



Preview text:
lOMoAR cPSD| 59994889
Họ và tên: Phùng Việt Hái
Mã sinh viên: 23000748 Kiểm tra giữa kì môn: Tư tưởng Hồ Chí Minh Lớp: K68 CNSH B3
Câu 1: Phân tích luận điểm sau của Hồ Chí Minh: “cách mạng giải phóng dân tộc ở
Việt Nam muốn thắng lợi phải đi theo con đường cách mạng vô sản” Bài làm:
Quan điểm Hồ Chí Minh về cách mạng được hiểu theo 2 nghĩa gồm nghĩa hẹp và
nghĩa rộng. Theo nghĩa rộng: “cách mệnh là phá cái cũ đổi ra cái mới, phá cái xấu đổi
ra cái tốt”; “không phải mỗi chính phủ là đối tượng của cách mệnh. Tất cả những biến
đổi xảy ra trong mọi sự vật trên thế giới cũng đều gọi là cách mệnh”. Còn theo nghĩa
hẹp: cách mạng xã hội “thì đem một chế độ mới thay hẳn cho một chế độ cũ”. Sinh thời
Hồ Chí Minh luôn nhấn mạnh rằng cách mạng giải phóng dân tộc ở Việt Nam muốn
thắng lợi phải đi theo con đường cách mạng vô sản. Cách mạng vô sản là cuộc cách
mạng được lãnh đạo bởi giai cấp công nông với mục đích lật đổ giai cấp tư sản và chế
độ phong kiến để thiết lập xã hội chủ nghĩa. Cách mạng tư sản với mục đích là lật đổ
chế độ phong kiến thiết lập nền thống trị cho giai cấp tư sản để mở đường cho sự thiết lập tư bản chủ nghĩa.
Hồ Chí Minh đã rút bài học từ những thất bại của con đường yêu nước của các nhà
yêu nước tiền bối. Không dựa vào sự giúp đỡ của nước ngoài mà phải tự dựa vào chính
dân tộc Việt Nam bởi sự tự lực, tự cường để giúp dân tộc thoát khỏi ách cai trị. Chỉ khi
dân tộc ta biết tự dựa vào chính mình thì ta mới biết được và phát huy được những tiềm
năng; giúp dân ta mạnh mẽ hơn, tự tin hơn và vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong
quá trình lấy lại độc lập dân tộc. Dựa vào sức mình mới là chỗ dựa vững chắc nhất và
kiên cường nhất. Như Phan Bội Châu và Phan Châu Trinh đều đặt vận mệnh đất nước
vào sự giúp đỡ của nước ngoài và đều nhận lại kết quả thất bại. Phan Châu Trinh tiến
hành đấu tranh với Pháp theo khuynh hướng hòa bình bằng cách đề nghị nhà nước “bảo
hộ” Pháp tiến hành những cải cách của mình. Phan Châu Trinh mang trong mình suy
nghĩ rằng muốn chiến đấu chống lại kẻ địch thì thực lực bản thân ít nhất phải bằng hoặc
hơn địch. Nên Phan Châu Trinh muốn mượn sức Pháp để phát triển tiềm năng dân tộc
sao cho sánh ngang với Pháp rồi mới tiến hành chiến đấu trực diện. Nhưng Phan Châu
Trinh không hiểu được rằng Pháp chỉ đồng ý với những cải cách, yêu cầu nằm trong
tầm kiểm soát của chúng, phục vụ cho nhu cầu của chúng. Nên dân tộc ta sẽ mãi không
thể nào bằng chúng để mà đấu tranh giành độc lập dân tộc. Phan Bội Châu lúc bấy giờ
cũng mang tâm lý phổ biến của nhân dân các nước châu Á đó là nương nhờ Nhật để
đuổi quân Pháp. Vì Nhật là nước duy nhất ở châu Á nhờ đi theo con đường tư bản chủ
nghĩa mà thoát khỏi ách thống trị của tư bản Âu - Mĩ, lại có cùng màu da, cùng nền văn
hóa Hán học với Việt Nam. Nhưng hành động của Phan Bội Châu được Hồ Chí Minh
nhận xét rằng không khác gì “đuổi hổ cửa trước, rước beo cửa sau”. Vì Nhật cũng sẽ
dựa vào sự tương đồng văn hóa đó mà dễ dàng xâm lược Việt Nam hơn so với Pháp.
