-
Thông tin
-
Quiz
Đóng vai bé Thu kể lại chuyện Chiếc lược ngà chọn lọc hay nhất | Ngữ văn 9
Hạnh phúc - đó là thứ mà con người ta bấy lâu nay luôn kiếm tìm,nhưng ít ai hiểu được một chân lý giản đơn mà sâu sắc: Hạnh phúc ở ngay trước mắt ta.Bản thân tôi - Bé Thu - cũng vậy, ngay từ thuở mới lọt lòng cho đến tận bây giờ vẫn luôn khát khao gặp lại hình bóng ba thân thương,đó là hạnh phúc lớn nhất đời tôi. Tài liệu giúp bạn tham khảo ôn tập và đạt kết quả cao. Mời bạn đọc đón xem!
Tài liệu chung Ngữ Văn 9 111 tài liệu
Ngữ Văn 9 0.9 K tài liệu
Đóng vai bé Thu kể lại chuyện Chiếc lược ngà chọn lọc hay nhất | Ngữ văn 9
Hạnh phúc - đó là thứ mà con người ta bấy lâu nay luôn kiếm tìm,nhưng ít ai hiểu được một chân lý giản đơn mà sâu sắc: Hạnh phúc ở ngay trước mắt ta.Bản thân tôi - Bé Thu - cũng vậy, ngay từ thuở mới lọt lòng cho đến tận bây giờ vẫn luôn khát khao gặp lại hình bóng ba thân thương,đó là hạnh phúc lớn nhất đời tôi. Tài liệu giúp bạn tham khảo ôn tập và đạt kết quả cao. Mời bạn đọc đón xem!
Chủ đề: Tài liệu chung Ngữ Văn 9 111 tài liệu
Môn: Ngữ Văn 9 0.9 K tài liệu
Thông tin:
Tác giả:



Preview text:
Đóng vai bé Thu kể lại chuyện Chiếc lược ngà chọn lọc hay nhất
Bài văn đóng vai bé Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà hy vọng sẽ giúp các em học sinh trung học cơ
sở tham khảo và hoàn thiện bài viết của mình được ngắn gọn, súc tích và hay hơn. Luật Minh Khuê
kính mời quý bạn đọc tham khảo!
Mục lục bài viết 1. Mẫu số 1
Hạnh phúc - đó là thứ mà con người ta bấy lâu nay luôn kiếm tìm,nhưng ít ai hiểu được một chân lý
giản đơn mà sâu sắc: Hạnh phúc ở ngay trước mắt ta.Bản thân tôi - Bé Thu - cũng vậy, ngay từ thuở
mới lọt lòng cho đến tận bây giờ vẫn luôn khát khao gặp lại hình bóng ba thân thương,đó là hạnh
phúc lớn nhất đời tôi.Song,như cái chân lý ấy,hạnh phúc ngay trước mặt tôi - người ba thân yêu đứng
ngay trước mắt tôi...nhưng sao tôi chả nhận ra để giờ đây chỉ còn biết hối hận muộn màng.Hạnh phúc
ấy bây giờ chỉ còn là hư vô bởi: Ba tôi đã đi về một nơi rất xa rồi...Ký ức về cuộc gặp mặt và chia tay ba
Sáu mãi mãi sẽ là hồi ức theo tôi đến cuối đời. Chuyện là thế này
Theo lời kể của má, khi tôi mới tròn một tuổi ba đã phải ra chiến trận vì tiếng gọi thiêng liêng của
Đảng, của Bác Hồ, lúc đó tôi còn quá bé nhỏ để ghi nhớ hình bóng ba. Suốt tám năm ròng tôi sống
trong vòng tay che chở, đùm bọc của cha, như thế đối với tôi là không đủ, tôi vẫn cần lắm tình thương
