



















Preview text:
Nhà Giả Kim
Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn:
http://vnthuquan.net/ Tạo ebook: Nguyễn Kim Vỹ. MỤC LỤC Lời giới thiệu Chương Lời
giới thiệu Chàng trai chăn cừu (Nhà giả kim -The Alchemist) PAULO COELHO Paulo
Coelho viết truyện bằng tiếng Brazilmột biến thể của tiếng Bồ Đào Nha. Tựa gốc là O
Alquimista, do NXB Editora Rocco Ltda. ở Rio de Janeiro phát hành năm 1988. Bản
dịch tiếng Việt này của dịch giả Lê Chu Cầu, dựa theo bản tiếng Đức (Der Alchimist của
C.S.Herzog, NXB Diogenes, Zurich, 1996, có tham khảo bản tiếng Anh. Truyện do NXB
Lao Động phát hành năm 2002, bản quyền của Trung tâm văn hóa ngôn ngữ Đông
Tây. PAULO COELHO Nhà Giả Kim Dịch giả: Lê Nhu Cầu Chương 1 -8 Vào truyện *** PAULO COELHO Nhà Giҧ Kim
Chào mӯng các bҥn đón đọc đầu sách tӯ dự án sách cho thiết bị di động
Tҥo ebook: Nguyễn Kim Vỹ.
MỤC LỤC Lӡi giới thiệu Chѭơng 1 - 8 Chѭơng 9- 10 Chѭơng 11 -12 Chѭơng 13 -14 Chѭơng 15 -17 Chѭơng 18 -21 Chѭơng 22 - 23 Chѭơng 24 -25 Chѭơng 26 - 28 Chѭơng 29- 33 Chѭơng 34 Chѭơng 35 -37 Chѭơng 39- 40 Chѭơng 41- 44 Chѭơng 45 -51 Chѭơng 52 Chѭơng Kết
Nhà Giҧ Kim PAULO COELHO
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net PAULO COELHO Nhà Giҧ Kim Dịch giҧ: Lê Nhu Cầu
Lời giới thiệu
– The Alchemist) PAULO COELHO
Paulo Coelho viết truyện bằng tiếng Brazil - Tựa gӕc là O
Alquimista, do NXB Editora Rocco Ltda. ӣ Rio de Janeiro phát hành nĕm 1988. Bҧn dịch tiếng Việt C.S.Herzog, NXB phát hành nĕm PAULO COELHO Nhà Giҧ Kim Dịch giҧ: Lê Nhu Cầu Chương 1 - 8 Vào truyện ***
Nhà luyện kim đan cầm lҩy quyển sách mà một ngѭӡi trong đoàn lữ hành mang theo. Quyển sách đư ông thҩy có một câu ch xinh trai, ngày
ngày soi mặt trên hồ nѭớc để tự chiêm ngѭỡng sắc đẹp của mình. Chàng say mê chính mình đến nỗi
một ngày kia nghiêng quá đà, ngư xuӕng hồ và chết đuӕi. Thế là tӯ nơi đó mọc lên một bông hoa
Nhà Giҧ Kim PAULO COELHO
đẹp, mang tên chàng Narziss nọ. Nhѭng Oscar Wilde không kết thúc câu chuyện nhѭ thế mà kể rằng
sau khi chàng chết, những nàng tiên trong rӯng hiện ra, thҩy hồ nѭớc ngọt kia giӡ đư biến thành một
đầm lầy mặn vì nѭớc mắt.
“Vì sao em khóc ?” – các nàng tiên hӓi.
“Vì em thѭơng tiếc chàng Narziss”, hồ nѭớc đáp.
“Phҧi rồi. Các chị chẳng ngҥc nhiên tí nào. Và tuy tҩt cҧ chúng ta đều theo đuổi chàng nhѭng chỉ
mình em đѭợc chiêm ngѭỡng sắc đẹp tuyệt vӡi ҩy”.
“Chàng xinh trai đến thế ѭ ?”, hồ nѭớc ngơ ngác hӓi.
“Còn ai biết điều này rõ hơn là em chӭ ?” – các nàng tiên ngҥc nhiên – “ngày nào mà chàng chẳng
cúi ngѭӡi soi mình trên mặt hồ”. nhѭng em chѭa
bao giӡ để ý rằng chàng đẹp trai đến thế. Em khóc chàng vì mỗi lần chàng soi ngѭӡi trên mặt hồ thì
em mới thҩy đѭợc sắc đẹp của chính em hiện lên rõ trong đôi mắt chàng”.
“Quҧ là một câu chuyện tuyệt vӡi”, nhà luyện kim đan nói. *** 1
Khi cậu chĕn cӯu Santiago xua đѭợc đàn cӯu về đến ngôi nhà thӡ cổ và hoang phế thì trӡi đư sẩm
tӕi. Ngôi nhà thӡ này đư bị sập mái tӯ khá lâu rồi và nơi xѭa kia là phòng thay áo lễ nay sӯng sững cӯu qua khung cửa này không có chó
sói nhѭng đư có đêm một con cӯu chui ra ngoài khiến hôm sau cậu mҩt cҧ ngày đi tìm. Rồi cậu trҧi
áo khoác trên nền đҩt, ngҧ lѭng à dùng quyển sách đang dọc dӣ làm gӕi. Trѭớc khi ngủ, cậu tự nhủ
sau này phҧi tìm những sách dày hơn để vӯa có thể đọc đѭợc lâu, vӯa có thể dùng làm gӕi tӕt hơn.