Cả hai phong trào yêu nước này đều theo con đường tư sản và đều thất bại nên hoàn
toàn không phù hợp với cách mạng giải phóng dân tộc ở Việt Nam. Hoàng Hoa Thám
thì thực tế hơn vì trực tiếp đấu tranh với Pháp. Nhưng vẫn còn mang nặng cốt cách
phong kiến vì sử dụng các phương pháp truyền thống của quân sự phong kiến như tạo
ra các lực lượng quân đội riêng, sử dụng chiến thuật du kích và tấn công bất ngờ. Và
những phương pháp, chiến lược đó không phù hợp với tình hình đất nước Việt Nam và
nó đặt ra yêu cầu phải tìm con đường cứu nước mới đó chính là cách mạng vô sản.
Hồ Chí Minh nhận thức rõ tính chất “không đến nơi” của cách mạng tư sản, điển
hình là cách mạng Mỹ và cách mạng Pháp. Hồ Chí Minh nhận xét rằng: “Mỹ tuy rằng lOMoAR cPSD| 59994889
đã cách mệnh thành công hơn 150 năm nay, nhưng công nông vẫn cứ cực khổ, vẫn cứ
lo tính cách mệnh lần thứ hai. Ấy là vì cách mệnh Mỹ là cách mệnh tư bản, mà cách
mệnh tư bản là cách mệnh chưa đến nơi”, “cách mệnh Pháp cũng như cách mệnh Mỹ,
nghĩa là cách mệnh tư bản, cách mệnh không đến nơi, tiếng là cộng hòa dân chủ mà nó
tược lục công nông, ngoài thì nó áp thuộc địa. Cách mệnh đã 4 lần rồi, mà nay công
nhân Pháp vẫn phải mưu cách mệnh lần nữa mời hòng thoát khỏi vòng áp bức”. Cách
mạng tư sản Pháp triệt để vì đạt được mục tiêu đề ra gồm lật đổ nền quân chủ chuyên
chế, thủ tiêu tàn dư phong kiến và mở đường cho sự phát triển chủ nghĩa tư bản. Tuy
đều thành công nhưng cả hai cuộc cách mạng đều chưa giải quyết triệt để vấn đề giai
cấp. Ở Mỹ chế độ nô lệ vẫn tồn tại đến giữa thể kỉ 19 gây ra nhiều bất công và mâu
thuẫn xã hội nghiêm trọng. Dù đã tuyên bố các nguyên tắc về tư do, bình đẳng và quyền
con người nhưng cuộc cách mạng Mỹ vẫn duy trì chế độ nô lệ, không đảm bảo quyền
lợi cho tất cả các giai tầng xã hội, đặc biệt là đối với phụ nữ và người da đen. Các quyền
lợi chủ yếu tập trung vào tầng lớp giàu có, chủ đất và người da trắng. Cách mạng Pháp
lật đổ chế độ phong kiến và thiết lập nền cộng hòa, khẳng định các giá trị tự do, bình
đẳng và bác ái nhưng chế độ tư bản mới vẫn tiếp tục áp bức và bóc lột công nhân và
nông dân. Cả 2 cuộc cách mạng đều chưa giải phóng được con người vì trong xã hội
công nông vẫn cực khổ vẫn bị áp bức. Nó không đến nơi vì chưa thỏa mãn được yêu
cầu của Hồ Chí Minh đó là giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp tiếp đó là giải phóng
con người. Hồ Chí Minh chọn con đường cách mạng vô sản vì giai cấp tham gia và
được giải phóng chính là công nhân và nông dân. Hai giai cấp chiếm phần đông đảo
trong xã hội Việt Nam, hai giai cấp yếu thế nhất trong xã hội lúc bấy giờ.