bao la của ba hơn những đứa trẻ đồng trang lứa và cũng hay nghe má kể về câu chuyện của ba nơi
chiến trường, tôi nghĩ tới ba nhiều lắm-người hùng của con. Năm tôi lên lớp tám, một phép màu đã
xảy ra: Ba trở về. Khi được mẹ báo tin dữ ấy, lòng tôi nôn nao như lửa đốt, tôi chạy vội ra trước cửa
nhà tìm ba. Thấp thoáng đằng xa, tôi thấy một người đàn ông mặc áo lính cao to nhưng trên trán ông
ta lại có 1 vết thẹo to trông rất dễ sợ. Ông ta chạy đến, nói to: " Ba đây con! ". Quá đỗi ngỡ ngàng, tôi
vụt chạy vào nhà kêu má. Lạ lùng thay, má tôi còn sung sướng ôm ấp người đàn ông kia đi chưa được
bao lâu đã vui cười với người khác, người lớn là thế sao? Trong tâm trí tôi gợi lên nhiều suy nghĩ lạ
lùng, có cả vẻ trưởng thành của người đàn ông kia cùng với một người khác ở lại nhà tôi. Thời gian ấy,
má không bao giờ dọa đánh nếu tôi xưng ba, nhưng người dữ tợn kia gọi là ba cũng được chứ, để con
biết đó là ba đi, đừng hòng! Tôi chạnh lòng nhìn tấm hình ba má chụp lại, tôi chỉ có duy nhất một
người ba thôi, bây giờ là vậy, mãi mãi cũng là vậy. Suốt ba ngày, ông ba " giả " kia cứ quanh quẩn làm
phiền tôi hoài, tôi bực mình lắm nhưng chẳng dám thốt ra. Tôi không coi trọng ông ta nên luôn cư xử
thô lỗ bằng cách nói trổng, chối từ mọi sự quan tâm của ông ta, muốn dụ dỗ tôi à, không dễ đâu! Có
một hôm, tôi làm rớt cái trứng cá ông ấy đưa thì bị ông này tát một cái rõ đau vào mông rồi lớn tiếng
chửi mắng: "Tại sao mày lì lợm đến vậy à? ". Tôi uất lắm vì tôi không phải là một con bé nhõng nhẽo
chỉ biết khóc nhè nên tôi cúi gầm mặt, lấy quả trứng cho vào chén và mang qua nhà ngoại. Nghe má kể
khi ấy ba cũng sốc lắm, mặt tái nhợt đi lại thêm vết sẹo đỏ ửng đầy tội nhưng nghĩ lại tôi vẫn hận
mình, cảm thấy thương ba nhiều quá. Ba nói muốn đứa con gái nhỏ gọi một tiếng "Ba" thôi mà lại khó
khăn thế. Ôi, sao mà tôi ngu ngốc quá, ngốc nên mới không nhận ra những điệu cười ẩn ý, những cái
lắc đầu đầy suy tư và cả đôi mắt ngấn lệ của ba tôi. Ba buồn vì đứa con quá ương ngạnh, bướng bỉnh.
Đến đây thì tôi đã thấy nhói đau nơi con tim lắm rồi nhưng tất cả giờ đây đâu còn nghĩa lý gì.
Tiếp tục câu chuyện là khi tôi về nhà ngoại, bà kể lại cho tôi nghe về những cái khốc liệt, tàn nhẫn của
chiến tranh, những tội ác tày đình của thằng Tây đã làm chia ly hạnh phúc của biết bao gia đình, trong
đó có nhà tôi. Tại chúng mà khuôn mặt đôn hậu của ba tôi bị biến dạng. Tôi căm hận chiến tranh hơn
bao giờ. Suốt đêm ấy, tôi trằn trọc chả ngủ được, mong trời sáng mau mau để tôi còn về tiễn cha.