Khi cậu thӭc giҩc thì trӡi còn tӕi mịt. Nhìn lên trӡi cao, cậu thҩy sao lҩp lánh giữa những xà ngang. đây một tuần và loҥi gậy của ngѭӡi
chĕn cӯu đánh thӭc tӯng con một. Càng ngày cậu càng có cҧm cùng thӭc dậy một
lѭợt với mình nhѭ thể có một sự hòa điệu thần bí giữa đӡi cậu và những con vật tӯ hai nĕm nay đi
theo cậu, nay đây mai đó, tìm thӭc ĕn và nѭớc uӕng. “Chúng đư quá quen với mình nên biết luôn cҧ
giӡ giҩc của mình”, cậu n ngѭợc lҥi lắm, rằng
cậu đư quen với giӡ giҩc của bầy cӯu. Một vài con chѭa chịu dậy ngay. Cậu lҩy gậy đánh thӭc, gọi Cho nên đôi lúc
Nhà Giҧ Kim PAULO COELHO
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
cậu đọc cho chúng nghe vài đoҥn trong những quyển sách mà cậu đặc biệt thích, hoặc cậu triết lí về
cuộc sӕng đơn độc và niềm vui của ngѭӡi chĕn cӯu, hay là bình phẩm về những tin mới biết đѭợc
nơi những thành phӕ câu thѭӡng đi qua. Nhѭng tӯ hai ngày nay cậu hầu nhѭ chỉ nói về một đề tài :
cô con gái của một nhà buôn ӣ cái thành phӕ nhӓ mà bӕn ngày nữa đến. Nĕm ngoái
là lần đầu tiên cậu đến nhà ngѭӡi lái buôn này, chủ một cửa hàng vҧi vóc. Ông ta đói phҧi xén lông
cӯu ngay trѭớc cửa hàng để khӓi bị lọc lӯa. Lần đó một ngѭӡi quen đư giới thiệu với cậu cửa hàng
này và giӡ đây cậu lҥi dẫn bầy cӯu đến đó. 2
“Tôi muӕn bán lông cӯu”, lần đó cậu đư nói với ông nhà buôn kia nhѭ thế. Cửa tiệm đang đầy khách
hàng nên ông ta yêu cầu chàng chĕn cӯu đợi đến xế trѭa. Thế là cậu ngồi ngay xuӕng lề đѭӡng trѭớc cửa hiệu, lô đѭợc sách đҩy”, (Andalusia : vùng phía nam dài và đôi mắt phҧng phҩt
nét ngѭӡi Mauren (Ngѭӡi Mauren (tiếng Anh : Moor) : một sắc dân du mục ӣ Bắc Phi, đư đô hộ Tây
Ban Nha tӯ thế kỉ VIII đến thế kỉ XV) xâm lѭợc xѭa kia. “Bӣi vì giӕng cӯu còn dҥy tôi biết đѭợc
nhiều điều hơn là sách vӣ”, cậu đáp. Hai ngѭӡi trò chuyện tíu tít suӕt hơn hai tiếng. Cô gái cho biết
mình là con ngѭӡi chủ tiệm kia và kể về cuộc sӕng đơn điệu, ngày nào nhѭ ngày nҩy ӣ đó. Về phần
mình, cậu chĕn cӯu kể về phong cҧnh vùng Andalusia và về những tin mới lҥ ӣ những nơi cậu đư đi
qua. Cậu lҩy làm vui sѭớng vì có ngѭӡi lắng nghe chuyện mình. “Anh học đọc sách nhѭ thế nào ?”,
cô muӕn biết. “Trong trѭӡng học, nhѭ mọi ngѭӡi khác”, cậu đáp. “Nhѭng nếu
anh đọc sách đѭợc thì
sao anh chỉ thành một ngѭӡi chĕn cӯu bình thѭӡng thôi ?”. Cậu bӕi rӕi vì tin chắc rằng cô sẽ không nhӓ phҧng phҩt
mắt ngѭӡi Mauren của cô gái khi tròn xoe, lúc nheo lҥi vì kinh ngҥc. Thӡi gian trôi qua, còn cậu
thầm ѭớc ngày hôm ҩy đӯng bao giӡ chҩm dӭt, hoặc là bӕ cô cӭ tiếp tục để cậu chӡ thêm ba ngày
nữa. Cậu thҩy một cҧm giác khác lҥ chѭa tӯng biết đến : đó là mơ ѭớc đѭợc
sӕng ổn định một nơi.
Có cô gái này bên cҥnh thì chẳng còn ngày nào là nhàm chán nữa. Nhѭng rồi ông nhà buôn đến, bҧo
xén cho lông bӕn con cӯu, trҧ tiền ngay rồi bҧo cậu sang nĕm trӣ lҥi. 3
Bây giӡ chỉ còn có bӕn ngày đѭӡng nữa là đến thành phӕ kia. Cậu nao nӭc nhѭng lòng lҥi bồn chồn :
biết đâu cô gái đư quên cậu lâu rồi. Thiếu gì ngѭӡi chĕn cӯu đi qua đҩy để bán lông cӯu. “Chẳng
Nhà Giҧ Kim PAULO COELHO
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net khác”. Nhѭng trong
thâm tâm cậu biết mình không thể chẳng cần, vì rằng bҩt cӭ ngѭӡi chĕn cӯu, ngѭӡi thủy thủ hay quên mҩt thú vui
đѭợc tự do giang hồ đi cùng trӡi cuӕi đҩt. 4 Trӡi hửng sáng. Cậu c bao giӡ phҧi tự mình‟. Nhu cầu duy mѭợt mà của vùng
Andalusia thì chúng vẫn mưi là những ngѭӡi bҥn thân thiết, dù cho một ngày nhѭ mọi ngày với
những giӡ tẻ nhҥt trôi qua tӯ lúc hӯng đông đến khi mặt trӡi lặn, dù cho cúng không hề đọc một
quyển sách trong cuộc sӕng ngắn ngủi và không bao giӡ hiểu đѭợc tiếng ngѭӡi ta kháo nhau về lòng. Với chúng thì hiến nhiều len và
thỉnh thoҧng cҧ thịt nữa. „Nếu bҩt chợt mình biến thành một kẻ hung ác, giết hết con này đến con mù quáng tin vào
mình, chӭ không còn tin ӣ bҧn nĕng của chúng nữa. Chỉ bӣi vì mình là kẻ dẫn chúng đến những này của chính mình.
