-
Thông tin
-
Quiz
Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương hay nhất | Ngữ văn 9
Tôi tên là Trương Sinh, nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe về câu chuyện của cá nhân tôi đã làm tan nát hạnh phúc của một gia đình để các bạn có thêm một bài học, biết giữ gìn hạnh phúc gia đình mình đừng để mọi chuyện đi quá xa không thể làm lại được như tôi. Tài liệu giúp bạn tham khảo ôn tập và đạt kết quả cao. Mời bạn đọc đón xem!
Văn mẫu 9 360 tài liệu
Ngữ Văn 9 830 tài liệu
Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương hay nhất | Ngữ văn 9
Tôi tên là Trương Sinh, nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe về câu chuyện của cá nhân tôi đã làm tan nát hạnh phúc của một gia đình để các bạn có thêm một bài học, biết giữ gìn hạnh phúc gia đình mình đừng để mọi chuyện đi quá xa không thể làm lại được như tôi. Tài liệu giúp bạn tham khảo ôn tập và đạt kết quả cao. Mời bạn đọc đón xem!
Tài liệu khác của Ngữ Văn 9
Preview text:
Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương hay nhất
Trương Sinh là một người chồng hết mực yêu thương vợ con nhưng có bản tính rất dễ ghen tuông,
nóng giận khiến vợ mình là Vũ Nương đã đến mức phải tự tử để minh chứng cho sự trong sạch của
bản thân. Kính mời quý bạn đọc theo dõi bài viết dưới đây của Luật Minh Khuê, bài viết sẽ cung cấp
cho quý bạn đọc những mẫu bài đóng vai Trương Sinh để kể lại Chuyện người con gái Nam Xương hay nhất.
Mục lục bài viết
1. Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương (Mẫu số 1)
Tôi tên là Trương Sinh, nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe về câu chuyện của cá nhân tôi đã làm tan nát
hạnh phúc của một gia đình để các bạn có thêm một bài học, biết giữ gìn hạnh phúc gia đình mình
đừng để mọi chuyện đi quá xa không thể làm lại được như tôi.
Tôi có đem lòng yêu say đắm một cô gái cùng làng tên là Vũ Thị Thiết nên có xin mẹ một trăm lạng
vàng đến hỏi cưới nàng về làm vợ. Nàng năm ấy vừa tròn đôi chín, vẻ mặt xinh đẹp, đôi mắt to sáng,
tính tình đức hạnh....Khi mẹ hỏi cưới mà tôi thấy mừng lắm vì lấy được người vừa vừa đẹp cả ngoại
hình lẫn tính nết. Khi hạnh phúc của chúng tôi chưa được bao lâu thì tôi phải đi phục vụ triều đình, ra
trận chiến đấu. Ngày chia lìa tôi chỉ động viên vợ nhớ giữ gìn sức khỏe, chăm con thật tốt đợi ngày tôi trở về đoàn tụ.
Chiến tranh tàn khốc đến đâu, giặc giã triền miên rồi cũng sẽ đến ngày tàn. Tôi được trở về đoàn tụ
với gia đình nên vui lắm. Nhưng vừa về tới nhà tôi đã nhận được tin dữ là mẹ vì thương, nhớ, lo lắng
cho tôi mà đã qua đời vì bệnh cách đây mấy năm. Tôi buồn lắm, vừa về đến nhà tôi đã bế đứa con trai
của mình đi thăm mộ bà nội của nó, nhưng con trai nhất định không nhận tôi làm bố và không theo
tôi. Nó bảo tôi không phải là ba của nó, ba của nó là người mà đêm nào cũng về chơi với nó. Khi nghe
một đứa trẻ con ngây thơ nói như vậy, tôi bực mình lắm, cái bản tính ghen tuông sẵn có trong người
tôi trào dâng lên sùng sục. Vợ tôi thì nổi tiếng xinh đẹp ở trong nàng nên để có người thích thì chẳng
khó gì, nên ngay lập tức chẳng phân bua, hỏi cho rõ ràng gì, tôi liền trở về đuổi vợ ra khỏi nhà, sỉ nhục
nàng thậm tệ, nặng nề khiến nàng chạy đi đâu tôi cũng không biết.
Chỉ tới khi tôi nghe thấy có một người trong nàng hớt hải chạy về báo tin rằng thấy vợ tôi - Vũ Nương
nhảy xuống sông tự vẫn, bà ý còn kể cho tôi nghe những việc mà vợ đã làm với mẹ tôi khi mẹ tôi ốm,
mà tôi thì lúc đó đang đi chiến trận không có nhà. Người đó nói rằng tôi là người có phúc lắm mới lấy
được Vũ Nương làm vợ. Khi nghe những lời đó, trái tim tôi đau vô cùng, tôi hối hận lắm, cảm thấy
ngỡ ngàng trước hành động quyết liệt của vợ mình. Tôi không ngờ được rằng vợ mình lại có thể dám
làm hành động như vậy. Trong lúc nóng giận tôi chỉ định đuổi vợ đi ra khỏi nhà, cứ nghĩ rằng nàng sẽ
về nhà mẹ đẻ thôi ai ngờ nàng ấy lại tự vẫn, chọn cái chết để chứng minh cho sự trong sạch của mình. Tôi đau xót vô cùng.