Cách mạng tháng Mười đi theo con đường cách mạng vô sản “đã thành công và
thành công đến nơi, nghĩa là dân chúng được hưởng cái hạnh phúc tự do, bình đẳng
thật, không phải tự do và bình đẳng giả dối như chủ nghĩa đế quốc Pháp khoe khoang
bên An Nam. Cách mệnh Nga đã đuổi được vua, tư bản, địa chủ rồi, lại ra sức cho công
nông các nước và dân bị áp bức các thuộc địa làm cách mệnh để đập đổ tất cả đế quốc
chủ nghĩa và tư bản trong thế giới”. Hồ Chí Minh nhận thấy được đây là cuộc cách
mạng thực hiện được mục tiêu rất cao cả đó là giải phóng giai cấp, giải phóng dân tộc,
giải phóng con người thoát khỏi áp bức bóc lột, xây dựng xã hội mới không còn sự
phân chia giai cấp và thực hiện các mục tiêu của thời đại: hoà bình, độc lập dân tộc,
dân chủ và tiến bộ xã hội. Chủ nghĩa Mác - Lênin chính là lý tưởng cộng sản chủ nghĩa
phù hợp và đáp ứng được nhu cầu, đòi hỏi của cách mạng Việt Nam. Hồ Chí Minh
khẳng định: Bây giờ học thuyết nhiều, chủ nghĩa nhiều nhưng chủ nghĩa Mác - Lênin
là chủ nghĩa “chân chính nhất, chắc chắn nhất, cách mạng nhất”. Con đường cách mạng
vô sản ở Việt Nam: “làm tư sản dân quyền cách mạng và thổ địa cách mạng để đi tới
xã hội cộng sản”; “kháng chiến thắng lợi, xây dựng dân chủ mới để tiến tới chủ nghĩa
xã hội”. Tư sản dân quyền cách mạng là giai đoạn đầu của cách mạng vô sản, tập trung
vào việc lật đổ ách thống trị của thực dân phong kiến, thiết lập một chính quyền dân
chủ nhân dân. Mục tiêu của gian đoạn này là giành lại độc lập dân tộc, đảm bảo quyền
tự do, dân chủ cho mọi tầng lớp nhân dân. Thổ địa cách mạng là giai đoạn tiếp theo của
cách mạng, nhằm cải cách ruộng đất, xóa bỏ chế độ chiếm hữu ruộng đất phong kiến,
lấyđược tư liệu sản xuất và thực hiện chính sách chia đất công bằng đem lại quyền lợi
cho nhân dân. Vì Hồ Chí Minh nhận thấy rằng nông dân là lực lượng đông đảo nhất
trong xã hội Việt Nam và họ chịu nhiều áp bức nhất từ chế độ phong kiến. Do đó, cách
mạng phải giải quyết vấn đề ruộng đất, giúp nông dân thoát khỏi cảnh đói nghèo và bóc
lột, từ đó xây dựng cơ sở vững chắc cho cách mạng xã hội chủ nghĩa. Xã hội cộng sản
chính là mục tiêu cuối cùng của cách mạng vô sản, hướng tới một xã hội không có giai
cấp, không có bóc lột, mọi người đều bình đẳng và được hưởng lợi từ thành quả lao
động của chính mình. Trong xã hội cộng sản, tư liệu sản xuất thuộc về toàn xã hội, mọi
người làm việc theo năng lực và hưởng theo nhu cầu. Hồ Chí Minh hiểu rằng việc xây lOMoAR cPSD| 59994889
dựng xã hội cộng sản là một quá trình lâu dài, đòi hỏi sự đoàn kết và nỗ lực không
ngừng của toàn dân. Đây không chỉ là một cuộc cách mạng về chính trị mà còn là cuộc
cách mạng toàn diện về kinh tế, xã hội và văn hóa.