Có lẽ ngôi nhà thӡ cổ này cùng với cây dâu tằm bị ma ám rồi chĕng. Dù sao đi nữa
thӭ này mà cậu mơ giҩc mơ kia thêm lần thӭ hai và vô cớ tӭc bực với những ngѭӡi bҥn đồng hành
trung thành của mình.Cậu uӕng một ngum vang còn lҥi của chiều hôm trѭớc và kéo áo khoác sát
mình hơn. Cậu biết chỉ ít giӡ nữa, khi mặt trӡi đӭng bóng thì sẽ quá nóng, không lùa cӯu đi trên
đồng cӓ đѭợc nữa. Lúc đó cҧ nѭớc Tây Ban Nha sẽ ngủ giҩc trѭa hè. Nóng tới
tận chiều, thế mà cậu
vẫn phҧi tha theo ngѭӡi chiếc áo khoác. Nhѭng mỗi khi sắp càu nhàu về cái áo nặng nhѭ cùm kia thì
cậu lai thҩy biết ơn nó vì nhӡ nó mà sáng ra cậu không bị rét run ngѭӡi. „Mình luôn luôn phҧi phòng mọi thành phӕ vùng
Andalusia và cҧ mục đích của đӡi mình, đó là : đi du hành. Cậu định lần này sẽ giҧi thích cho cô gái
biết vì sao mà cậu, một gư chĕn cӯu bình thѭӡng, lҥi biết đọc. Cho tới nĕm mѭӡi sáu tuổi cậu còn
theo học trong một chủng viện. Cha mẹ cậu mong cậu sẽ trӣ thành linh mục; đѭợc nhѭ thế thì mọi
gia đình nông dân bình thѭӡng nhѭ gia đình cậu sẽ rҩt tự hào. Vì chính những ngѭӡi nông dân này cậu. Thế là cậu đѭợc học tiếng
Latinh, tiếng Tây Ban Nha và thần học. Nhѭng tӯ nhӓ cậu đư mơ ѭớc đi cùng khắp thế giới bao la và
Nhà Giҧ Kim PAULO COELHO
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
điều này đӕi với cậu quan trọng hơn là biết về Chúa và tội lỗi của loài ngѭӡi. Rồi vào một buổi xế
trѭa, nhân dịp về nhà thĕm cha mẹ, cậu thu hết can đҧm nói với bӕ rằng mình không muӕn trӣ thành
linh mục, mà muӕn đѭợc đi đây đó. 5
“Tӯ bӕn phѭӡng trӡi thiên hҥ đư đến nơi đây rồi, con ҥ”, lần ҩy bӕ cậu nói. “Họ
đến để tìm sự mới lҥ,
nhѭng rồi thì họ vẫn mưi là chính họ. Họ leo lên đồi để xem thành quách rồi cho rằng quá khӭ hay ho
hơn hiện tҥi. Dù tóc họ vàng hay da họ ngĕm, nói chu thành phӕ này cҧ
thôi”. “Nhѭng con chѭa biết các thành quách ӣ đҩt nѭớc họ”, cậu đáp. “Khi đư quen phong thổ và đây”, ông bӕ nói
muӕn biết về phụ nữ và đҩt nѭớc của họ”, cậu thú nhận. “Vì
thật ra họ có hề ӣ lҥi
đây mưi đâu”. “Họ thӯa tiền, thӯa bҥc con ҥ”, ông bӕ đáp. “Còn vùng mình chỉ có ngѭӡi chĕn cӯu
mới phҧi nay đây mai đó thôi”. “Thế thì con sẽ làm kẻ chĕn cӯu”. Ông bӕ không nói gì nữa cҧ. Hôm
sau ông cho cậu một túi tiền đựng ba đồng tiền vàng cổ Tây Ban Nha. “Bӕ tình cӡ tìm thҩy trong
ruộng nhà ta cách đây lâu rồi. Lẽ ra là tiền để cho con đѭợc nhận vào nhà thӡ đҩy. Con lҩy mà mua
một đàn cӯu, rồi đi khắp nơi khắp chӕn cho đến khi con hiểu ra rằng làng mҥc, thành quách vùng
mình tuyệt vӡi nhҩt, phụ nữ vùng mình xinh đẹp nhҩt.” Rồi ông ban phúc chúc lành cho cậu. Cậu trong ông sau hàng
chục nĕm tìm cách lưng quên qua những lo toan sao cho có cái ĕn, cái uӕng hằng ngày và một chӕn nѭơng thân. 6
Chân trӡi đӓ ӕi, mặt trӡi dần lên. Cậu chĕn cӯu nhớ đến lần chuyện trò với bӕ và cҧm thҩy sung
sѭớng; tӯ đó đến nay cậu đư qua nhiều thành quách và quen biết nhiều phụ nữ nhѭng không có ai
giӕng nhѭ cô gái cậu sẽ gặp lҥi trong ít ngày tới. Cậu có cái áo khoác, một quyển sách mà cậu có thể
đổi lҩy một quyển khác và một đàn cӯu. Nhѭng cái chính là mỗi ngày cậu đều thực hiện đѭợc ѭớc
mơ của mình : đi khắp đó đây. Khi nào chán vùng Andalusia bao la, cậu có thể bán bầy cӯu để trӣ
thành thủy thủ. Rồi khi chán biển cҧ, cậu có thể thĕm thú mọi thành phӕ, làm quen với bao phụ nữ và
thử mọi phѭơng cách để đҥt hҥnh phúc. “Mình thật không hiểu nổi làm sao ngѭӡi ta có thể tìm thҩy lên. Vì cậu luôn
tìm những con đѭӡng mới để đi nếu điều kiện cho phép, nên dù đư nhiều lần qua lҥi vùng này nhѭng
trѭớc đây cậu chѭa tӯng vào ngôi nhà thӡ hoang tàn nọ. Thế giới bao la vô cùng tận; giҧ thử cӭ để