Hôm sau, tôi theo ngoại về nhà. Tôi chỉ biết đứng trong góc nhà mà nhìn ba tôi nói cười với người
khác. Tôi như bị bỏ rơi, lạc lõng, bơ vơ. Những tưởng ba còn giận nên không quan tâm đến đứa con
gái hư hỏng nữa, nhưng ba đã nhìn tôi bằng một đôi mắt trĩu nặng u buồn cùng lời nói cất lên khe
khẽ: "Thôi, ba đi nghe con!". Trong khoảnh khắc ấy, tình phụ tử trong tôi bỗng trỗi dậy, tôi thốt lên 1
tiếng: "Ba!"Tiếng gọi thiêng liêng bấy lâu nay tôi giấu nơi tim mình. Mỗi tiếng gọi như làm thời gian
ngưng đọng, tất cả mọi người đều sửng sờ. Nhanh như sóc, tôi chạy đến ôm ấp hình hài ba tôi mong
nhớ bao lâu nay và hôn khắp người ba. Đau đớn thay, giây phút ba con tôi đoàn tụ cũng lại là phút
chia ly, ba lại phải lên đường đi tập kết. Tôi không muốn ba đi 1 chút nào, chỉ ước sao thời gian ngừng
lại để tôi được tận hưởng nỗi khao khát tình cha 8 năm qua...Nhờ mọi người khuyên răn tôi mới để
ba đi cùng lời hứa mang chiếc lược ngà tặng tôi vào lần thăm sau. Trong tâm trí non nớt của một đứa
bé 8 tuổi, tôi không hề nghĩ đây lại là lần Giờ đây tôi đã khôn lớn, trưởng thành không còn trẻ nít,
bướng bỉnh như xưa nữa mà biết suy nghĩ, biết giúp ích cho đời. Trong tim tôi vẫn tôn thờ hình bóng
ba kính yêu và dành một khoảng trống để chất chứa tình yêu thương dạt dào ấy, một khoảng trống
khác tôi dành cho Tổ quốc thân yêu. Tiếp bước cha tôi đi theo con đường cách mạng, tôi đã trở thành
cô giao liên dũng cảm, kiên cường. Tôi không đơn độc, lẻ loi bởi ba luôn có ba bên cạnh, ba là nguồn
sáng soi sáng đường tôi đi, là ánh lửa sưởi ấm cái giá lạnh ở rừng núi...Có ba, tôi có niềm hạnh phúc
lớn nhất đời mình... gặp mặt cuối cùng của cha con tôi. Ba tôi đã đi và không bao giờ trở lại...Đau đớn làm sao...
Giờ đây tôi đã khôn lớn, trưởng thành không còn trẻ nít, bướng bỉnh như xưa nữa mà biết suy nghĩ,
biết giúp ích cho đời. Trong tim tôi vẫn tôn thờ hình bóng ba kính yêu và dành một khoảng trống để
chất chứa tình yêu thương dạt dào ấy, một khoảng trống khác tôi dành cho Tổ quốc thân yêu. Tiếp
bước cha tôi đi theo con đường cách mạng, tôi đã trở thành cô giao liên dũng cảm, kiên cường. Tôi
không đơn độc, lẻ loi bởi ba luôn có ba bên cạnh, ba là nguồn sáng soi sáng đường tôi đi, là ánh lửa
sưởi ấm cái giá lạnh ở rừng núi...Có ba, tôi có niềm hạnh phúc lớn nhất đời mình... 2. Mẫu số 2
Tôi là Thu, mỗi lần cầm chiếc lược lên chải mái tóc mượt là tôi lại nhớ đến ba, người đàn ông vĩ đại và
là người luôn sống mãi trong tôi. Người đã làm cho tôi ghét rồi lại thương và giờ là cảm giác tiếc nuối
hối hận. Chắc các bạn rất tò mò muốn biết vì sao tôi lại nói như vậy đúng không? Đó là một câu
chuyện, một kí ức mà tôi không thể nào quên. Chuyện là thế này. Hồi ấy tôi còn rất nhỏ, lúc đó tôi mới
chỉ lên 8 tuổi. Trong suốt 8 năm trời thì tôi luôn sống trong sự nuôi dưỡng và tình yêu thương từ mẹ.
Tôi chưa từng được gặp mặt hay nói chuyện với ba của mình dù chỉ một lần, những gì tôi biết về ba
của mình cũng chỉ thông qua lời kể của má là ba đã ra chiến trường vì tiếng gọi thiêng liêng liêng của
Tổ Quốc và bức ảnh ba chụp với má. Cũng chính vì vậy mà tôi rất nhớ ba, tôi rất mong được gặp ba
của mình. Một hôm, tôi đang chơi ô ăn quan với lũ bạn trong xóm thì tôi nghe thấp thoáng tiếng
xuồng máy ở bên bờ kênh rồi tiếng xuồng ấy càng lúc càng rõ và một người đàn ông mặc đồ quân
phục đẩy xuồng nhảy lên bờ. Người đàn ông đó nhìn rất là ghê, làn da thì đen sạm, lại còn có cả một
vết thẹo dài trên mặt. Bỗng người đàn ông đó gọi tên tôi:" Thu!Thu, Ba đây con", vì quá đỗi bất ngờ
và sợ hãi trước khuôn mặt đáng sợ của người đàn ông nên tôi đã chạy vào nhà và kêu thất thanh" Má! Má".