Buổi tối nhiều đêm tôi không tài nào ngủ được, cứ nhắm mắt là lại nhớ tới người vợ yêu dấu đang ở
phương xa, hình ảnh vợ cứ hiện về phảng phất trong tâm trí tôi. Tôi ngồi trước ánh đèn, bóng mình
chợt hiện lên vách thì đúng lúc đó con tôi chợt tỉnh giấc và nhận đó là ba của nó. Đến lúc này tôi mới
chợt hiểu ra mọi chuyện, người ba mà đêm nào cũng về chơi với con chỉ là chiếc bóng của vợ tôi. Tôi
hối hận vô cùng, nước mắt chảy không ngừng nhưng lúc đó thì đã quá muộn và vợ tôi không thể nào
sống lại được nữa.
Trong làng tôi có một người đàn ông làm nghề chài lưới tên là Phan Lang, đến tìm gặp và đã kể với tôi
là gặp được Vũ Nương dưới thủy cung. Ông nhắn nhở rằng vợ tôi mong được lập đàn giải oan cho
nàng siêu thoát. Tôi nghe lời căn dặn của vợ nên cũng thực hiện theo, lập đàn giải oan cho vợ của
mình, trong làn sương mờ ảo người vợ yêu quý của tôi hiện lên đang ngồi trên kiệu hoa võng lọng bay
lên trời và không bao giờ quay lại với ba con tôi nữa.
2. Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương (Mẫu số 2)
Trong cuộc đời của mỗi người chúng ta không ai là không có những sai lầm và đôi với tôi cũng vậy. Tuy
nhiên khác hẳn với mọi người, sau khi sai lầm đó là vẫn có cách để sửa chữa được, còn tôi thì lại mất
đi người vợ yêu quý của mình mãi mãi. Nay tôi kể câu chuyện này với mong muốn các bạn có một bài
học để đời, không mắc phải sai lầm nghiêm trọng như tôi, không để đến lúc phải hối hận về những
chuyện gì đã xảy ra.
Tên tôi là Trương Sinh, cha tôi mất sớm nên tôi sống với mẹ.Bấy giờ tôi có đem lòng yêu say đắm một
người con gái cùng làng tên là Vũ Thị Thiết, tôi ưng nàng lắm, nên xin mẹ một trăm lạng để hỏi cưới
nàng về. Vợ tôi quả là một người phụ nữ đẹp cả về nhân cách lẫn ngoại hình. Cưới nàng về, tôi được
chăm sóc chu đáo, tận tình, nhà cửa lúc nào cũng sạch bong, tươm tất. Rồi hạnh phúc của chúng tôi
cũng được một thời gian, tôi đón nhận một tin vui là sắp có thêm thành viên mới, tôi sung sướng vô
cùng. Nhưng nghe theo tiếng gọi của tổ quốc, tôi lên đường ra trận, chiến đấu với bọn giặc xâm lược.
Trước lúc chia tay nàng, tôi chỉ có thể an ủi, động viên nàng giữ gìn sức khỏe, chăm sóc con thật tốt,
đợi ngày tôi về đoàn tụ với gia đình.
Ở nhà, vợ tôi vẫn rất chi là nhanh nhẹn, tháo vát. Chẳng lâu sau, con tôi ra đời và được vợ tôi đặt tên
là Đản. Tôi ở chiến trường nhưng lúc nào tâm trí cũng hướng về nhà, mong ngày hết chiến tranh để
được trở về cùng vợ con. Nhưng rồi chuyện gì xấu nhất cũng đã đến, mẹ vì nhớ thương tôi mà lâm
bệnh nặng không qua khỏi. Thời gian trôi qua, chiến tranh cũng chấm dứt, tôi được trở về quê hương.
Hay tin mẹ mất, lòng tôi đau như cắt, bế ngay đứa con đi ra thăm mộ bà nội nó, nhưng lạ thay nó cứ
khóc to, không nhận tôi làm ba, nó bảo ba nó là người mà hàng đêm hay trở về chơi với nó. Sẵn là
một người có máu ghen tuông, bản tính nóng giận, khi nghe một đứa trẻ con ngây thơ nói như vậy mà
tôi tức giận vô cùng. Tôi quay trở về nhà mắng nhiếc vợ thậm tệ, lăng mạ, xúc phạm nàng không
thương tiếc và đuổi nàng ra khỏi nhà. Vợ tôi khóc mà bảo rằng: "Thiếp vốn là con nhà nghèo khó, may
lấy được nàng làm chồng, là nơi nương tựa. Vợ chồng xa cách mấy năm, chưa thỏa tình chăn gối,
nàng vẫn giữ gìn một tiết, đâu có dám mất nết như chàng nói. Mong chàng đừng nghi oan cho nàng."