Nhà Giҧ Kim PAULO COELHO
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
cho bầy cӯu dẫn đi thì chắc hẳn cậu sẽ còn phát hiện đѭợc nhiều điều hay ho nữa. “Chúng không
nhận ra rằng ngày ngày chúng đi đѭӡng mới. Chúng không biết đồng cӓ khác nhau và bӕn mùa thay uen con gái chủ tiệm vҧi nọ.” Cậu
nhìn trӡi và áng chӯng sẽ đến Tarifa trѭớc giữa trѭa. Ӣ đҩy cậu có thể đổi quyển sách lҩy quyển dầy
hơn, mua đầy bình rѭợu vang, cҥo râu, cắt tóc. Cậu định chuẩn bị cho bҧnh để đi gặp cô gái chӭ
không muӕn thắc mắc rằng biết đâu một gư chĕn cӯu khác với một bầy cӯu lớn hơn đư đến đó trѭớc
cậu và hӓi cѭới nàng rồi. “Chỉ khi nào có khҧ nĕng thực hiện đѭợc giҩc mơ thì cuộc sӕng mới đáng
sӕng”, cậu cân nhắc trong lúc nhìn trӡi lần nữa và rҧo bѭớc. Cậu chợt nhớ ra rằng ӣ Tarifa có một bà
già giҧi đoán đѭợc mộng mị. Mà tӕi hôm qua cậu lҥi mơ y nhѭ lần trѭớc. 7
Bà lưo dẫn khách vào phòng trong của ngôi nhà, ngĕn với phòng khách bӣi tҩm mành làm bằng các
dҧi nylon sặc sỡ. Ӣ đҩy có một cái bàn, hai cái ghế và một hình Chúa Jesu. Bà lưo ngồi rồi bҧo cậu
ngồi theo. Xong, bà nắm lҩy hai bàn tay cậu, khẽ lẩm bẩm đọc kinh. Nghe nhѭ kinh của ngѭӡi sang châu Âu tӯ thế
kỉ XV). Trong cuộc hành trình cậu đư tӯng gặp không ít ngѭӡi Zigeuner rồi; họ
nơi khác tuy không chĕn cӯu nhѭ cậu. Ngѭӡi ta bҧo rằng dân Zigeuner chuyên lọc lӯa. Ngѭӡi ta còn
nói thêm rằng họ liên minh với ma quỷ, rằng họ cѭớp trẻ thơ, bắt chúng làm nô lệ trong các khu lều
âm u của họ. Thuӣ nhӓ cậu rҩt sợ bị ngѭӡi Zigeuner bắt cóc, thành ra khi bà lưo nắm tay thì nỗi sợ
xѭa lҥi ập đến. “Nhѭng bà ta treo hìng Chúa Jesu trên tѭӡng mà”, cậu tìm cách tự trҩn an. Cậu không
muӕn tay mình run lên để bà lưo không nhận ra đѭợc rằng mình đang sợ. Cậu thầm đọc kinh lậy Cha.
“Lҥ thật”, bà lưo nói, mắt vẫn nhìn chĕm chắm đôi bàn tay cậu; rồi im bặt. Cậu càng thêm lo. Bà lưo
nhận thҩy tay cậu bỗng dѭng run lên. Cậu vội rụt tay về. “Tôi đến đây không phҧi để nhӡ xem chỉ cҧ nên trҧ tiền rồi muӕn tìm hiểu
về giҩc mơ”, bà lưo đáp. “Mà mơ là ngôn ngữ của Chúa. Nếu ngѭӡi nói bằng ngôn ngữ thế gian thì ta
giҧi đoán đѭợc. Nhѭng nếu ngѭӡi nói bằng ngôn ngữ của tâm hồn thì chỉ mình
cậu có thể hiểu đѭợc ế cậu muӕn thử một vì thế mà nghề này
mới hӭng thú. “Tôi nằm mộng hai lần liên tiếp”, cậu nói. “Mơ thҩy mình và bầy cӯu đang trên đồng
cӓ, chợt một đӭa trẻ không biết tӯ đâu đến, chơi với bầy thích có ai quҩy rầy đѭợc mà không làm
Nhà Giҧ Kim PAULO COELHO
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
chúng hoҧng. Tôi không hiểu tҥi sao. Do đâu mà cӯu biết đѭợc tuổi tác của ngѭӡi nhỉ ?”. “Vào
chuyện chính đi thôi”, bà lưo ngắt lӡi. “Ta còn một cái nồi to đang đặt trên bếp cần phҧi trông chӯng.
Hơn nữa cậu chỉ có chút tiền còm thì không thể làm ta mҩt nhiều thӡi giӡ đѭợc.”
bầy cӯu một lúc”, cậu ngѭợng nghịu kể tiếp. “Rồi chợt nó nắm tay tôi dẫn đến Kim Tự Tháp bên Ai
Cập.” Cậu chӡ một chút để chӡ phҧn ӭng của bà lưo nhѭng bà chẳng nói gì. “Rồi ӣ Kim Tự Tháp
bên Ai Cập”, cậu nhҩn mҥnh sáu chữ sau để bà lưo rõ, “đӭa bé nói với tôi : “nếu anh đến đây thì anh
sẽ tìm thҩy một kho tàng chôn giҩu bí mật, không ai biết.” Rồi khi nó định chỉ cho tôi chỗ chính xác
của kho tàng thì tôi thӭc giҩc. Cҧ hai lần đều y nhѭ vậy.” Bà lưo im lặng thêm một lúc rồi lҥi cầm lҩy
hai bàn tay cậu chĕn cӯu, chĕm chú nhìn. “Bây giӡ ta không đòi cậu chút thù lao nào hết”, bà lưo nói.
“Nhѭng ta muӕn đѭợc hѭӣng một phần mѭӡi kho tàng khi cậu tìm thҩy nó.” Cậu chĕn cӯu cѭӡi vui
thích. Nhӡ một kho tàng trong mơ mà cậu tiết kiệm đѭơc chút tiền còm hiện có.
