








Preview text:
Phân tích 16 câu giữa bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu hay nhất
1. Phân tích 16 câu giữa bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu - Mẫu số 1
Trong tác phẩm "Thi nhân Việt Nam", nhà phê bình văn học Hoài Thanh từng
khẳng định: "Thơ Xuân Diệu là một nguồn sống dạt dào chưa từng có ở chốn
non nước lặng lẽ này." Nhắc đến Xuân Diệu, không thể không nhắc đến một
bài thơ tiêu biểu, phản ánh rõ nét phong cách của ông – bài "Vội vàng". In
trong tập thơ "Thơ thơ", "Vội vàng" không chỉ là một ám ảnh về thời gian, mà
còn là lòng khao khát yêu đời, sống hết mình của Xuân Diệu.
Ở phần đầu của bài thơ, tác giả thể hiện một ước muốn táo bạo và vẻ đẹp
độc đáo của mùa xuân. Nhưng đến phần thơ thứ hai, Xuân Diệu giải thích lý
do vì sao phải sống vội vàng. Tại sao Xuân Diệu lại tiếc nuối mùa xuân ngay
khi xuân còn đang nở rộ? Có lẽ vì thi sĩ có một quan niệm rất mới về thời gian.
Theo Xuân Diệu, mùa xuân và tuổi trẻ là những khoảnh khắc quý giá, nhưng
cũng là những khoảng thời gian ngắn ngủi, không thể quay lại:
"Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già
Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất
Lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật
Không cho dài thời trẻ của nhân gian."
Nếu người xưa thường bình thản trước sự trôi chảy của thời gian, vì họ coi
thời gian là tuần hoàn, thì Xuân Diệu lại quan niệm thời gian, mùa xuân, tuổi
trẻ là những thứ một đi không trở lại. Do đó, Xuân Diệu luôn cảm thấy lo âu
khi thời gian trôi qua nhanh chóng. Thi sĩ không chỉ tiếc nuối mùa, tháng,
ngày mà còn tiếc từng khoảng khắc, từng phút giây. Trong một bài thơ khác, ông cũng từng nói:
"Tôi từ phút ấy trôi qua phút này."
Xuân Diệu sợ rằng tuổi trẻ sẽ qua nhanh và tuổi già sẽ đến sớm, bởi thời gian
như một dòng chảy mà mỗi khoảnh khắc trôi qua là một mất mát vĩnh viễn.
Sự sử dụng cặp từ đối lập “tới – qua”, “non – già” cho thấy sự cảm nhận tinh
tế của thi sĩ trước bước đi của thời gian. Với hàng loạt câu thơ văn xuôi và sự
lặp lại liên tiếp của điệp ngữ “nghĩa là”, Xuân Diệu khẳng định một sự thật
hiển nhiên không thể phủ nhận: Dù xuân đang đến, xuân còn non nhưng
xuân sẽ qua, sẽ già, và tuổi trẻ cũng sẽ mất đi. Đối diện với sự thật tàn khốc
ấy, Xuân Diệu không khỏi bộc lộ nỗi xót xa. Các dấu phẩy được sử dụng để
tạo nên điệu thơ ngậm ngùi, nghẹn ngào.
Để tăng sức thuyết phục rằng mùa xuân và tuổi trẻ là những thứ chỉ có một
lần, Xuân Diệu chủ động đối thoại, tranh luận bác bỏ ý nghĩ cố hữu của mọi
người rằng mùa xuân vẫn tuần hoàn:
"Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại."
Với Xuân Diệu, tuổi trẻ không thể quay lại, nên mùa xuân cũng không thể là
tuần hoàn. Vì vậy, Xuân Diệu không chỉ tiếc mùa xuân mà thực chất là tiếc
tuổi trẻ. Đó là nguyên nhân sâu xa khiến thi sĩ cảm thấy vội vàng ngay cả khi mùa xuân mới bắt đầu:
"Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời."
Giữa cái mênh mông của vũ trụ và thời gian vô tận, tuổi trẻ và sự sống của
con người bỗng trở nên ngắn ngủi, mong manh chỉ như bóng câu qua cửa sổ,
như cái chớp mắt. Suy ngẫm về điều này, Xuân Diệu đã mang đến một nỗi
ngậm ngùi mới mẻ trong thơ ca Việt Nam:
"Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi
Khắp núi sông vẫn than thầm tiễn biệt
Con gió xinh thì thào trong lá biếc
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa."
