, có thể thấy phạm vi thẩm quyền của chính quyền địa phương có
được xác định dựa trên hai nguyên tắc.
Nguyên tắc thứ nhất, chính quyền địa phương chỉ có những thẩm quyền hay nhiệm vụ,
quyền hạn cụ thể nào đã được các cơ quan nhà nước ở trung ương hay cơ quan nhà nước cấp
trên quy định trong các văn bản quy phạm pháp luật tương ứng. Việt Nam là quốc gia theo hình
thức đơn nhất. Chủ quyền quốc gia nằm ở trung ương và do đó quyền lực tập trung toàn bộ ở
cấp chính quyền trung ương. Các chính quyền địa phương, mặc dù cũng do Nhân dân thành
lập, song không phải là cấp chính quyền có chủ quyền và do đó không có thẩm quyền đương
nhiên, hay còn gọi là thẩm quyền tự có. Trong quá trình thực hiện quyền lực nhà nước, các cơ
quan nhà nước ở trung ương hoặc cấp trên sẽ “giao” một số thẩm quyền hay nhiệm vụ, quyền
hạn cụ thể cho chính quyền địa phương hay cơ quan chính quyền địa phương thực hiện và việc
“giao” đó là cơ sở hình thành phạm vi thẩm quyền mà chính quyền địa phương được thực thi
trong phạm vi đơn vị hành chính của mình.
Nguyên tắc thứ hai, việc “giao” thẩm quyền, công việc, hay nhiệm vụ, quyền hạn cho
chính quyền địa phương phải được thực hiện qua một trong ba cơ chế: phân quyền, phân cấp,
hoặc ủy quyền. Như vậy, chính quyền địa phương và các cơ quan của chính quyền địa phương
chỉ có những phạm vi thẩm quyền được giao theo cơ chế phân quyền, phân cấp hoặc ủy quyền
mà thôi. Mọi nhiệm vụ, quyền hạn mà chính quyền địa phương thực hiện đều phải căn cứ trên
các văn bản quy phạm pháp luật do cơ quan cấp trên ban hành có quy định về các nhiệm vụ,
quyền hạn đó theo một ừong ba cơ chế trên. Nguyên tắc này nhằm bảo đảm thẩm quyền, nhiệm
vụ, quyền hạn của chính quyền địa phương không hình thành một cách tùy tiện. Khi thẩm
quyền được giao theo một trong ba cơ chế này thì chế độ trách nhiệm của chính quyền địa
phương và các cơ quan có liên quan khi thực hiện thẩm quyền được giao có cơ sở để xác định
một cách rõ ràng. Nhờ vậy, hiệu quả công việc được bảo đảm. Ba cơ chế đó đã được Luật tổ
chức chính quyền địa phương năm 2015 quy định tương đối cụ thể.
Cần lưu ý rằng, Luật tổ chức chính quyền địa phương năm 2015 là luật đầu tiên quy định
về cơ chế phân quyền, phân cấp và ủy quyền giữa các cấp chính quyền. Mặc dù quy định như
vậy là một bước phát triển lớn song đây cũng là những vấn đề mới và còn những cách hiểu
chưa thống nhất. Thực tiễn thực hiện các cơ chế này cũng chưa có nhiều và ngay cả các cơ
quan nhà nước cũng còn nhiều thắc mắc khi triển khai thực hiện.