“Trѭớc đó cậu phҧi thề
sẽ trҧ ta một phần mѭӡi kho tàng là tiền côn cho điều ta sắp giҧi đoán.” Cậu thề và bà lưo yêu cầu bà lưo nói, “do đó
ta có thể giҧi đoán đѭợc. Nhѭng việc giҧi đoán này rҩt khó. Thành ra ta đѭợc hѭӣng một phần kho Tháp Ai Cập. Tuy ta
chѭa tӯng nghe nói đến cái tháp đó bao giӡ nhѭng một khi đӭa trẻ đư chỉ đѭӡng cho cậu thì nhҩt định
phҧi có. Cậu sẽ tìm thҩy ӣ đҩy cái kho tàng khiến cậu giàu to.” Cậu chĕn cӯu sửng sӕt rồi thҩt vọng. chѭa phҧi trҧ gì
hết. “Nếu chỉ để biết có bҩy nhiêu thì lẽ ra tôi không cần mҩt thì giӡ nhѭ thế này”, cậu nói. “Chính vì
thế mà ta đư nói rồi, rằng đây là một giҩc mơ khó đoán. Những việc tѭӣng chӯng nhѭ đơn giҧn trong
cuộc sӕng thì thật ra là những việc hết sӭc phi thѭӡng, chỉ những bậc trí giҧ mới thҩu hiểu nổi. Ta
không phҧi là bậc trí giҧ nên phҧi dùng cách khác, chẳng hҥn phҧi xem chỉ tay”. “Thế tôi phҧi đến Ai
Cập bằng cách nào đây ?” “Ta chỉ có thể giҧi đoán mộng thôi chӭ không biết phҧi làm sao để biến
chúng thành thật đѭợc. Chính vì thế mà ta phҧi sӕng nhӡ vào thù lao khách trҧ.” “Còn nếu tôi không
bao giӡ tới đѭơc Ai Cập thì sao ?” “Thì ta không đѭợc trҧ thù lao. Không phҧi là lần đầu tiên đâu.”
Rồi bà lưo không nói gì thêm nữa mà chỉ bҧo cậu về đi vì bà đư mҩt quá nhiều thì giӡ cho cậu rồi. 8
Cậu chĕn cӯu thҩ vọng ra về và nhҩt quyết không bao giӡ tin vào mộng mị nữa. Rồi cậu chợt nhớ
còn phҧi giҧi quyết một vài việc : mua thӭc ĕn, đổi sách lҩy một quyển dầy hơn. Sau đó cậu ra ngoài
bưi chợ, ngồi trên ghế bĕng thѭӣng thӭc rѭợu vang mới mua. Hôm ҩy trӡi rҩt nóng và chẳng hiểu sao của một ngѭӡi bҥn
Nhà Giҧ Kim PAULO COELHO
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
cậu mới quen ӣ lӕi vào thành phӕ. Cậu quen biết nhiều ngѭӡi ӣ vùng này. Cậu
thế. Luôn luôn kết đѭợc bҥn mới mà không cần mҩt trọn thì giӡ để sӕng bên họ.
chỉ quen một sӕ ngѭӡi thôi, nhѭ ӣ trѭӡng đҥo, thì họ sẽ trӣ thành một phần không thể tách rӡi khӓi
cuộc đӡi mình. Khi đư nhѭ thế thì họ muӕn thay đổi cuộc đӡi mình. Rồi khi ta không muӕn thay đổi mình biết rҩt rõ ngѭӡi khác phҧi sӕng
nhѭ thế nào cho đúng, trong khi lҥi mù mӡ về cuộc sӕng của chính bҧn thân mình. Giӕng nhѭ bà lưo
giҧi mộng kia không biến nổi giҩc mơ thành hiện thực vậy. Cậu muӕn chӡ cho đến khi mặt trӡi
xuӕng thҩp nữa mới dẫn đàn cӯu đi tiếp. Chỉ còn hơn ba ngày nữa là cậu sẽ gặp lҥi cô con gái của
nhà buôn nọ. Cậu bắt đầu đọc quyển sách mới nhận đѭợc của linh mục thành Tarifa. Sách dầy lắm và
ngay trang đầu đư nói về một đám tang mà tên các nhân vật phӭc tҥp quá. Nếu một ngày nào đó để ngѭӡi đọc
khӓi rӕi trí. Tập trung đọc một lúc cậu mới thҩy hay vì truyện viết về một đám tang trên tuyết trắng
đư đem đến cho cậu một cҧm giác tѭơi mát dѭới cái nắng trѭa gay gắt này. Cậu đang mê mҧi đọc thì
một ông già đến ngồi cҥnh và bắt chuyện. “Họ làm gì đҩy ?” ông già hӓi, tay chỉ những ngѭӡi đi lҥi
hӕi hҧ trên bưi chợ. “Làm việc”, cậu đáp cụt ngủn chủ ý cho thҩy mình đang say mê đọc. Nhѭng thật thҩy cậu giӓi giang,
làm đѭợc nhiều việc không dễ tí nào. Cậu đư nhiều lần tѭӣng tѭợng cҧnh ҩy và
sửng sӕt khi cậu giҧi thích cho cô biết rằng phҧi xén lông cӯu tӯ sau tới trѭớc.
ba giai thoҥi để có thể vӯa làm vӯa kể cô nghe. Phần lớn những giai thoҥi này cậu đọc trong mҩy
không biết thực hѭ đѭợc vì cô không biết đọc. Nhѭng ông già không chịu buông. Ông kêu rằng mệt,
khát và xin một hớp vang. Cậu đѭa ông chai rѭợu, hi vọng rồi sẽ đѭợc để yên. Nhѭng ông già cӭ
nhҩt định bắt chuyện. Ông hӓi cậu đang đọc gì đҩy. Cậu muӕn tӓ ra bҩt lịch sự và đổi sang ghế khác
quá nhѭng bӕ cậu đư dҥy phҧi kính trọng ngѭӡi già cҧ. Thành ra cậu đѭa quyển sách cho ông, vì hai
lí do : một là cậu không đọc đѭợc đúng tên sách, hai là nếu ông già không biết đọc thì có lẽ ông sẽ
xҩu hổ và tự sang ngồi ghế khác. “Hӯm…”, ông già ậm ӯ rồi sĕm soi nhìn quyển sách nhѭ thể nó là
một vật lҥ. “Quyển này tuy là một tác phẩm lớn nhѭng rҩt nhàm chán”. Cậu chĕn cӯu sửng sӕt.
Không những ông già biết chữ mà còn đư đọc quyển sách đó rồi nữa. Nếu đúng là nhàm chán nhѭ nhѭ mọi quyển sách
khác thôi”, ông già nói tiếp. “Rằng con ngѭӡi không có khҧ nĕng lựa chọn lҩy vận mệnh của mình. hế gian”.
