Phạm trù vật chất với tư cách là phạm trù triết học- một phạm trù khái quát nhất và rộng cùng cực, không thể có
một phạm trù nào rộng hơn, thì duy nhất về mặt phương pháp luận chỉ có thể định nghĩa vật chất bằng cách đối lập nó
với ý thức, xác định nó “là cái mà khi tác động lên giác quan của chúng ta thì gây ra cảm giác.
Ví dụ: Hãy tưởng tượng một quả táo đỏ mà bạn có trong tay. Theo triết học Mác-Lênin, quả táo đỏ đó là một
hiện thực vật chất. Vật chất của quả táo bao gồm các tính chất như hình dạng, màu sắc, độ cứng, vị ngọt, và các đặc điểm
khác mà chúng ta có thể quan sát và cảm nhận được thông qua các giác quan.
Vật chất không chỉ tồn tại dưới dạng một đối tượng cụ thể như quả táo, mà nó còn tồn tại dưới dạng các quy luật
và quy tắc tự nhiên. Ví dụ, quả táo rơi xuống đất theo quy luật hấp dẫn của Trái Đất. Các quy luật tự nhiên như này là
một phần của vật chất và định nghĩa cách mà vật chất tương tác với nhau.
Quan trọng hơn, vật chất không phụ thuộc vào cảm giác của con người để tồn tại. Dù bạn có cảm nhận hay
không, quả táo vẫn tồn tại, vẫn có màu đỏ và vị ngọt của nó không thay đổi. Vật chất tồn tại khách quan và độc lập với ý
thức và cảm giác của chúng ta.
Định nghĩa vật chất của V.I. Lênin bao hàm các nội dung cơ bản sau đây:
Thứ nhất, vật chất là thực tại khách quan – cái tồn tại hiện thực bên ngoài ý thức và không lệ thuộc vào ý thức.
Khi nói vật chất là một phạm trù triết học - nó là sự trừu tượng. Song, sự trừu tượng này lại chỉ rõ cái đặc trưng
nhất, bản chất nhất mà bất kỳ mọi sự vật hiện tượng cụ thể nào cũng có đó là: tồn tại khách quan và độc lập với ý thức
của con người. Đặc tính này là tiêu chuẩn cơ bản duy nhất để phân biệt cái gì là vật chất, cái gì không phải là vật chất.
Do đó, khi nghiên cứu nội dung này càn phải chú ý cả hai khía cạnh phân biệt nhau nhưng lại gắn bó với nhau: đó là tính
trừu tượng và tính cụ thể của vật chất. Nếu chỉ thấy tính trừu tượng, thổi phồng tính trừu tượng, mà quên mất biểu hiện cụ
thể của vật chất thì không thấy vật chất đâu cả - rơi vào chủ nghĩa duy tâm. Ngược lại, nếu chỉ thấy tính cụ thể của vật
chất sẽ đồng nhất vật chất với vật thể. Khẳng định trên đây có ý nghĩa rất quan trọng trong việc phê phán thế giới quan
duy tâm vật lý học, giải phóng khoa học tự nhiên khỏi cuộc khủng hoảng thế giới quan, khuyến khích các nhà khoa học đi
sâu tìm hiểu thế giới vật chất, khám phá ra những thuộc tính mới, kết cấu mới của vật chất, không ngừng làm phong phú
tri thức của con người về thế giới; khắc phục triệt để sai lầm cơ bản của chủ nghĩa duy vật trước Mác quy vật chất vào
một dạng cụ thể. Nội dung này trong định nghĩa Lênin đã đưa học thuyết duy vật tiến lên một bước mới, đáp ứng được
những đòi hỏi mới do những phát minh mới của khoa học tự nhiên tạo ra; từ đó là cơ sở khoa học để nhận thức vật chất
dưới dạng xã hội, đó là những quan hệ sản xuất, tổng hợp các quan hệ sản xuất là cơ sở hạ tầng, tạo thành quan hệ vật
chất, và từ đây làm nảy sinh quan hệ tư tưởng, đó là kiến trúc thượng tầng.
Ví dụ: Hãy tưởng tượng một chiếc bàn trong phòng. Chiếc bàn đó tồn tại độc lập và không lệ thuộc vào ý thức
của chúng ta. Dù chúng ta có ý thức về nó hay không, chiếc bàn vẫn tồn tại và có tính chất vật chất của nó như hình
dạng, kích thước, vật liệu xây dựng và khả năng chứa đựng.
Ngay cả khi chúng ta không còn ở gần chiếc bàn đó, nó vẫn tồn tại và có tính chất vật chất của nó không thay đổi.
Chiếc bàn không bị ảnh hưởng bởi sự tồn tại hay không tồn tại của ý thức và cảm giác của chúng ta. Điều này chứng tỏ
rằng vật chất tồn tại độc lập và không phụ thuộc vào ý thức.
Thứ hai, vật chất là cái mà khi tác động vào các giác quan con người thì đem lại cho con người cảm giác.
Vật chất biểu hiện đặc tính hiện thực khách quan bằng các thực thể, sự vật hiện tượng. Các thực thể này khi tác
động (trực tiếp hay gián tiếp) vào giác quan con người sẽ tạo nên cảm giác. Chủ nghĩa duy vật biện chứng không bàn đến
vật chất một cách chung chung, mà bàn đến nó trong mối quan hệ với ý thức của con người. Trong đó, xét trên phương
diện nhận thức luận thì vật chất là cái có trước, là tính thứ nhất, là cội nguồn của cảm giác (ý thức); còn cảm giác (ý thức)
là cái có sau, là tính thứ hai, là cái phụ thuộc vào vật chất. Đó cũng là câu trả lời theo lập trường nhất nguyên duy vật của
V.I. Lênin đối với mặt thứ nhất vấn đề cơ bản của triết học. Khẳng định này góp phần chống lại mọi luận điệu sai lầm của