Nhưng lúc mà nóng giận đó thì nào đâu tôi có thể kiềm chế được bản thân, đâu có suy nghĩ thấu đáo,
suy đi tính lại kỹ càng được, chỉ có biết chửi rủa nàng. Rồi sau đó nàng cũng bỏ nhà ra đi, tôi cứ nghĩ là
nàng chỉ về nhà cha mẹ đẻ chứ không đi đâu cả. Sau khi nghe được tin từ một người trong làng bảo
rằng trông thấy Vũ Nương - vợ tôi tự vẫn, tôi đã đau đớn, ân hận vô cùng. Vì muốn giữ gìn sự trong
sạch mà nàng tìm đến cái chết, chỉ cái chết mới có thể minh oan cho nàng.
Đã rất nhiều đêm từ sau cái chết của vợ, tôi không tài nào chợp mắt được, khi bế con dưới ánh đèn,
cái bóng tôi phản chiếu lên tường và bé Đản nhận đó là ba của nó. Lúc này tôi mới hiểu ra mọi chuyện,
hóa ra ba mà bé Đản bảo lại chính là cái bóng của người vợ tôi, vì muốn con không thiếu bóng tình
cha, không bị tủi thân mà bảo cái bóng trong tường là ba nó. Tôi lại càng hối hận vô cùng, không thể
nào tha thứ cho lỗi lầm mà mình đã gây ra. Nhưng dù giờ có làm như nào đi nữa thì vợ tôi cũng không thể quay trở lại.
Các bạn, nếu ai đang có một mối tình sâu đậm thì nên biết tôn trọng và thấu hiểu đối phương nhé,
đừng dại dột như tôi, ghen tuông mù quáng để rồi ân hận suốt đời. Cuộc đời tôi đã không thể nào cứu
vãn và sửa chữa được lỗi lầm. Hãy biết đối xử với người khác thật tốt, tôn trọng và yêu thương người
khác nhé chứ đừng như tôi.
3. Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương (Mẫu số 3)
Tôi nhớ mãi hình ảnh cứ ám ảnh trong đầu tôi, bóng dáng nàng mờ nhạt trên sông rồi từ từ biến mất.
Tôi thiết tha gọi nàng nhưng không có sự hồi đáp, nàng cứ như vậy rời xa tôi, vĩnh viễn bỏ lại hai cha
con tôi chăm sóc cho nhau. Tất cả sự việc đó cũng là do bản tính nóng giận, ghen tuông mù quáng của
tôi mà mất đi người vợ hiền.
Tôi sinh ra và lớn lên ở Nam Xương, gia cảnh giàu có nhưng vì ham chơi, bỏ bê học hành nên mẹ đã
nhờ người mai mối cho tôi. Bấy giờ ở nàng có người tên là Vũ Thị Thiết, vô cùng thùy mị, nết na, xinh
đẹp. Được mẹ mai mối tôi thích lắm, xin hỏi cô ấy luôn làm vợ. Tôi vô cùng hài lòng về người vợ yêu
dấu của mình, nhưng do vợ tôi rất xinh đẹp, mà tính tôi lại ghen tuông nên rất phòng ngừa những
người theo đuổi vợ mình. Biết tôi tính như vậy nên nàng cũng hết sức giữ mình, luôn chăm lo, vun vén
cho gia đình. Tôi cảm thấy thật vô cùng hạnh phúc, mỹ mãn và ngày càng yêu say đắm nàng hơn.
Nhưng hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới chẳng được bao lâu thì chiến tranh xảy ra, tôi phải lên
đường ra trận để bảo vệ tổ quốc. Lúc này mới hối hận làm sao, nếu khi xưa chăm chỉ học hành, có
công ăn việc làm ổn định thì nay đâu phải xa mẹ già, vợ bụng mang dạ chửa.
Ngày tiễn đưa tôi lên đường, cả nhà đều khóc, nàng bảo không cầu công danh cho tôi, chỉ mong tôi
khỏe mạnh và bình an vô sự trở về. Những ngày tháng ở chiến trường tôi rất nhớ về gia đình bé nhỏ
của mình, thiết tha một ngày chiến tranh sẽ qua đi và mình được trở về đoàn tụ cùng gia đình, cùng
người vợ hiền xinh đẹp.