Thời gian mang mùi vị chia phôi, khắp không gian đều vang lên khúc chia ly,
lời than thầm tiễn biệt. Gió đùa trong lá không phải âm thanh vui tươi của
thiên nhiên mà là nỗi hờn trước sự trôi chảy của thời gian. Chim hót những
bản nhạc chào xuân rộn ràng bỗng ngừng lại, không phải vì nguy hiểm mà vì
sợ sự tàn phai, héo úa. Vạn vật không thể cưỡng lại quy luật tàn phai nghiệt
ngã của tạo hóa. Chịu ảnh hưởng sâu sắc của thuyết tương giao trong tượng
trưng, Xuân Diệu không chỉ mang đến những cảm nhận tinh tế, mới mẻ, hiện đại về thời gian:
"Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi."
Thời gian vốn vô hình, vô ảnh, không mùi, không vị, nhưng vào thơ Xuân
Diệu, thời gian bỗng có mùi vị chia phôi. Trong thơ trung đại, kể cả thơ mới,
hiếm có câu thơ nào có cảm nhận như vậy. Khi kết thúc phần thơ thứ nhất –
phần lý giải vì sao phải sống vội vàng, Xuân Diệu đã bộc lộ cảm xúc sâu sắc:
"Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…
Mau đi thôi mùa chưa ngả chiều hôm."
Tại đây, thi sĩ đã vỡ lẽ rằng không thể tắt nắng, buộc gió, giữ mãi tuổi trẻ,
mùa xuân. Khao khát cháy bỏng, ước muốn táo bạo đã tan thành mây khói,
chỉ còn lại nỗi bàng hoàng, thảng thốt in dấu trong dấu chấm cảm giữa dòng
thơ. Không thể giữ mãi hương sắc mùa xuân, Xuân Diệu đã hối thúc mình và
mọi người hãy sống vội vàng, hãy chạy đua với thời gian: “Mau đi thôi! Mùa
chưa ngả chiều hôm.” Lời giục giã hối thúc mang sắc điệu mạnh mẽ, quyết
liệt bởi kiểu câu khiến có sử dụng dấu chấm cảm giữa dòng. Câu thơ “Mau đi
thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm” là điển hình cho hồn thơ vội vàng, cuống quýt
của Xuân Diệu trước cách mạng tháng 8. Không chỉ trong "Vội vàng", Xuân
Diệu luôn hối thúc mọi người cần sống mau, sống vội:
"Mau với chứ! Thời gian không đứng đợi
– Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai
Đời trôi chảy lòng ta không vĩnh viễn
– Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ
Em, em ơi tình non sắp già rồi!"
"Mùa chưa ngả chiều hôm" là một cách kết hợp từ mới lạ, thú vị. Xuân Diệu
đã dùng từ chỉ thời gian cuối ngày để chỉ thời điểm cuối mùa. "Mùa chưa ngả
chiều hôm" là mùa chưa tàn, chưa úa, vì vậy hãy vội vàng mau chóng tận
hưởng hương sắc của nó.
Có thể thấy, cách cảm nhận về thời gian của Xuân Diệu là rất khác lạ, nhờ
vào “sự ý thức sâu xa về sự sống của cá thể”. Quan niệm mới mẻ của Xuân
Diệu đã khiến chúng ta phải trân trọng từng phút giây của cuộc đời, tận
hưởng một cuộc sống trọn vẹn và đầy ý nghĩa. Qua đoạn thơ, ta cảm nhận
được niềm khao khát sống mãnh liệt, cháy bỏng của thi sĩ. Từ đó, chúng ta
thêm trân trọng quan niệm nhân sinh, tích cực và tiến bộ. Như giáo sư
Nguyễn Đăng Mạnh từng nói: “Đây là tiếng nói của một tâm hồn yêu đời, yêu
sống đến cuồng nhiệt. Nhưng đằng sau những tình cảm ấy, có một quan
niệm nhân sinh mới mẻ chưa thấy trong thơ ca truyền thống.”