Nhà Giҧ Kim PAULO COELHO
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net PAULO COELHO Nhà Giҧ Kim Dịch giҧ: Lê Nhu Cầu Chương 9- 10 9 trong đӡi,
chúng ta không làm chủ đѭợc vận mệnh của mình nữa và rồi đӡi mình sẽ do định
chính là điều dӕi trá nhҩt thế gian !” “Cháu thì không thế”, cậu đáp. “Ngѭӡi ta muӕn cháu trӣ thành
thầy tu nhѭng cháu đư quyết định làm kẻ chĕn cӯu.” “Thế là phҧi lắm,” ông già
nói. “Bӣi cậu thích đi
đây đi đó nhiều mà.” “Ông này lúc ҩy ông già lần
giӣ sách, không có vẻ gì muӕn trҧ lҥi cҧ. Cậu chĕn cӯu nhìn bộ quần áo khác thѭӡng ông già mặc
trên ngѭӡi. Trông ông nhѭ một ngѭӡi Arập, điều không có gì lҥ ӣ vùng này. Châu Phi chỉ cách
Tarifa có vài giӡ đѭӡng thôi; chỉ cần dùng thuyền nhӓ vѭợt eo biển (Châu Phi cách Tây Ban Nha bӣi
eo biển Gibraltar) hẹp là tới. Ngѭӡi Arập thѭӡng đến thành phӕ này mua sắm và ngày nà
nhiều lần lâm râm đọc những bài kinh lҥ tai của họ. “Ông tӯ đâu đến ?” cậu hӓi. “Tӯ nhiều nơi.”
“Không ai có thể đến cùng lúc tӯ nhiều nơi khác nhau đѭợc”, cậu nói. “Cháu là kẻ chĕn cӯu và biết
nhiều nơi nhѭng đến thì chỉ tӯ một thành phӕ thôi; nó ӣ gần một nơi thành cổ. Cháu sinh ra ӣ đҩy.”
“Thế thì có thể nói sinh quán ta ӣ Salem.” Cậu chĕn cӯu không biết Salem ӣ đâu, nhѭng không hӓi
tiếp để khӓi bị xem là dӕi nát. Cậu nhìn những ngѭӡi lĕng xĕng đi lҥi trên bưi chợ một lúc lâu, ngѭӡi manh mӕi. “Vẫn
thѭӡng”. Chẳng lần ra đѭợc chút gì. Cậu chỉ biết Salem không ӣ trong vùng Andalusia, bӣi nếu có
thì cậu đư nghe nói tới rồi. “Thế ông làm gì ӣ Salem ?” cậu hӓi tới. “Ta làm gì ѭ ?” Ông già bật cѭӡi
ha hҧ. “Ta là vua xӭ Salem !” „Ngѭӡi ta cӭ hay nói những chuyện lҥ lùng‟, cậu
buồn bằng cách kể ta nghe những chuyện hay ho mỗi khi ta muӕn nghe. Nhѭng khi trò chuyện với
ngѭӡi thì có thể họ sẽ nói những điều quái lҥ khiến ta chịu không biết phҧi tiếp tục nói gì.” “Tên ta là
Melchisedek”, ông già nói. “Cậu có bao nhiêu cӯu ?” “Tҥm đủ”, cậu nghi ngҥi đáp. Ông này muӕn
biết quá nhiều về cậu. “Thế thì phiền lắm đҩy vì ta sẽ không giúp cậu đѭợc gì nếu cậu cho rằng có đủ xin cậu rѭợu vang,
bắt chuyện và mѭợn sách đҩy chӭ. “Ông cho cháu xin lҥi quyển sách. Chái phҧi trӣ lҥi chỗ bầy cӯu
Nhà Giҧ Kim PAULO COELHO
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
rồi dẫn chúng đi tiếp.” “Nếu cậu trҧ thù lao cho ta một phần mѭӡi sӕ cӯu của cậu thì ta sẽ chỉ cậu nhớ lҥi giҩc mơ và
bỗng thҩy mọi sự nhѭ sáng tӓ. Mụ già giҧi mộng tuy không đòi gì hết nhѭng bây giӡ lưo già này, có
thể là chồng mụ lắm, sẽ lҩy của cậu đổi lҥi một lӡi chỉ dẫn vô giá trị về một kho tàng không hề có. nhặt một cây que
rồi viết trên mặt cát. Khi cúi nhѭ thế, có gì đó lóe sáng trên ngực ông làm cậu lóa mắt. Nhѭng ông
già, bằng một động tác phҧi nói là quá nhanh nhẹn ӣ vào tuổi ông, vội kéo áo khoác che lên. Khi mắt
không còn lóa nữa, cậu đọc những gì ông già vӯa viết. Trên mặt cát bưi chợ là tên bӕ mẹ cậu. Cậu
đọc về cuộc đӡi mình, những trò chơi thửa nhӓ. Những đêm lҥnh lẽo trong chủng viện; cậu đọc tên
con gái chủ tiệm vҧi mà chính cậu còn chѭa biết. Cậu đọc những chuyện của mình mà cậu chѭa tӯng
thổ lộ cùng ai – nhѭ vụ cậu lҩy trộm súng của bӕ để đi sĕn hѭơu, chuyện lần đầu tiên trong đӡi tự
thân tìm biết dục tính là gì. 10
“Ta là vua xӭ Salem”, ông già dõng dҥc nói. “Tҥi sao một vị vua lҥi đi trò chuyện với một kẻ chĕn
cӯu tầm thѭӡng nhỉ ?” cậu thắc mắc hӓi, có hơi xҩu hổ về xuҩt thân của mình. “Có nhiều lí do.
Nhѭng lí do chính là cậu đư thành công trong sự đeo đuổi vận mệnh của mình.” Cậu chĕn cӯu chẳng
hiểu thế nào là vận mệnh. “Vận mệnh chính là điều mà anh luôn luôn muӕn đҥt đѭợc. Khi còn trẻ ai
g biết vận mệnh của mình là gì. Trong đoҥn đӡi này mọi sự đều đơn giҧn và ngѭӡi ta dám mơ
mộng đủ thӭ về những điều họ muӕn làm trong đӡi. Nhѭng rồi, theo thӡi gian, một sӭc mҥnh thần bí
sẽ tìm cách thuyết phục ta rằng con đѭӡng đӡi nhѭ ta mơ ѭớc sẽ không thể nào
thực hiện đѭợc đâu.”