Rồi ngày đó cũng đã đến, chiến tranh kết thúc, tôi được trở về nhà với tấm lòng đầy hứng khởi, nhớ
thương. Nhưng ngày về tôi đã nhận được tin dữ, mẹ vì nhớ thương tôi quá nhiều nên đã lâm bệnh
mất. Tôi bế đứa con mới hơn một tuổi ra thăm mộ mẹ, nhưng bé Đản chỉ khóc to, không chịu theo tôi
và không nhận tôi làm ba, nó bảo ba nó là người mà hàng đêm vẫn hiện về chơi với nó. Với bản tính
ghen tuông mù quáng, nóng giận, nghe một đứa con nít ngây thơ nói như vậy tôi đã tức giận vô cùng,
tôi hỏi dồn thằng bé về người đàn ông đó. Tôi đã sinh nghi, bao lâu đi lính tôi đã bị lừa dối, cứ nghĩ
người vợ thảo hiền, nết na thật nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Tôi đã lập tức về nhà, mắng chửi vợ thậm
tệ, xúc phạm nàng rồi đuổi nàng ra khỏi nhà. Nàng có thanh minh nhưng đối với một tâm trí đang
nóng giận lúc bấy giờ thì sẽ không thể suy tính được gì cả, đối với tôi tất cả lúc đó chỉ là gian dối, ngụy
biện, tôi gạt phắt đi và vung ra những lời lẽ cay đắng, trì triết nàng. Uất ức quá nên nàng đã tìm đến
bờ sông rồi tự vẫn. Lúc ấy tôi vẫn chưa biết rõ tình hình nhưng khi nghe vợ tự vẫn tôi vẫn đau lòng vô
cùng. Tôi ra đến sông nhặt xác vợ nhằm chôn cất chu đáo nhưng không thể nào tìm thấy, đành quay về nhà.
Cuộc sống lúc đó đối với tôi thật khó khăn, không đêm nào tôi có thể nhắm mắt được, cứ chợp mắt là
hình ảnh người vợ lại hiện ra trong đầu tôi. Rồi bỗng một đêm tôi bế con ngồi trước ánh đèn, cái bóng
của tôi phản chiếu lên tường rồi bé Đản bảo đó chính là cha của nó. Đến lúc này tôi mới thực sự hiểu
ra mọi chuyện, hóa ra vì sợ con thiếu bóng hình cha, nên hàng đêm vẫn bảo cái bóng của người vợ là
bố của Đản. Tôi đã vu oan cho vợ, chỉ vì cái ghen tuông mù quáng, nghe theo đứa trẻ ngây ngô không
biết gì mà tôi lại gây ra một lỗi lầm to lớn không thể nào thay đổi được.
Thời gian cũng thấm thoát trôi qua, bỗng một hôm Phan Lang cùng làng đến nói chuyện với tôi, ông có
nhắn nhủ đến tôi bảo là gặp vợ tôi ở dưới thủy cung, nàng muốn tôi lập đàn giải oan cho nàng và đưa
cho tôi chiếc hoa mà ngày xưa vợ vẫn hay dùng. Tôi nghe theo và lập đàn giải oan trên sông, Vũ
Nương hiện lên thật nhưng lại bay về trời không bao giờ quay lại với hai cha con tôi nữa.
Vậy đó, chỉ một phút nóng nảy bốc đồng mà tôi đã mãi mãi mất đi một người vợ thân yêu mãi mãi. Cả
đời này tôi sẽ sống trong day dứt, đau khổ và mãi mãi không thể nào tha thứ cho tội lỗi của bản thân.
4. Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương (Mẫu số 4)
Thấm thoát thời gian đã trôi qua được 2 năm, nhưng cái sự việc ấy vẫn cứ như mới xảy ra ngày hôm
vậy. Khoảng thời gian qua, chưa bao giờ tôi không ngừng hối tiếc về những hành động dại dột của
mình, chưa bao giờ tha thứ cho bản thân khi đã gián tiếp gây ra cái chết cho người mà mình thương
yêu nhất. Sự ghen tuông mù quáng, sự nghi oan cho người vợ yêu dấu của mình đã khiến người vợ
phải tự vẫn để chứng minh sự trong sạch, khiến tôi mất đi một người vợ dịu hiền, nết na, khiến cho
hạnh phúc của gia đình bị tan vỡ.
Tôi tên là Trương Sinh, vốn sinh ra trong một gia đình khá giả, lại là người con trai duy nhất của gia
đình nên ngay từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều vô cùng. Tính cách tôi thì lại rất nóng nảy, đa nghi,
luôn không tin tưởng tuyệt đối ai bao giờ kể cả người nhà. Đến tuổi lấy vợ, trong làng có một người
con gái tên là Vũ Thị Thiết, rất xinh đẹp, tính tình lại hiền dịu, đẹp cả về nhân cách lẫn ngoại hình. Tôi
mến nàng vô cùng, thế nên đã nhờ mẹ mang sính lễ sang nhà người ta cầu hôn, rước nàng về làm vợ.
Tuy là vợ chồng chung chăn gối, tính tình tôi thì lại đa nghi ghen tuông, vợ tôi lại xinh có tiếng trong
làng nên tôi luôn phòng ngừa mọi chuyện, không tin tuyệt đối vào người vợ của mình. Nhưng Vũ
Nương lại không bao giờ phụ lòng tôi, luôn chăm lo, đối xử với tôi hết lòng, nàng rất tâm lý nên cả hai
vợ chồng tôi chưa bao giờ bất hòa.