2. Phân tích 16 câu giữa bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu - Mẫu số 2
Thơ Xuân Diệu mang đậm sự tinh tế, gợi cảm, và độc đáo không chỉ trong
chất liệu mà còn trong bút pháp thi ca của ông. Nhắc đến ông, không thể
không nhắc đến bài thơ "Vội vàng", một tác phẩm in đậm dấu ấn và phong
cách đặc trưng của Xuân Diệu. Bài thơ không chỉ là dòng cảm xúc trào dâng
mà còn là tuyên ngôn sống của một nhà thơ yêu đời mãnh liệt. Nếu phần đầu
tiên của bài thơ là những ước muốn táo bạo và vẻ đẹp độc đáo của mùa
xuân, thì phần thứ hai lại thể hiện một quan niệm nhân sinh mới mẻ về thời gian và tuổi trẻ.
Trong thơ ca trung đại, thời gian thường được hình dung như một vòng tuần
hoàn, liên tục tái diễn, hết một vòng lại quay về vị trí xuất phát. Quan niệm
này xuất phát từ cái nhìn tĩnh, lấy cả sinh mệnh vũ trụ để làm thước đo cho
thời gian. Tuy nhiên, đối với Xuân Diệu, ông có một quan niệm rất mới về thời gian:
"Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua,
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất."
Người xưa thường yên tâm bình thản trước sự trôi chảy của thời gian vì họ
quan niệm thời gian là tuần hoàn. Nhưng Xuân Diệu lại quan niệm thời gian,
mùa xuân, tuổi trẻ là một đi không trở lại. Vì vậy, ông luôn hốt hoảng lo âu khi
thời gian trôi nhanh. Điều thi sĩ sợ nhất là tuổi trẻ qua đi, tuổi già mau tới, bởi
thời gian như một dòng chảy mà mỗi khoảnh khắc trôi qua là mất đi vĩnh viễn.
Sử dụng cặp từ đối lập “tới - qua”, “non - già”, ông thể hiện sự cảm nhận tinh
tế trước bước đi của thời gian. Cùng với hàng loạt câu thơ văn xuôi theo lối
định nghĩa và sự lặp lại liên tiếp điệp ngữ “nghĩa là”, Xuân Diệu đã khẳng định
chắc nịch một sự thật hiển nhiên không gì phủ nhận: Dù xuân đương tới,
xuân còn non nhưng xuân sẽ qua, sẽ già, sẽ hết và tuổi trẻ cũng mất. Đối
diện với sự thật hiển nhiên mà phủ phàng ấy, Xuân Diệu không khỏi thảng
thốt. Liên tiếp các dấu phẩy được huy động tạo nên điệu thơ ngậm ngùi, nghẹn ngào:
"Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;"
“Lòng tôi” và “lượng trời” vốn đã là hai thế cực tương phản của sự hạn hữu
và vô hạn. Tuy nhiên, trong góc nhìn của Xuân Diệu, cái vốn hữu hạn như đời
người lại được mở rộng đến vô cùng, còn thứ vốn tưởng chừng vô hạn như
thời gian của đất trời lại trở nên nhỏ bé. Một loạt hình ảnh được đặt trong thế
tương phản đối lập cao độ “rộng” - “chật”, “xuân tuần hoàn” - “tuổi trẻ chẳng
hai lần”, “còn” - “chẳng còn” làm nổi bật tâm trạng tiếc nuối trước thời gian,
cuộc đời. Sự hạn hữu của đời người với thời gian được thể hiện rõ nét nhất ở
dòng thơ: "Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi". Đúng vậy, giữa cái mênh
mông của vũ trụ, vô cùng, vô tận của thời gian, tuổi trẻ, sự sống của con
người bỗng trở nên quá ngắn ngủi. Nhưng ở đây, Xuân Diệu không tiếc cho
mình, tiếc cho tuổi trẻ mà điều ông tiếc nhất chính là cả đất trời. Suy ngẫm về
điều đó, Xuân Diệu càng cảm nhận thấm thía sự phôi pha, phai tàn đang âm
thầm diễn ra trong lòng vũ trụ trên cả hai trục không gian và thời gian:
"Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi
Khắp núi sông vẫn than thầm tiễn biệt
Con gió xinh thì thào trong lá biếc
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa."