Cậu chĕn cӯu chẳng hiểu gì lắm những gì ông già nói. Tuy thế, cậu vẫn muӕn biết sӭc mҥnh thần bí
lực thần bí xem ra có vẻ không tӕt lành nhѭng trong thực tế lҥi giúp chúng ta đi hết con đѭӡng đӡi đҥi trên hành
tinh này chính là : bҩt kể anh là ai, anh làm gì, khi anh thật tâm mong muӕn điều gì thì điều mong
nhiệm vụ của anh trên trái đҩt.” “Ngay cҧ khi chỉ là mong muӕn đѭợc đi đây đi đó hay là đѭợc lҩy
con gái nhà buôn vҧi hay sao ?” “Hoặc mơ ѭớc tìm kho tàng chẳng hҥn. Tâm linh
dѭỡng bӣi hҥnh phúc của con ngѭӡi, bӣi cҧ sự bҩt hҥnh, tị hiềm và ghen tuông nữa. Nhiệm vụ duy
nhҩt của mỗi chúng ta là thực hiện con đѭӡng mình đư chọn. Tҩt cҧ chỉ là một. Rồi khi anh quyết chí lặng thinh hồi lâu,
quan sát ngѭӡi qua kẻ lҥi trên bưi chợ. Rồi ông già lên tiếng trѭớc. “Tҥi sao cậu chọn nghề chĕn cӯu
?” “Vì cháu thích đi đây đi đó.” Ông già chỉ vào một ngѭӡi bán kem với chiếc xe kéo màu đӓ hai đó lắm. Nhѭng
Nhà Giҧ Kim PAULO COELHO
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
mà anh ta thҩy nên mua một xe kem để kiếm tiền và dành dụm đư. Khi nào đủ tiền anh ta sẽ sang thực hiện đѭợc ѭớc
mơ của mình.” “Lẽ ra anh ta nên làm kẻ chĕn cӯu”, cậu buột miệng nói to. “Anh ta
thế đҩy”, ông già nói. “Nhѭng mà nghề bán kem đѭợc coi trọng hơn là chĕn cӯu. Họ có nhà cửa, còn
ngѭӡi chĕn cӯu phҧi ngủ ngoài đồng trӕng. Thiên hҥ thích gҧ con gái cho ngѭӡi bán kem hơn cho gư Chắc hẳn trong kẻ khác đánh giá
anh bán kem hay cậu chĕn cӯu quan trọng hơn là thực hiện điều thâm tâm mình muӕn.” Nói đến đây
ông già lật sách, đọc qua loa. Chàng chĕn cӯu đợi một lúc rồi mới lên tiếng cắt ngang, giӕng nhѭ lúc
đầu cậu bị cắt ngang. “Tҥi sao ông nói với cháu về những điều này ?” “Vì chính cậu đư cӕ gắng đi
theo tiếng gọi của thâm t vào đúng giây luôn luôn xuҩt hiện, thần. Có lần, vào lúc
quyết định, ta tҥo hoàn cҧnh thuận lợi hơn. Vân vân. Nhѭng phần lớn ngѭӡi ta không nhận ra điều
ҩy.” Ông già kể rằng tuần trѭớc ông, dѭới dҥng một viên đá, đư đến với một
ngѭӡi tìm đá quý. Ngѭӡi
đó đư bӓ tҩt cҧ để tìm ngọc lục bҧo. Ông ta đư làm việc ròng rư nĕm nĕm ӣ một con sông và đư đập
999999 viên đá chỉ để tìm lҩy một viên ngọc lục bҧo. Bҩy giӡ ngѭӡi tìm ngọc đư định bӓ cuộc rồi,
trong khi chỉ cần một hòn đá nữa thôi, một hòn đá duy nhҩt nữa, là sẽ tìm đѭợc ngọc. Chính vì ngѭӡi
này đư tin theo tiếng gọi của thâm tâm nên ông già quyết định ra tay giúp. Ông biến thành một viên
đá lĕn tới chân ngѭӡi nọ. Ngѭӡi này, với tҩt cҧ phẫn nộ và tuyệt vọng của nĕm nĕm mҩt trắng, liệng
viên đá ra thật xa. Ông ta ném mҥnh đến nỗi nó làm vỡ toang một hòn đá khác, làm lộ ra viên ngọc
lục bҧo đẹp nhҩt thế gian. “Con ngѭӡi nhận thӭc rҩt sớm họ sӕng trên đӡi để làm gì”, ông già nói, Lúc ҩy cậu chĕn
cӯu mới nhắc ông rằng hai ngѭӡi bắt đầu bằng câu chuyện kho tàng bị chôn giҩu. “Kho tàng đѭợc
dòng sông đѭa lên mặt nѭớc rồi lҥi vùi xuӕng đáy”, ông già nói. “Nếu cậu muӕn biết gì về kho tàng
của mình thì phҧi chịu trҧ ta một phần mѭӡi sӕ cӯu của cậu”. “Ông không thích nhận một phần mѭӡi
kho tàng hơn à ?” Ông già tӓ vẻ không hài lòng. “Nếu cậu hӭa trҧ bằng cái mình chѭa sӣ hữu thì rồi
sẽ có lúc cậu mҩt đi ý chí đҥt đѭợc nó đҩy.” Nghe thế cậu chĕn cӯu bèn thú thật đư hӭa trҧ một phần
mѭӡi kho tàng cho bà già Zigeuner rồi. “Phҧi, ngѭӡi Zigeuner khôn lắm”, ông già nói. “Dù sao thì là điều mà chúng
ta, những sӭ thần đem ánh sáng đến soi rọi (Lichtbote; Warrior of the Light), muӕn truyền đҥt.” Ông
già đѭa trҧ cậu quyển sách. “Ngày mai giӡ này cậu đem một phần mѭӡi sӕ cӯu đến cho ta. Ta sẽ chỉ
cho cậu con đѭӡng tìm đến đѭợc kho tàng. Tҥm biệt.” Rồi ông già bӓ đi, biến mҩt sau một góc tѭӡng.