Thế nhưng có một chuyện bất ngờ đã xảy đến với tôi, từ nhỏ tôi vốn đã rất mải chơi, không chăm lo
học hành, nên phải đi phục vụ triều đình, ra trận chiến đấu bảo vệ tổ quốc. Ngày tôi ra đi, mẹ và vợ đã
thương xót tôi vô cùng, vợ tôi không cầu công danh cho tôi mà chỉ mong sao cho tôi được bình yên vô
sự trở về: "Chuyến đi này thiếp chẳng mong được đeo ấn hầu, mặc áo gấm, vanh danh trở về quê
hương cũ, chỉ mong chàng trở về bình yên, lành lặn thế là đủ đối với thiếp rồi". Vợ tôi nói xong nước
mắt cứ rưng rưng, khiến tôi xúc động vô cùng. Vợ tôi luôn như thế, rất hiền dịu, chu đáo, tôi chỉ mong
sao mấy năm xa cách, nàng vẫn ở nhà một mực đợi tôi là được rồi.
Những ngày ở chiến trường tôi buồn lắm, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ về mẹ già, vợ hiền ở nhà, chỉ
mong sao mọi chuyện sẽ kết thúc thật nhanh để tôi được quay trở về quê hương. Thế rồi chiến tranh
cũng qua đi, cuối cùng tôi cũng được trở về nhà. Vừa đặt chân tới nhà, tôi đã nhận được tin dữ, mẹ vì
quá thương tôi mà lâm bệnh nặng, qua đời, tôi có thêm đứa con trai được mẹ nó đặt tên là Đản. Mẹ
mất, trong lòng tôi buồn vô cùng, cũng may có đứa con trai đầu lòng nên đã khiến tôi nguôi ngoai đi
phần nào. Còn Vũ Nương vợ tôi nàng vẫn hiền dịu, chu đáo, ân cần tất cả mọi chuyện trong nhà như
ngày nào. Ngày trở về, gia đình tôi được sum vầy hạnh phúc vô cùng.
Hôm sau, tôi bế đứa con ra mộ để thăm bà nội, nhưng thằng bé nhất quyết không theo, khóc thật to
và không nhận tôi làm ba, nó bảo ba nó là người mà đêm nào cũng về chơi với nó. Với bản năng nóng
giận, tính tình ghen tuông, khi nghe một đứa trẻ con ngây thơ nói như vậy mà tôi đã bực mình vô
cùng. Về nhà tôi mắng nhiếc vợ không thương tiếc, lăng mạ, sỉ nhục vợ. Tôi mắng nàng là một người
nữ lẳng lơ, mất nết, không biết xấu hổ, nhân cơ hội chồng đi chiến trường mấy năm mà lại không làm
tròn đạo làm vợ. Vũ Nương lúc đầu cũng lấy làm ngạc nhiên lắm, nàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra,
nàng khóc mà thanh minh nàng là con nhà nghèo, vốn lấy được tôi gia đình khá giả đã là phúc lắm rồi.
Nàng một mực giữ trọn trinh tiết đối với tôi, mấy năm đằng đẵng nàng chưa bao giờ nghĩ đến người
khác. Nhưng với một đứa đang vô cùng nóng nảy như tôi thì tất cả những lời đó chỉ là ngụy biện, dối
trá, tôi không tin lấy nửa lời. Lúc đó tôi chỉ biết mắng nàng thậm tệ, đánh đuổi nàng đi. Nàng bất lực vì
bị vu oan, không thanh minh được. Thế rồi nàng cũng tắm rửa, thay quần áo ra đi. Lúc đó tôi chỉ
tưởng nàng sẽ chỉ bỏ về nhà bố mẹ đẻ, một vài ngày rồi thôi. Ai ngờ có một người cùng làng hớt hải
chạy về bảo tôi thấy Vũ Nương nhảy xuống sông tự vẫn, lúc này tôi đã rất bàng hoàng, vì chứng minh
sự trong sạch nên nàng đã cướp đi mạng sống của mình. Nghĩ đến đây tôi đã vô cùng ân hận, chỉ vì
nghi ngờ linh tinh mà đã đẩy nàng đi đến cái chết, một người con gái hiền dịu, xinh đẹp mà tôi đã mất đi mãi mãi.
Mấy ngày sau khi nàng ra đi, tôi không tài nào chợp mắt được, cứ nhắm mắt là hình ảnh của nàng lại
hiện lên cứ vang vọng trong đầu của tôi. Có một hôm tôi bế con ngồi trước ánh đèn, bóng của tôi phản
chiếu vào tường. Bé Đản chở thốt lên nhận đó là cha của mình, lúc này tôi mới hiểu ra mọi chuyện,
hóa ra vì sợ con thiệt thòi tình cảm của bố nên đã bảo cái bóng của nàng chính là cha của bé Đản, tôi
đã vô cùng ân hận, chết lặng đi.