Thời gian vốn vô hình, vô ảnh, không mùi, không vị, nhưng đi vào thơ Xuân
Diệu bỗng có mùi, có vị chia phôi, dường như khắp không gian đâu đâu cũng
vọng lên khúc chia ly, lời than thầm tiễn biệt. Tựa như ta nghe thấy có chút gì
xao xuyến rưng rưng vừa uất ức nghẹn ngào vừa tiếc nuối hụt hẫng trong từ
“rớm” ấy. Gió đùa trong lá không phải là những âm thanh vui tươi, sống động
của thiên nhiên mà vì hờn tủi trước sự trôi chảy của thời gian. Chim hót
những bản nhạc chào xuân rộn ràng bỗng ngừng bặt, chẳng có mối nguy
hiểm nào cả, mà vì chúng sợ độ tàn phai, héo úa. Vậy là vạn vật cứ thế chảy
trôi theo quy luật vận hành tự nhiên của nó mà không sao cưỡng lại được.
Khép lại phần thơ là dòng thơ tràn ngập cảm xúc:
"Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…"
Đến đây thi sĩ đã vỡ lẽ rằng chẳng bao giờ có thể tắt nắng buộc gió, níu giữ
mãi tuổi trẻ mùa xuân ở lại. Phép điệp “chẳng bao giờ” được lặp lại hai lần
càng nhấn mạnh thêm tâm trạng bàng hoàng tiếc nuối ấy. Khát vọng cháy
bỏng, ước muốn táo bạo đã tan thành mây khói. Chỉ còn lại nỗi bàng hoàng,
thảng thốt mà càng trở nên da diết hơn với dấu chấm lửng cuối dòng thơ. Và
trong sự bất lực, Xuân Diệu dường như tìm ra một cách giải quyết:
“Mau đi thôi, mùa chưa ngả chiều hôm”
Lời thơ như một lời giục giã, thúc giục con người hãy đứng lên đừng buồn vì
sự chia ly sẽ đến mà lãng quên đi thực tại. “Mau đi thôi”, mau cố gắng trân
trọng lấy từng phút giây hiện tại để tận hưởng bữa tiệc tươi vui mà thiên
nhiên mùa xuân đã bày sẵn trước mắt ta. Chỉ với 16 câu thơ nhưng Xuân
Diệu đã cho ta thấy một quan niệm nhân sinh rất tiến bộ về thời gian, về mùa
xuân và tuổi trẻ của tác giả. Ta cũng nhận ra mặc dù Xuân Diệu thể hiện tâm
trạng nuối tiếc thời gian và cuộc đời nhưng qua đó ta còn bắt gặp một khát
khao mạnh mẽ, một tình yêu say đắm mà ông dành cho đời.
3. Phân tích 16 câu giữa bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu - Mẫu số 3
Xuân Diệu là một trong những nhà thơ lớn của văn học Việt Nam, nổi bật với
phong cách sáng tác đa dạng từ thơ ca, phê bình văn học đến dịch thuật.
Thơ của Xuân Diệu luôn tràn đầy cảm xúc, khao khát yêu thương và giao
cảm sâu sắc với thiên nhiên và con người. Đặc biệt, 16 câu thơ giữa bài "Vội
vàng" chứa đựng những lời nhắc nhở về sự sống, kêu gọi con người hòa
mình vào không gian rộng lớn của vũ trụ và cũng không quên bày tỏ sự tiếc
nuối về sự sống ngắn ngủi.
