Nhập Vai Trương Sinh - Ngữ Văn 9

Nếu quá khứ là một chuỗi sai lầm hãy biến nó thành kinh nghiệm Nếu quá khứ là một chuỗi đau khổ hãy biến nó thành động lực đi lên Nếu quá khứ là một chuỗi tội lỗi hãy sửa sai ngay khi có thể. Tài liệu được sưu tầm giúp bạn tham khảo, ôn tập và đạt kết quả cao trong kì thi sắp tới. Mời bạn đọc đón xem !

Chủ đề:
Môn:

Ngữ Văn 9 830 tài liệu

Thông tin:
2 trang 2 tuần trước

Bình luận

Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận.

Nhập Vai Trương Sinh - Ngữ Văn 9

Nếu quá khứ là một chuỗi sai lầm hãy biến nó thành kinh nghiệm Nếu quá khứ là một chuỗi đau khổ hãy biến nó thành động lực đi lên Nếu quá khứ là một chuỗi tội lỗi hãy sửa sai ngay khi có thể. Tài liệu được sưu tầm giúp bạn tham khảo, ôn tập và đạt kết quả cao trong kì thi sắp tới. Mời bạn đọc đón xem !

23 12 lượt tải Tải xuống
NHẬP VAI TRƯƠNG SINH
Nếu quá khứ là một chuỗi sai lầm hãy biến nó thành kinh nghiệm
Nếu quá khứ là một chuỗi đau khổ hãy biến nó thành động lực đi lên
Nếu quá khứ là một chuỗi tội lỗi hãy sửa sai ngay khi có thể
Dẫu thế nhưng giữa dòng chảy miên viễn của thời gian, đâu phải sai lầm nào cũng như làn
gió nhẹ nhàng lướt ngang qua không chútvị. Mànhững sai lầm lại tạo ra vết nứt tận trong
trái tim, ta dùng cả đời để hàn gắn, đắp, chắp thì ta mãi cũng không thể làm vẹn
nguyên như ban đầu chỉ còn lại sự đau buồn, xót thương, ân hận. đó câu chuyện của
tôi-một nỗi đau âm ỉ,day dứt và không thể chữa lành
Tôi là Trương Sinh. Gia đình họ Trương vốn chỉ có tôi là con trai độc nhất nên từ nhỏ tôi đã
được cha mẹ cùng nuông chiều, sống trong vỏ bọc của họ lớn lên, thế nhà mình giàu
bỏ học hành. Cũng chính sự thiếu hiểu biết ấy đã dẫn đến sự ghen tuông quáng
khiến gia đình tôi đổ vỡ, con trai mất mẹ, còn tôi thì mất đi một người vợ hiền dịu.
Bấy giờ nàng người tên Thị Thiết, cùng thùy mị, nết na, xinh đẹp. Được mẹ
mai mối tôi thích lắm, xin hỏi ấy luôn làm vợ. Tôi cùng hài lòng về người vợ yêu dấu của
mình, nhưng do vợ tôi rất xinh đẹp, tính tôi lại ghen tuông nên rất phòng ngừa những người
theo đuổi vợ mình. Biết tôi tính như vậy nên nàng cũng hết sức giữ mình, luôn chăm lo, vun vén
cho gia đình. Tôi cảm thấy thật cùng hạnh phúc, mỹ mãn ngày càng yêu say đắm nàng
hơn.
Nhưng hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới chẳng được bao lâu thì chiến tranh xảy ra, tôi
phải lên đường ra trận để bảo vệ tổ quốc. Lúc này mới hối hận làm sao, nếu khi xưa chăm chỉ
học hành, có công ăn việc làm ổn định thì nay đâu phải xa mẹ già, vợ bụng mang dạ chửa.
Ngày tiễn đưa tôi lên đường, cả nhà đều khóc, nàng bảo không cầu công danh cho tôi, chỉ
mong tôi khỏe mạnh và bình an vô sự trở về. Những ngày tháng ở chiến trường tôi rất nhớ về gia
đình bé nhỏ của mình, thiết tha một ngày chiến tranh sẽ qua đi và mình được trở về đoàn tụ cùng
gia đình, cùng người vợ hiền xinh đẹp.
Rồi ngày đó cũng đã đến, chiến tranh kết thúc, tôi được trở về nhà với tấm lòng đầy hứng khởi,
nhớ thương. Nhưng ngày về tôi đã nhận được tin dữ, mẹ vì nhớ thương tôi quá nhiều nên đã lâm
bệnh mất. Tôi bế đứa con mới hơn một tuổi ra thăm mộ mẹ Thằng nhất định không chịu theo
tôi, nó gào khóc om sòm khiến lòng tôi đã đau lại càng thêm đau. Tôi mới dỗ nó:
-Nín đi con, đừng khóc. Cha về, bà đã mất, lòng cha buồn khổ lắm rồi.
Đáp lại lời tôi thằng bé ngây thơ nói :
-Ô hay! Thế ra ông cũng là cha tôi ư ? Ông lại biết nói, chứ không như
cha tôi trước kia chỉ nín thin thít.
Lời thằng bé nói như sét đánh giữa trời quang, tôi giật mình, gạn hỏi. Rồi đứa nhỏ nói :
-Trước đây, thường có một người đàn ông đêm nào cũng đến, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản
ngồi cũng ngồi, nhưng chẳng bao giờ bế Đản cả.
Với bản tính ghen tuông mù quáng, nóng giận, nghe một đứa con nít ngây thơ nói như vậy
tôi đã tức giận vô cùng, tôi hỏi dồn thằng bé về người đàn ông đó. Tôi đã sinh nghi, bao lâu đi
lính tôi đã bị lừa dối, cứ nghĩ người vợ thảo hiền, nết na thật nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Tôi đã
lập tức về nhà, mắng chửi vợ thậm tệ, xúc phạm nàng rồi đuổi nàng ra khỏi nhà. Nàng có thanh
minh nhưng đối với một tâm trí đang nóng giận lúc bấy giờ thì sẽ không thể suy tính được gì cả,
đối với tôi tất cả lúc đó chỉ là gian dối, ngụy biện, tôi gạt phắt đi và vung ra những lời lẽ cay
đắng, trì triết nàng. Uất ức quá nên nàng đã tìm đến bờ sông rồi tự vẫn. Lúc ấy tôi vẫn chưa biết
rõ tình hình nhưng khi nghe vợ tự vẫn tôi vẫn đau lòng vô cùng. Tôi ra đến sông nhặt xác vợ
nhằm chôn cất chu đáo nhưng không thể nào tìm thấy, đành quay về nhà.
Cuộc sống lúc đó đối với tôi thật khó khăn, không đêm nào tôi có thể nhắm mắt được, cứ
chợp mắt là hình ảnh người vợ lại hiện ra trong đầu tôi. Rồi bỗng một đêm tôi bế con ngồi trước
ánh đèn, cái bóng của tôi phản chiếu lên tường rồi bé Đản bảo đó chính là cha của nó. Đến lúc
này tôi mới thực sự hiểu ra mọi chuyện, hóa ra vì sợ con thiếu bóng hình cha, nên hàng đêm vẫn
bảo cái bóng của người vợ là bố của Đản. Tôi đã vu oan cho vợ, chỉ vì cái ghen tuông mù quáng,
nghe theo đứa trẻ ngây ngô không biết gì mà tôi lại gây ra một lỗi lầm to lớn không thể nào thay
đổi được.
Thời gian cũng thấm thoát trôi qua, bỗng một hôm Phan Lang cùng làng đến nói chuyện với
tôi, ông có nhắn nhủ đến tôi bảo là gặp vợ tôi ở dưới thủy cung, nàng muốn tôi lập đàn giải oan
cho nàng và đưa cho tôi chiếc hoa mà ngày xưa vợ vẫn hay dùng. Tôi nghe theo và lập đàn giải
oan trên sông, Vũ Nương hiện lên thật nhưng lại bay về trời không bao giờ quay lại với hai cha
con tôi nữa.
Vậy đó, chỉ một phút nóng nảy bốc đồng mà tôi đã mãi mãi mất đi một người vợ thân yêu
mãi mãi. Cả đời này tôi sẽ sống trong day dứt, đau khổ và mãi mãi không thể nào tha thứ cho tội
lỗi của bản thân.
(dòng thời gian vẫn miệt mài chảy tôi. Bao đời người dâu bể, bao thế kỉ thăng trầm,
âm thầm cái công việc của phủi bụi xóa mờ đi tất cả thì sai lầm ấy vẫn tựa một mũi dao
đâm vào trái tim rực lửa của tôi, in sâu trong tâm trí tôi làm nó úa tàn. Hàng đêm tôi vẫn nhớ đến
chiếc bóng oan khiên, nhớ đến cái cảnh nàng tan biến như ảo ảnh trong làn khói ngay trước mắt
tôi. Tôi vẫn luôn ân hận xót thương đến tột cùng cho nàng. Tôi muốn nói xin lỗi với nàng, muốn
bù đắp tất cả cho nàng, muốn cùng nàng dựng xây hạnh phúc gia đình. Nhưng suy cho cùng nàng
cũng chẳng thể trở về, dẫu là trong ngòi bút của Nguyễn Dữ hay là trong hiện thực tàn khốc. Đến
cùng, tôi chỉ mong nàng thể thanh thản về bên kia, nếu kiếp sau hi vọng nàng một
hạnh phúc trọn vẹn hơn!)
| 1/2