Ngày tháng khổ tâm đối với tôi cứ thế trôi qua, cho tới một hôm có một người trong làng tên là Phan
Lang tới tìm gặp tôi. Ông ý bảo là đã gặp vợ tôi ở dưới thủy cung. Ban đầu tôi không tin, nhưng sau đó
ông đưa cho tôi chiếc hoa mà vợ tôi hay dùng, lúc này tôi mới tin là sự thật. Nàng nhờ ông nhắn nhủ
với tôi rằng muốn tôi lập đàn giải oan. Thế rồi tôi cũng đã làm theo, lập đàn giải oan bên bờ sông ba
ngày ba đêm ròng rã, vậy nhưng vẫn chưa thấy vợ xuất hiện. Đến ngày thứ tư, tưởng chừng như hy
vọng đã dập tắt nhưng đột nhiên thấy một chiếc kiệu hoa rực rỡ hiện lên giữa dòng nước mênh mông
huyền ảo, đó chính là vợ tôi. Tôi vội cất tiếng gọi vợ và được dặn dò, rồi sau đó vợ đã loang loáng mờ
dần, biến mất vào khoảng không gian mênh mông. Bỏ cả hai cha con tôi ở lại một mình, nàng biến mất thật rồi.
Cho đến tận bây giờ, dù đã 2 năm trôi qua, nhưng tôi chưa bao giờ tha thứ cho lỗi lầm to lớn của
mình. Dù sau này, tôi có tìm được ai khác đi nữa thì cũng không thể nào lấp đầy đi khoảng trống mà
vợ để lại. Tôi kể câu chuyện này để mọi người rút ra một bài học, đừng vội vàng nóng nảy, không tìm
hiểu rõ mọi chuyện mà dẫn đến một sự việc đáng tiếc như tôi. Hy vọng nàng dưới thủy cung cũng sẽ
luôn dõi theo 2 cha con tôi mỗi ngày.
5. Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương (Mẫu số 5)
Trong cuộc đời của mỗi con người, việc phạm sai lầm là không thể nào tránh khỏi. Thế nhưng khác với
những sai lầm khác của mọi người là có thể cứu vớt được, còn sai lầm của tôi thì lại không còn cách
nào khác để làm lại, người vợ dịu hiền, xinh đẹp của tôi đã ra đi mãi mãi. Tôi tên là Trương Sinh, cha
mất sớm, nhà chỉ còn mình tôi và mẹ. Nhưng được cái là nhà tôi cũng thuộc dạng khá giả nên ham
chơi không chịu học hành. Bấy giờ tôi yêu một cô gái cùng làng tên là Vũ Thị Thiết, nên xin mẹ một
trăm lạng vàng đến hỏi cưới nàng về làm vợ. Tôi ưng lắm bởi cưới được người vợ đẹp cả về nhân
cách lẫn ngoại hình, nhưng tôi cũng mang một tính xấu là rất hay đa nghi ghen tuông, tính tình nóng
nảy. Tôi đã cố gắng cải thiện rất nhiều lần nhưng vẫn không khả quan hơn được, tôi không muốn bất
kỳ một người đàn ông nào tiếp cận đến người vợ của tôi.
2 mẹ con tôi giờ đây đã đón thêm một thành viên mới, Vũ Nương về chăm sóc, vun vén cho cả gia
đình, cảm giác thật hạnh phúc, bình yên. Mẹ tôi nay cũng đã có tuổi rồi, già yếu, bà cũng thương con
dâu như con ruột của mình vậy. Chúng tôi sống với nhau hòa thuận, hạnh phúc lắm và háo hức chờ
đợi một thành viên nữa sắp chào đời. Bấy giờ, chiến tranh bất ngờ nổ ra, xã hội loạn lạc. Tôi nhận
được lệnh phải ra chiến trường, chiến đấu bảo vệ tổ quốc. Gia đình tôi hạnh phúc chưa được bao lâu
thì đã đến lúc phải chia lìa. Lúc đi, mẹ nắm chặt tay tôi mà dặn dò, chiến trường là nơi khói lửa, bom
đạn xảy ra khắp nơi, chớ có thăm con mồi ngon mà mắc bẫy. Vợ cũng dặn dò tôi kỹ càng, nàng bảo
không mong tôi được đeo ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về, mà chỉ mong tôi được bình an vô sự trở
về thế là quá đủ đối với nàng rồi. Nhìn hai người phụ nữ mà tôi yêu thương vô cùng đôi mắt rưng
rưng, tôi buồn vô cùng. Chia tay gia đình, tôi lên đường ra trận.