Trong đoạn hai của bài thơ, người đọc cảm nhận được Xuân Diệu đã phát
hiện ra sự trôi chảy của thời gian. Hai câu thơ mở đầu với cách ngắt nhịp 3/5 như một sự bừng tỉnh:
“Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già”
Các trạng thái của thời gian được tác giả lần lượt liệt kê, nhưng chúng không
phải là những cảnh vật sống động mà là những trạng thái đối lập “đương tới”
- “đương qua” và “còn non” - “sẽ già”. Sự đối lập này thể hiện rõ vòng quay
không ngừng của thời gian. Thời gian cứ trôi, mọi thứ xung quanh cũng
không ngừng thay đổi. Trong văn học trung đại, thời gian được xem như một
vòng tròn tuần hoàn của sinh lão bệnh tử. Con người thời trung đại, dù ý thức
về sự nhỏ bé của mình trước dòng chảy của thời gian, nhưng ít khi than
phiền về cuộc đời ngắn ngủi. Như Mãn Giác thiền sư từng viết: “Xuân khứ bách hoa lạc Xuân đáo bách hoa khai”
Tuy nhiên, trong thời đại Thơ mới, con người đã ý thức rõ hơn về sự hữu hạn
của đời người. Thời gian không còn là vòng tròn bất tận mà là một đường
thẳng tuyến tính. Trong dòng chảy ấy, con người chỉ như hạt cát nhỏ bé giữa
sa mạc. Thời gian là vô tận, nhưng đời người thì hữu hạn. Do đó, đứng trước
thời gian, con người thường cảm thấy bất lực, chỉ biết buông xuôi nhìn thời
gian trôi qua. Khi mùa xuân còn tươi đẹp, chỉ một thời gian sau nó sẽ trở nên
già cỗi như một quy luật tất yếu. “Hoa nở để mà tàn
Trăng tròn để mà khuyết”
Bước đi của mùa xuân cũng là bước đi của thời gian và cuộc đời con người.
Phép điệp "nghĩa là" càng nhấn mạnh thêm sự bất ngờ và hoảng loạn về
dòng chảy của thời gian trong cuộc sống. Người ta thường chỉ tiếc nuối khi
mọi thứ đã qua đi, nhưng Xuân Diệu tiếc mùa xuân ngay khi nó đang đến,
ngay khi ông đang đắm mình trong bức tranh xuân ấy. Đây không chỉ là mùa
xuân của đất trời mà còn là mùa xuân của đời người. Ông dùng thời gian của
đời người để đo lường thời gian của vũ trụ.
“Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất
Lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật
Không cho dài thời trẻ của nhân gian
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại
Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời”
Những câu thơ được nối kết với nhau bởi từ “xuân”, điệp từ “xuân” được lặp
lại để nhấn mạnh mùa xuân của đất trời và mùa xuân của tuổi trẻ. Đó là
những gì đẹp nhất của thiên nhiên và đời người. Thời gian của vũ trụ kết thúc
thì thời gian của con người cũng chấm dứt theo. Câu thơ vang lên như một
tiếng thở dài cùng đất trời. Tuổi trẻ qua đi, tình yêu không còn thì mọi thứ
cũng cứ thế mà trôi theo dòng chảy của thời gian. “Lòng tôi” và “lượng trời”
vốn đã là hai thái cực đối lập giữa sự hữu hạn và vô hạn. Trong góc nhìn của
Xuân Diệu, cái vốn hữu hạn như đời người lại được mở rộng đến vô cùng,
còn thứ vốn tưởng chừng vô hạn như thời gian của vũ trụ lại trở nên nhỏ bé.
Thời gian của đất trời dù sẽ lặp lại, nhưng mùa xuân của đời người - tuổi trẻ -
thì không thể quay lại. Vì thế, dù thời gian có lặp lại thì mọi thứ cũng không
còn ý nghĩa, bởi khi đó “tôi” không còn là “tôi” của hiện tại. Như chính Xuân Diệu từng nói:
“Cái bay không đợi cái trôi
Từ tôi phút ấy sang tôi phút này”
Sự hữu hạn của đời người và thời gian được thể hiện rõ nét nhất ở câu thơ
“Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi”. Trời đất xoay vần nhưng con người
không thể tồn tại mãi mãi cùng đất trời. Điều ông cần không phải là hạnh
phúc ở kiếp nào khác mà là được tận hưởng hương sắc cuộc đời ngay trong
khoảnh khắc hiện tại khi tuổi trẻ đang đến, tình yêu đang xuân sắc. Dù biết
trước “tôi” sẽ không tồn tại vĩnh viễn để đón nhận vẻ đẹp của thiên nhiên,
Xuân Diệu không tiếc cho mình mà tiếc cho cả đất trời. Ông dường như hụt
hẫng vì không thể tận hưởng hết mọi hương sắc của cuộc sống. Những dòng
thơ này sử dụng hệ thống từ ngữ và hình ảnh đối lập cao độ để làm nổi bật
tâm trạng tiếc nuối trước thời gian và cuộc đời. Trước dòng chảy ấy, không
chỉ Xuân Diệu cảm thấy tiếc nuối mà mọi vật cũng mang màu sắc u buồn, đầy mất mát chia tay.