2. Phân cấp cho chính quyền địa phương
Phân cấp cho chính quyền địa phương được quy định trực tiếp tại Điều 13 Luật tổ chức
chính quyền địa phương năm 2015 với các nội dung cơ bản sau:
- Về chủ thể phân cấp: Nếu chủ thể phân quyền chỉ có thể là Quốc hội thì chủ thể phân
cấp có thể là cơ quan nhà nước ở trung ương hoặc cơ quan nhà nước ở địa phương (Khoản 1
Điều 13 Luật tổ chức chính quyền địa phương năm 2015). Như vậy, phạm vi các cơ quan nhà
nước có thể phân cấp thẩm quyền cho chính quyền địa phương là rất rộng, về nguyên tắc, các
cơ quan nhà nước ở trung ương có thể là Quốc hội, Ủy ban Thường vụ Quốc hội, Chính phủ,
các bộ và các cơ quan ngang bộ; các cơ quan nhà nước ở địa phương có thể là Hội đồng nhân
dân hay ủy ban nhân dân ở bất kì cấp hành chính nào từ cấp huyện trở lên. cấp xã là cấp hành
chính thấp nhất nên không thể phân cấp cho cơ quan nào khác. Tuy nhiên, trong thực tiễn, phân
cấp thường được áp dụng trong lĩnh vực quản lí hành chính nhà nước và do đó chủ thể phân
cấp thường là Chính phủ, các bộ, cơ quan ngang bộ và Hội đồng nhân dân, ủy ban nhân dân cấp tỉnh, huyện.
- Về chủ thể nhận phân cấp: Chủ thể nhận phân cấp có thể là chính quyền địa phương
hoặc cơ quan nhà nước cấp dưới của chủ thể phân cấp (Khoản 1 Điều 13 Luật tổ chức chính
quyền địa phương năm 2015). Như vậy, phạm vi chủ thể nhận phân cấp cũng rộng hơn phạm
vi chủ thể nhận phân quyền. Ngoài chính quyền địa phương, các cơ quan nhà nước ở địa phương
là Hội đồng nhân dân và ủy ban nhân dân cũng có thể nhận phân cấp. Như vậy cơ quan nhà
nước ở trung ương hoặc địa phương cấp trên có thể lựa chọn phân cấp cho chính quyền địa
phương hoặc cơ quan nhà nước ở địa phương cấp dưới. Nếu phân cấp cho chính quyền địa
phương thì cả Hội đồng nhân dân và ủy ban nhân dân của chính quyền địa phương đó phải thực
hiện thẩm quyền được phân cấp; nếu phân cấp cho một cơ quan chính quyền địa phương cụ thể
thì cơ quan đó thực hiện thẩm quyền được phân cấp.
- Về nội dung của phân cấp: Pháp luật hiện hành không quy định cụ thể lĩnh vực nào có
thể được phân cấp cho chính quyền địa phương hoặc cơ quan của chính quyền địa phương. Tuy
vậy, khoản 1 Điều 13 Luật tổ chức chính quyền địa phương năm 2015 quy định rõ thẩm quyền
được phân cấp phải nằm trong phạm vi thẩm quyền của chủ thể phân cấp, có nghĩa là chủ thể
phân cấp chỉ có thể phân cấp cho cấp dưới thực hiện những nhiệm vụ, quyền hạn nằm trong
phạm vi thẩm quyền của mình. Ví dụ, Bộ Giao thông vận tải không thể phân cấp cho ủy ban
nhân dân cấp tỉnh thực hiện phạm vi thẩm quyền liên quan tới nông nghiệp là lĩnh vực không
thuộc thẩm quyền của Bộ Giao thông vận tải; tương tự, nếu ủy ban nhân dân một tỉnh nào đó
muốn phân cấp cho ủy ban nhân dân cấp xã trực thuộc thực hiện một số nhiệm vụ, quyền hạn
nhất định thì các nhiệm vụ, quyền hạn đó phải nằm trong phạm vi thẩm quyền của ủy ban nhân
dân tỉnh đã được cấp trên phân quyền hoặc phân cấp.