Ở chiến trường tôi buồn lắm, nhớ nhà, lúc nào cũng chỉ mong chiến tranh kết thúc sớm để tôi có thể
trở về đoàn tụ với gia đình. Thế rồi thấm thoát thời gian cũng trôi qua, chiến tranh đã qua đi, tôi được
trở về quê hương. Vừa đặt chân đến nhà, tôi đã nghe được tin dữ, mẹ vì quá thương tôi mà lâm bệnh
ra đi. Tôi buồn lắm, vội bế bé Đản - là tên mà vợ đặt cho con trai tôi, ra mộ để thăm bà nội, nhưng lạ
thay là bé khóc rất to, nhất quyết không đi, không nhận tôi làm ba và bảo ba nó là người mà hàng đêm
vẫn trở về chơi với nó. Tôi nghe xong mà bực mình vô cùng, với bản tính nóng giận và ghen tuông trào
dâng trong bản thân, tôi quay trở về mắng vợ thậm tệ, xúc phạm và sỉ nhục nàng không thương tiếc,
tôi đuổi nàng ra khỏi nhà. Nàng mới đầu cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, rồi nàng cũng
khóc thanh minh cho sự oan ức của mình. Đầu óc tôi lúc đó rất nóng giận, chỉ biết mắng nhiếc nàng,
coi tất cả những lời nàng nói chỉ là ngụy biện, dối trá. Rồi nàng cũng bất lực, tắm rửa, thay quần áo rồi
ra đi. Tôi lại cứ nghĩ rằng nàng sẽ trở về nhà mẹ đẻ thôi chứ không đi đâu hết. Nhưng không ngờ có
một người cùng làng hớt hải chạy về bảo tôi là có trông thấy Vũ Nương nhảy xuống sông tự vẫn. Lúc
này tôi vô cùng bàng hoàng, ân hận vô cùng, nàng đã vì chứng minh sự trong sạch mà cướp đi mạng sống của mình.
Thời gian sau, không đêm nào tôi ngủ được, cứ nhắm mắt là hình ảnh người vợ lại hiện ra trong đầu
tôi. Có một đêm tôi bế bé Đản ngồi trước ánh đèn, cái bóng tôi phản chiếu vào tường và bé nhận đó là
ba. Lúc này tôi mới chợt hiểu ra mọi chuyện, hóa ra trong lúc tôi đi xa, vì sợ con thiếu bóng hình dáng
cha nên bảo cái bóng của mình là ba bé Đản. Tôi ân hận lắm, day dứt vô cùng, không thể nào tha thứ
cho lỗi lầm gián tiếp gây ra cái chết cho Vũ Nương.
Có một hôm, người cùng làng có tên là Phan Lang tới tìm tôi và bảo là có gặp vợ tôi ở dưới thủy cung,
tôi không tin lắm nhưng đến khi lão lôi chiếc hoa ra mà vợ tôi thường hay dùng, lúc này tôi mới tin.
Lão bảo nàng có nhắn nhủ tôi rằng lập đàn giải oan cho nàng. Tôi nghe theo cũng lập đàn giải oan bên
bờ sông mấy ngày đêm ròng rã, rồi nàng cũng hiện lên với một vài lời nhắn nhủ tôi, sau đó nàng mờ
dần rồi biến mất hẳn, bỏ lại hai cho con tôi.
Mặc dù thấm thoát thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng tôi chưa bao giờ có thể tha thứ cho bản thân
mình. Chỉ vì một cơn ghen tuông mù quáng mà tôi đã mất đi người vợ hiền dịu, tần tảo, thương yêu
tôi vô cùng. Sai lầm của tôi là không thể nào có thể cứu chữa được. Tôi kể câu chuyện này để mong
mọi người hãy rút ra một bài học, đừng vì một phút nóng nảy, chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện mà
hành động như tôi để rồi hối hận cũng không kịp.
6. Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương (Mẫu số 6)
Tôi tên là Trương Sinh, sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả ở Nam Xương. Tôi có đem lòng
yêu một cô gái tên là Vũ Thị Thiết, ngày đêm tôi thao thức về nàng không tài nào ngủ được nên đã xin
mẹ một trăm lạng vàng hỏi cưới nàng về làm vợ. Nàng sở hữu dung mạo đoan trang, tính nết hiền hậu, chăm chỉ.
Chúng tôi đã sống với nhau rất hòa thuận, hạnh phúc vào háo hức chuẩn bị chào đón đứa con đầu
lòng. Tuy nhiên chưa được bao lâu thì bất ngờ chiến tranh nổ ra, xã hội loạn lạc, tôi phải chia tay gia
đình để lên đường nhập ngũ, chiến đấu bảo vệ tổ quốc. Lúc ra đi, cả mẹ và vợ tôi đều khóc rất nhiều,
cùng có những lời dặn dò đối với tôi. Mẹ bảo tôi cố gắng giữ mình nơi bom đạn, lường sức mà chiến
đấu, chứ không nên vì miếng mồi thơm mà bỏ mạng. Vợ tôi cũng bảo khi tôi ra đi nàng không mong
được đeo ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, mà chỉ cần tôi bình an vô sự trở về nhà đã là quá
hạnh phúc đối với nàng. Nàng nói đến đó tất cả mọi người đều ứa nước mắt, tôi dứt áo lên đường ra