Nhưng kỳ lạ thay, má tôi lại chạy ra ôm chầm người đàn ông kia với một khuôn mặt vui mừng. Ba đi
chưa được bao lâu mà má đã có người đàn ông khác và tôi cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.
Mấy ngày sống cùng nhà với tôi, ông ta không chịu đi đâu mà chỉ ở nhà và lúc nào ông ấy cũng đòi đến
gần mình còn má tôi thì cứ đe dọa sẽ bắt tôi kêu ông ta là ba. Nhưng tôi cứ ngoan cố không chịu mở
miệng kêu ông ta là ba, tôi cũng không để ông ấy tiến đến gần nữa. Tôi cảm thấy căm ghét ông ta vô
cùng, trong trí óc non nớt của tôi cứ đặt ra nhiều câu hỏi: "Ông ấy là ai đây! Ông ấy tưởng tôi sẽ dễ
dàng gọi ông ta là ba sao, cho dù xa cách và chưa một lần gặp mặt lại người ba thân yêu nhưng lúc nào
tôi cũng yêu thương ba nhiều nhất, tôi sẽ không bao giờ gọi ai khác là ba nữa ". Tôi đang ngồi chơi ở
bờ sông vói dòng suy nghĩ miên man về người đàn ông xa lạ nghe tiếng má tôi nói "Thu, vô trông nồi
cơm để má làm công chuyên, có gì nhớ gọi ba giùm con ". Nghe vậy nên tôi chạy vào liền, bỗng nồi
cơm sôi lên, tôi không biết phải làm gì vì nồi cơm quá to so vói tôi. Tôi cứ loay hoay rồi gọi và hướng
ánh mặt tội nghiệp đến người đàn ông lạ đó, tôi cứ gọi trống không như vậy nhưng không nhận được
sự giúp đỡ. Cái chú đi cùng với ông lạ mặt đó lại nói tôi gọi ông kia là ba rồi ông ấy mới giúp. Thấy tôi
vẫn ngoan cố thì chú ấy lại dọa má về sẽ đánh nếu họng nồi cơm. Tôi vẫn không chịu thua mà nghĩ ra
một cách là lấy muôi múc từng gáo nước ra. Một bữa nọ, trong bữa cơm chiều, đang ăn cơm thì
người đàn ông đó gắp cho tôi một cái trứng cá, tôi bực mình hất văng cái trứng ra thì bị ổng nạt. Từ
bữa gặp nhau tới giờ, tôi chua thấy ông ấy tức giận như vậy bao giờ, tôi thấy hơi sợ nên thôi dành
nhẫn nhịn, gắp cái trứng vào bát. Tôi thấy tức nên đã bơi thuyền sang nhà bà ngoại ở, tối hôm ấy, bà
hỏi tôi tại sao lại không chịu gọi người đàn ông đó là ba thì tôi không chịu nói, nhưng bà cứ gặng hỏi
mãi thì tôi mới chịu nói là ba con trong hình không có vết thẹo dài trên mặt. Bà cười hiền lành nói với
tôi: " Cháu ngốc của bà, đó là ba con đó, do chiến tranh mà ba con mới bị thẹo trên mặt" tôi đã hiểu
ra, đêm hôm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Đêm hôm đó bà ngoại mới giải thích cho tôi vết thẹo trên mặt của ba, bà còn kể với tôi do kẻ thù đã
khiến khuôn mặt của ba tôi biến dạng, khiến nhiều gia đình lâm vào cảnh phân ly. Tôi chợt cảm thấy có
lỗi với ba, quay trở về nhà nhưng không đủ can đảm để gọi. Đến khi nhận ra rằng ông sắp quay trở lại
chiến trường, tôi chợt òa khóc và cất tiếng gọi. Tôi khóc, nũng nịu trong lòng ba, không cho ba đi
nhưng nhiệm vụ ở chiến trường không thể ở lại. Ba hứa ngày về sẽ tặng cho tôi một chiếc lược ngà.
Ngày hôm nay cầm món quà của ba tặng tôi cảm thấy rất nhớ ông ấy, cảm thấy có lỗi vì những suy
nghĩ non nớt trẻ thơ làm ba buồn. Dù ba đã không còn nhưng tình cảm thiêng liêng của ông dành cho
tôi tất cả đã gói ghém trong món quà: chiếc lược ngà.