“Mùi tháng năm đều rớm vị li biệt
Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt”
Thời gian không được cảm nhận qua sự thay đổi của vạn vật mà bằng khứu
giác “mùi tháng năm”. Ta cảm thấy xao xuyến, nghẹn ngào và tiếc nuối trong
từ “rớm” ấy. Thời gian dường như cũng đang tiếc nuối cho chính mình. Ý thơ
này gợi nhớ đến cảm nhận của Đoàn Phú Tứ: “Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát Hương thời gian không nồng Hương thời gian thanh
thanh” Cuộc chia tay không thể tránh khỏi, không chỉ thời gian mà cả không
gian cũng tràn ngập dự cảm chia lìa. Không gian rộng lớn của cả sông núi,
cảnh vật tươi đẹp hiện tại rồi sẽ trở thành quá khứ. Mỗi phút mỗi giây trôi qua
không thể níu giữ. Xuân Diệu vẽ ra cuộc chia tay của vạn vật một cách cụ thể hơn:
“Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?”
Hình ảnh chim và gió không còn rộn ràng vui sướng mà cũng hòa vào bản
nhạc buồn chia tay của sông núi. Cơn gió không còn reo vui cùng cành lá mà
chỉ “thì thào trong lá biếc”, dường như đang giận hờn điều gì. Tiếng chim
không còn reo ca tình si mà bỗng dưng lặng im. Biện pháp nhân hóa được sử
dụng tinh tế để tô đậm thêm nỗi buồn vạn vật trước thời gian biệt ly sắp đến.
Mỗi sự vật dường như đang tiễn biệt chính mình, không gian cất lên khúc hát
tiễn biệt thời gian. Mọi thứ cứ trôi theo quy luật tự nhiên của nó. Trước bài ca
ly biệt của núi sông, thi nhân cất lên một tiếng thở dài đầy tiếc nuối:
“Chẳng bao giờ, ôi! chẳng bao giờ nữa”
Câu thơ như một lời kêu đầy hoảng hốt và bất lực. Hoảng hốt vì cuộc sống
trần gian ngắn ngủi nhưng hương sắc lại bao la khi thi nhân vừa phát hiện
một chốn bồng lai dưới trần thế. Bất lực vì con người không thể xoay vần thời
gian, cứ thế bị cuốn trôi. Phép điệp “chẳng bao giờ” lặp lại hai lần nhấn mạnh
tâm trạng hoảng hốt và tiếc nuối. Thán từ “ôi” xuất hiện như một sự uất nghẹn
giữa dòng thơ, làm câu thơ càng trở nên da diết. Tuy hoảng hốt và tiếc nuối
nhưng Xuân Diệu không buông xuôi. Ông tìm ra cách giải quyết:
“Mau đi thôi, mùa chưa ngả chiều hôm”
Lời thơ như một lời giục giã con người hãy đứng lên, không buồn vì chia tay
mà quên đi thực tại. Thời gian trôi nhưng hiện tại “mùa chưa ngả chiều hôm”,
cuộc sống vẫn tiếp diễn, cảnh sắc trần gian vẫn tươi đẹp. Hãy nỗ lực trân
trọng từng phút giây hiện tại để tận hưởng b ức tranh muôn màu của cuộc
sống. Bằng ngòi bút tài hoa cùng cái nhìn mới mẻ, Xuân Diệu đã mang đến
một thông điệp sâu sắc về cuộc đời và thời gian. Hãy yêu thương, hãy trân
trọng từng khoảnh khắc hiện tại vì thời gian không đợi chờ ai. Những cảm
nhận tinh tế về thiên nhiên và cuộc sống qua từng câu thơ của ông đã khơi
gợi trong lòng người đọc tình yêu cuộc sống mãnh liệt hơn.
Document Outline
- Phân tích 16 câu giữa bài thơ Vội vàng của Xuân Di
- 1. Phân tích 16 câu giữa bài thơ Vội vàng của Xuân
- 2. Phân tích 16 câu giữa bài thơ Vội vàng của Xuân
- 3. Phân tích 16 câu giữa bài thơ Vội vàng của Xuân