Preview text:

NHẬP VAI TRƯƠNG SINH
Nếu quá khứ là một chuỗi sai lầm hãy biến nó thành kinh nghiệm
Nếu quá khứ là một chuỗi đau khổ hãy biến nó thành động lực đi lên
Nếu quá khứ là một chuỗi tội lỗi hãy sửa sai ngay khi có thể
Dẫu thế nhưng giữa dòng chảy miên viễn của thời gian, đâu phải sai lầm nào cũng như làn
gió nhẹ nhàng lướt ngang qua không chút dư vị. Mà có những sai lầm lại tạo ra vết nứt tận trong
trái tim, dù ta có dùng cả đời để hàn gắn, bù đắp, chắp vá thì ta mãi cũng không thể làm vẹn
nguyên như ban đầu mà chỉ còn lại sự đau buồn, xót thương, ân hận. Và đó là câu chuyện của
tôi-một nỗi đau âm ỉ,day dứt và không thể chữa lành
Tôi là Trương Sinh. Gia đình họ Trương vốn chỉ có tôi là con trai độc nhất nên từ nhỏ tôi đã
được cha mẹ vô cùng nuông chiều, sống trong vỏ bọc của họ mà lớn lên, ỷ thế vì nhà mình giàu
mà bỏ bê học hành. Cũng chính sự thiếu hiểu biết ấy đã dẫn đến sự ghen tuông mù quáng và
khiến gia đình tôi đổ vỡ, con trai mất mẹ, còn tôi thì mất đi một người vợ hiền dịu.
Bấy giờ ở nàng có người tên là Vũ Thị Thiết, vô cùng thùy mị, nết na, xinh đẹp. Được mẹ
mai mối tôi thích lắm, xin hỏi cô ấy luôn làm vợ. Tôi vô cùng hài lòng về người vợ yêu dấu của
mình, nhưng do vợ tôi rất xinh đẹp, mà tính tôi lại ghen tuông nên rất phòng ngừa những người
theo đuổi vợ mình. Biết tôi tính như vậy nên nàng cũng hết sức giữ mình, luôn chăm lo, vun vén
cho gia đình. Tôi cảm thấy thật vô cùng hạnh phúc, mỹ mãn và ngày càng yêu say đắm nàng hơn.
Nhưng hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới chẳng được bao lâu thì chiến tranh xảy ra, tôi
phải lên đường ra trận để bảo vệ tổ quốc. Lúc này mới hối hận làm sao, nếu khi xưa chăm chỉ
học hành, có công ăn việc làm ổn định thì nay đâu phải xa mẹ già, vợ bụng mang dạ chửa.
Ngày tiễn đưa tôi lên đường, cả nhà đều khóc, nàng bảo không cầu công danh cho tôi, chỉ
mong tôi khỏe mạnh và bình an vô sự trở về. Những ngày tháng ở chiến trường tôi rất nhớ về gia
đình bé nhỏ của mình, thiết tha một ngày chiến tranh sẽ qua đi và mình được trở về đoàn tụ cùng
gia đình, cùng người vợ hiền xinh đẹp.
Rồi ngày đó cũng đã đến, chiến tranh kết thúc, tôi được trở về nhà với tấm lòng đầy hứng khởi,
nhớ thương. Nhưng ngày về tôi đã nhận được tin dữ, mẹ vì nhớ thương tôi quá nhiều nên đã lâm
bệnh mất. Tôi bế đứa con mới hơn một tuổi ra thăm mộ mẹ Thằng bé nhất định không chịu theo
tôi, nó gào khóc om sòm khiến lòng tôi đã đau lại càng thêm đau. Tôi mới dỗ nó:
-Nín đi con, đừng khóc. Cha về, bà đã mất, lòng cha buồn khổ lắm rồi.
Đáp lại lời tôi thằng bé ngây thơ nói :
-Ô hay! Thế ra ông cũng là cha tôi ư ? Ông lại biết nói, chứ không như
cha tôi trước kia chỉ nín thin thít.
Lời thằng bé nói như sét đánh giữa trời quang, tôi giật mình, gạn hỏi. Rồi đứa nhỏ nói :
-Trước đây, thường có một người đàn ông đêm nào cũng đến, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản
ngồi cũng ngồi, nhưng chẳng bao giờ bế Đản cả.
Với bản tính ghen tuông mù quáng, nóng giận, nghe một đứa con nít ngây thơ nói như vậy
tôi đã tức giận vô cùng, tôi hỏi dồn thằng bé về người đàn ông đó. Tôi đã sinh nghi, bao lâu đi
lính tôi đã bị lừa dối, cứ nghĩ người vợ thảo hiền, nết na thật nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Tôi đã
lập tức về nhà, mắng chửi vợ thậm tệ, xúc phạm nàng rồi đuổi nàng ra khỏi nhà. Nàng có thanh
minh nhưng đối với một tâm trí đang nóng giận lúc bấy giờ thì sẽ không thể suy tính được gì cả,
đối với tôi tất cả lúc đó chỉ là gian dối, ngụy biện, tôi gạt phắt đi và vung ra những lời lẽ cay
đắng, trì triết nàng. Uất ức quá nên nàng đã tìm đến bờ sông rồi tự vẫn. Lúc ấy tôi vẫn chưa biết
rõ tình hình nhưng khi nghe vợ tự vẫn tôi vẫn đau lòng vô cùng. Tôi ra đến sông nhặt xác vợ
nhằm chôn cất chu đáo nhưng không thể nào tìm thấy, đành quay về nhà.
Cuộc sống lúc đó đối với tôi thật khó khăn, không đêm nào tôi có thể nhắm mắt được, cứ
chợp mắt là hình ảnh người vợ lại hiện ra trong đầu tôi. Rồi bỗng một đêm tôi bế con ngồi trước
ánh đèn, cái bóng của tôi phản chiếu lên tường rồi bé Đản bảo đó chính là cha của nó. Đến lúc
này tôi mới thực sự hiểu ra mọi chuyện, hóa ra vì sợ con thiếu bóng hình cha, nên hàng đêm vẫn
bảo cái bóng của người vợ là bố của Đản. Tôi đã vu oan cho vợ, chỉ vì cái ghen tuông mù quáng,
nghe theo đứa trẻ ngây ngô không biết gì mà tôi lại gây ra một lỗi lầm to lớn không thể nào thay đổi được.
Thời gian cũng thấm thoát trôi qua, bỗng một hôm Phan Lang cùng làng đến nói chuyện với
tôi, ông có nhắn nhủ đến tôi bảo là gặp vợ tôi ở dưới thủy cung, nàng muốn tôi lập đàn giải oan
cho nàng và đưa cho tôi chiếc hoa mà ngày xưa vợ vẫn hay dùng. Tôi nghe theo và lập đàn giải
oan trên sông, Vũ Nương hiện lên thật nhưng lại bay về trời không bao giờ quay lại với hai cha con tôi nữa.
Vậy đó, chỉ một phút nóng nảy bốc đồng mà tôi đã mãi mãi mất đi một người vợ thân yêu
mãi mãi. Cả đời này tôi sẽ sống trong day dứt, đau khổ và mãi mãi không thể nào tha thứ cho tội lỗi của bản thân.
(Dù dòng thời gian vẫn miệt mài chảy tôi. Bao đời người dâu bể, bao thế kỉ thăng trầm,
âm thầm cái công việc của nó là phủi bụi xóa mờ đi tất cả thì sai lầm ấy vẫn tựa một mũi dao
đâm vào trái tim rực lửa của tôi, in sâu trong tâm trí tôi làm nó úa tàn. Hàng đêm tôi vẫn nhớ đến
chiếc bóng oan khiên, nhớ đến cái cảnh nàng tan biến như ảo ảnh trong làn khói ngay trước mắt
tôi. Tôi vẫn luôn ân hận xót thương đến tột cùng cho nàng. Tôi muốn nói xin lỗi với nàng, muốn
bù đắp tất cả cho nàng, muốn cùng nàng dựng xây hạnh phúc gia đình. Nhưng suy cho cùng nàng
cũng chẳng thể trở về, dẫu là trong ngòi bút của Nguyễn Dữ hay là trong hiện thực tàn khốc. Đến
cùng, tôi chỉ mong nàng có thể thanh thản về bên kia, và nếu có kiếp sau hi vọng nàng có một
hạnh phúc trọn vẹn hơn!)