- Về cơ chế trách nhiệm: Tuy chủ thể nhận phân cấp là người trực tiếp thực hiện công
việc được phân cấp trong phạm vi địa phương của mình song chủ thể phân cấp mới là người
chịu trách nhiệm chính khi công việc thực hiện không hiệu quả. Tất nhiên, chủ thể nhận phân
cấp cũng không thể vô can. Chủ thể nhận phân Cấp chịu trách nhiệm trước chủ thể phân cấp
về việc thực hiện công việc được phân cấp. Như vậy, cơ chế trách nhiệm ở đây là cơ chế song
trùng,
bao gồm trách nhiệm của cả chủ thể phân cấp và chủ thể nhận phân cấp, trong đó trách
nhiệm chính đối với kết quả thực hiện công việc là của chủ thể phân cấp. Để vận hành cơ chế
trách nhiệm song trùng, pháp luật hiện hành quy định chủ thể phân cấp phải hướng dẫn, kiểm
tra việc thực hiện công việc được phân cấp đồng thời bảo đảm điều kiện tài chính, nguồn nhân
lực và các điều kiện cần thiết khác để chủ thể nhận phân cấp thực hiện nhiệm vụ, quyền hạn
được phân cấp. Chủ thể phân cấp còn có trách nhiệm hướng dẫn, kiểm tra chủ thể nhận phân
cấp trong việc thực hiện nhiệm vụ, quyền hạn được phân cấp.1 Như vậy, cơ chế trách nhiệm
trong trường hợp phân cấp phức tạp hơn so với trường hợp phân quyền.
- Về điều kiện tiến hành phân cấp: Để tiến hành phân cấp cũng đòi hỏi nhiều điều kiện hơn so với phân quyền.
Thứ nhất, nội dung công việc (nhiệm vụ, quyền hạn) phân cấp phải được quy định rõ trong
văn bản quy phạm pháp luật của chủ thể phân cấp.
Thứ hai, chỉ có thể phân cấp khi đã xác định rõ phạm vi trách nhiệm của chủ thể phân cấp
và chủ thể nhận phân cấp. Trách nhiệm của hai cơ quan này cũng phải được quy định rõ trong
văn bản quy phạm pháp luật phân cấp của chủ thể phân cấp.
Thứ ba, chỉ phân cấp những nội dung công việc cần thực hiện một cách liên tục, thường
xuyên bởi chủ thể nhận phân cấp. Điều này có nghĩa là cơ chế phân cấp được sử dụng để giao
một phạm vi thẩm quyền thực hiện một cách ổn định ở cấp dưới. Cơ chế phân cấp không được
dùng để giao các công việc mang tính tình thế hoặc tạm thời.
Thứ tư, chủ thể phân cấp phải bảo đảm điều kiện về tài chính, nguồn nhân lực và điều kiện
cần thiết khác để chủ thể nhận phân cấp có thể thực hiện được phạm vi thẩm quyền được phân
cấp (Khoản 3,4 Điều13 Luật tổ chức chính quyền địa phương năm 2015 và Khoản 1,2, 3 Điều
13 Luật tổ chức chính quyền địa phương năm 2015).
- Về vấn đề phân cấp tiếp: Khác với phân quyền, pháp luật hiện hành cho phép chủ thể
nhận phân cấp được phân cấp tiếp cho chính quyền địa phương hoặc cơ quan cấp dưới thực
hiện một phần thẩm quyền đã được phân cấp cho mình. Tuy nhiên, khi phân cấp tiếp phải được
sự đồng ý của chủ thể phân cấp ban đầu. Pháp luật hiện hành không quy định rõ cơ chế của sự
đồng ý này. Tuy nhiên, có thể hiểu chủ thể phân cấp có thể đồng ý với việc phân cấp tiếp bằng
cách quy định cụ thể trong văn bản phân cấp ban đầu hoặc đồng ý đối với từng trường hợp phát sinh cụ thể.
Như vậy, qua các nội dung của phân cấp đề cập trên đây, có thể định nghĩa một cách ngắn
gọn phân cấp là việc cơ quan nhà nước ở trung ương và địa phương, bằng các văn bản quy
phạm pháp luật do mình ban hành, giao cho chính quyền địa phương hoặc một cơ quan nhà
nước cấp dưới thực hiện một phạm vi công việc nhất định theo cơ chế trách nhiệm song trùng
đổi với hiệu quả thực hiện công việc được phân cấp.