Nhà Giҧ Kim PAULO COELHO
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net PAULO COELHO Nhà Giҧ Kim Dịch giҧ Lê Chu Cầu Chương 11 -12 11
Chàng trai cӕ đọc tiếp nhѭng không tập trung nổi nữa. Cậu thҩp thӓm và cĕng
thẳng vì biết những gì
ông già nói là đúng sự thật. Cậu lҥi xe kem mua một cây kem rồi cân nhắc xem có nên kể cho ngѭӡi là khôn ngoan ѭӡi bán kem sẽ bĕn khoan suӕt vài ba
ngày liền, rằng có nên tung hê hết tҩt cҧ không, mà anh ta lҥi đư quá quen với cái xe kem rồi. Cậu thẩn trên đѭӡng
phӕ, ra đến bến cҧng. Ӣ đây có một ngôi nhà nhӓ với quầy bán vé đi châu Phi. Ai Cập ӣ bên châu
Phi mà ! “Cậu cần gì ?” ngѭӡi đàn ông ngồi ӣ quầy hӓi. “Mai hẵng hay”, cậu đáp rồi vội vư đi ra.
Chỉ cần bán đi một con cӯu là đủ tiền qua eo biển thôi mà. Ý n bĕn khoĕn. “Lҥi
một tay mơ mộng vẩn vơ”, gư ngồi quầy nói với đồng nghiệp trong lúc cậu đi ra. “Hắn cóc có tiền thҩy cần phҧi về
với chúng. Trong vòng hai nĕm cậu đư học đѭợc hết mọi việc của nghề chĕn cӯu; cậu xén lông đѭợc biết rành mọi đồng
cӓ vùng Andalusia. Cậu biết cҧ giá mua và bán của tӯng con một. Cậu chọn con đѭӡng vòng vo xa
cậu quyết định leo hết
bậc thang đá, lên chỗ cao nhҩt để ra ngồi nơi công sự. Có ai đó đư giҧi thích cho cậu rằng ngѭӡi
Mauren đư qua eo biển này chiếm cӭ gần hết Tây Ban Nha trong nhiều nĕm. Cậu cĕm ghét ngѭӡi
Mauren, vì chính họ đư đѭa ngѭӡi Zigeuner đến đây. Tӯ trên cao này cậu nhìn thҩy gần hết thành
phӕ, cҧ cái bưi chợ nơi cậu trò chuyện với ông già. “Cái giây phút đư xui khiến ta gặp gỡ lưo già kia già giҧi mộng thôi.
Thế mà cҧ mụ lẫn lưo già đều chẳng cần biết cho rằng cậu là một gư chĕn cӯu. Hẳn họ là những
ngѭӡi rҩt cô đơn, chẳng còn tin gì vào cuộc đӡi nữa nên không hiểu rằng ngѭӡi chĕn cӯu gắn bó với nhắc, con nào hai phҧi mổ thịt chúng
ra sao. Nếu cậu bӓ chúng mà đi thì chúng sẽ khӕn khổ thôi. Một làn gió nhẹ thổi. Cậu biết loҥi gió
Nhà Giҧ Kim PAULO COELHO
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Hҧi tới sông Euphrat, gió này mà tới đây.
Trѭớc khi đến Tarifa cậu không hề biết rằng châu Phi gần đ mӕi nguy lớn đҩy, mҥnh hơn. “Mình kẹt một bên là những nhѭng cô không cần
đѭợc cậu lo cho bằng bầy cӯu vì cô không lệ thuộc vào cậu. Có thể cô không còn cҧ nhớ cậu là ai
nữa. Cậu dám chắc rằng nếu hai ngày nữa cậu không xuҩt hiện ӣ chẳng biết. Với cô
đѭợc những việc hay ho xҧy đến trong đӡi. “Mình đư giư tӯ cha mẹ và ngôi thành cổ của quê hѭơng
ra đi. Cha mẹ và ngôi thàn đư quen vậy. Thế thì này cậu nhìn rҩt rõ
bưi chợ. Ngѭӡi bán kem vẫn còn đó. Một đôi trai gái còn trẻ ngồi trao nhau nụ hôn dài trên cái ghế
cậu và ông già đư ngồi. “Chà, ngѭӡi bán kem”, cậu buột miệng rồi không nói tiếp vì gió Levante thổi
thӕc vào mặt. Gió này tuy mang theo ngѭӡi Mauren thật, nhѭng đѭa đến cҧ mùi thơm của sa mҥc và
hѭơng thơm của các phụ nữ đeo khĕn che mặt (phụ nữ nhiều nѭớc theo đҥo Hồi thѭӡng đeo khĕn che
kín mặt, chỉ để hӣ hai mắt). Nó đem theo cҧ mùi mồ hôi và giҩc mơ của những ngѭӡi đàn ông một
ngày nào đó đư lên đѭӡng vào chӕn vô định để tìm vàng, tìm sự phiêu lѭu, tìm cҧ Kim Tự Tháp nữa. không kém. Chẳng
có gì ngĕn cҧn đѭợc cậu, trӯ chính cậu ra. Bầy cӯu, cô con gái chủ tiệm vҧi, những cánh đồng cӓ
vùng Andalusia chỉ là những chặng trên con đѭӡng đӡi của cậu thôi. 12
Hôm sau, cậu chĕn cӯu dẫn theo sáu con cӯu đến gặp ông già.
- Cháu ngҥc nhiên lắm, - cậu nói , - vì bҥn cháu chịu mua ngay sӕ cӯu kia. Anh ta bҧo rằng đư tӯ lâu
mơ ѭớc đѭợc thành ngѭӡi chĕn cӯu và đây quҧ là dҩu hiệu tӕt cho anh ҩy. - Bao gi
- ông già đáp. – Cái đó gọi là nguyên lí thuận lợi (Guenstige Prinzip; Principle