đi. Mọi vật vẫn như thế, nhưng trong lòng tôi buồn lắm, bùi ngùi bởi cảnh sinh li và mối tình ngàn dặm
quan san cách trở. Tôi đi chưa được bao lâu thì vợ sinh con trai và đặt tên cho nó là Đản. Có đứa trẻ
cả mẹ và vợ tôi cũng bớt đi hẳn nỗi buồn, nhà cửa bớt phần nào hiu quạnh. Ngày qua ngày, thấm
thoát đã mấy năm, chiến tranh cũng đã kết thúc, tôi được dịp trở về quê. Tuy nhiên vừa bước chân tới
cửa nhà đã nhận được tin dữ, mẹ vì quá thương tôi nên đã lâm bệnh nặng mà ra đi. Tôi buồn lắm, cứ
mong ngóng ngày được về gặp mẹ nhưng đã không kịp. Đón đứa con trai từ tay vợ, tôi bế nó ra mộ
thắp hương cho bà nội. Nhưng lạ thay là nó không chịu theo tôi, cứ khóc thật to và bảo tôi không phải
là ba của nó, ba nó là người mà hàng đêm vẫn về để chơi với nó. Với bản tính tức giận và ghen tuông
trong người, khi nghe một đứa con nít ngây thơ nói vậy tôi bực mình lắm, lập tức trở về nhà mắng vợ
thậm tệ, sỉ nhục và lăng mạ vợ, lợi dụng thời gian chồng xa nhà mà không giữ tròn đạo lý làm vợ. Vợ
tôi mới đầu cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng cũng khóc và thanh minh rất nhiều,
nàng bảo vốn sinh ra trong một gia đình nghèo khó, lấy được tôi là một niềm hạnh phúc đối với nàng,
mấy năm cách biệt làm sao nàng dám nghĩ đến một người đàn ông nào khác. Tuy nhiên lúc đó với cái
đầu không thể nào kiểm soát nổi, tất cả lời nói của nàng chỉ là lời ngụy biện, dối trá, tôi chỉ mắng nàng
rất nhiều rồi đuổi nàng ra khỏi nhà. Nàng cũng đành bất lực mà chán nản, tắm rửa thay quần áo xong
nàng cũng ra đi. Tôi cũng chỉ nghĩ là nàng sẽ về nhà bố mẹ đẻ chứ không đi đâu hết. Nhưng chợt một
lúc sau thấy người đàn bà cùng làng hớt hải chạy về báo tin với tôi, bảo có trông thấy vợ tôi nhảy
xuống sông tự vẫn. Tuy có giận nàng đến mấy nhưng tôi vẫn cứ động lòng thương, cố vớt thây nàng
để chôn cất nhưng cố gắng tìm mãi mà không sao thấy được. Một đêm nọ đang ngồi dưới ánh đèn,
bóng của tôi phản chiếu lên tường, bé Đản thấy vậy mà cất to tiếng gọi đó là ba, bấy giờ tôi mới chợt
hiểu ra tất cả mọi chuyện, hóa ra vì sợ đứa con thiếu bóng tình thương, hình ảnh cha nên mới bảo cái
bóng của nàng là cha của bé Đản. Tôi ân hận vô cùng, chỉ một chút nóng giận, suy nghĩ không thấu đáo
mà đã gián tiếp giết chết đi người vợ hiền dịu, yêu quý của tôi, tôi không thể nào tha thứ cho lỗi lầm
của bản thân. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, dù có làm gì đi nữa thì người tôi yêu cũng sẽ không thể sống lại.
Bấy giờ ở làng có một người đàn ông tên là Phan Lang đến gặp tôi và bảo có gặp vợ tôi ở dưới thủy
cung. Mới đầu tôi cũng không tin nhưng ông có đưa cho tôi một chiếc hoa mà vợ tôi hay dùng thì tôi
cũng đã tin hẳn. Ông bảo tôi là nàng nhắn nhủ tôi hãy lập đàn giải oan cho nàng bên bến sông. Sáng
hôm sau tôi làm đúng như những gì vợ tôi dặn để sửa chữa một chút sai lầm, lập đàn giải oan suốt ba
ngày ba đêm ở bến sông. Bỗng nhiên Vũ Nương từ đâu xuất hiện, ngồi trên chiếc kiệu hoa và có gửi
một vài lời nhắn nhủ tôi rồi từ từ mờ dần biến mất, để lại hai cha con tôi. Tôi chợt hét thật to nhưng
không một lời hồi âm nào từ nàng.
Trong phút chốc, tất cả đã tan biến vào hư không. Tôi đau lòng lắm, một sự ân hận, trì triết bản thân
ghê gớm, dày xé trong lòng. Chỉ vì một cơn ghen tuông mù quáng mà tôi đã mãi mãi mất đi người vợ
yêu dấu của mình. Sai lầm của tôi là không thể nào làm lại được. Tôi nay muốn kể câu chuyện này chỉ
muốn mong mọi người lấy đó làm bài học, đừng vì một phút bốc đồng, dại dột như tôi mà gây ra
những chuyện không thể cứu vãn được. Đã là vợ chồng thì phải tin tưởng, tôn trọng, thương yêu và
chia sẻ với nhau, có như vậy thì hạnh phúc mới được bền lâu, kéo dài mãi mãi được.
Vừa rồi Luật Minh Khuê đã trình bày nội dung về Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái
Nam Xương. Hy vọng đây sẽ là những thông tin hữu ích đối với quý bạn đọc. Xin chân thành cảm ơn!