Câu 2: Trong bài viết “Những nhiệm vụ cấp bách của Nhà nước Việt Nam Dân chủ
Cộng hoà năm 1945”, Hồ Chí Minh nói “một dân tộc dốt là một dân tộc yếu”. Anh/chị
hiểu và vận dụng luận điểm trên như thế nào vào việc xây dựng nền giáo dục Việt Nam hiện nay. Bài làm:
Hồ Chí Minh nói “một dân tộc dốt là một dân tộc yếu” để nhấn mạnh tầm quan
trọng của tri thức và giáo dục trong sự phát triển của một quốc gia. Tri thức và học vấn
là nền tảng cho mọi sự phát triển kinh tế, xã hội và văn hóa của một quốc gia. Một dân
tộc thiếu tri thức không thể tự nắm bắt được vận mệnh và cơ hội phát triển để đưa đất
nước tiến lên được. Một dân tộc có trí thức cao sẽ tự ý thức được về quyền lợi, nghĩa
vụ và trách nhiệm của mình đối với đất nước. Họ sẽ hiểu được giá trị độc lập, tự do,
hạnh phúc mà nước nhà đang thực hiện. Tịnh tiến lên đó là giá trị tự do, dân chủ và
công bằng để hướng tới xã hội cộng sản. Từ đó họ có được động lực và tinh thần đoàn
kết để bảo và xây dựng nước nhà. Một dân tộc có trí thức sẽ tự chủ được suy nghĩ và
hành động của mình. Họ có thể tự lực, tự cường, tự mình giải quyết vấn đề và thách
thức mà không cần sự giúp đỡ từ bên ngoài. Điều này tạo nên sức mạnh nội tại vững
mạnh chắc chắn cho dân tộc. Tri thức không chỉ giúp dân tộc nắm bắt được những kiến
thức hiện đại mà còn giúp họ hiểu và trân trọng những giá trị văn hóa truyền thống tốt
đẹp. Một dân tộc có tri thức sẽ hiểu rõ giá trị của độc lập, tự do và từ đó có ý thức bảo
vệ chủ quyền quốc gia, sẽ không dễ dàng bị lừa dối, lợi dụng hay áp đặt bởi các thế lực
ngoại bang. Đảm bảo rằng dân tộc có thể tự quyết định con đường phát triển của mình
một cách tự chủ và bền vững.
Hồ Chí Minh đã đặt giáo dục lên hàng đầu trong những nhiệm vụ cấp bách của Việt
Nam. Hiện nay, giáo dục Việt Nam đã phát triển và đạt được nhiều thành tựu nhưng
vẫn còn nhiều thách thức cần được giải quyết như: tỷ lệ học sinh bỏ học, chất lượng
giáo dục không đồng đều giữa các vùng miền, tình trạng thiếu giáo viên ở những khu
vực khó khăn vùng sâu vùng xa, hệ thống giáo dục vẫn nặng thiên về giảng dạy lý
thuyết nhiều hơn và ít thực hành. Để giải quyết những vấn đề trên thì đầu tiên nhà nước
cần nâng cao chất lượng giáo dục. Cần chú trọng vào nâng cao chất lượng đội ngũ giáo
viên bằng các chương trình đào tạo rõ ràng, chất lượng, bồi dưỡng thường xuyên,
nghiêm ngặt để đảm bảo chắc chắc giáo viên có đủ kiến thức, năng lực giảng dạy và có
giáo đức của nghề. Đổi mới phương pháp giảng dạy bằng cách kết hợp hài hòa giữa
giảng dạy lý thuyết và thực hành. Tìm cách kết hợp hiểu quả để học sinh có thể tiếp thu
một cách đơn giản vấn đề và có thể dễ dàng thực hiện được những yêu cầu liên quan.
Học kết hợp với hành sẽ góp phần thúc đẩy niềm yêu thích, say mê và sáng tạo với môn
học. Kế tiếp là tạo điều kiện học tập cho mọi người. Nhà nước cần xóa mù chữ, đặc biệt
là những nơi vùng sâu, vùng xa, vùng dân tộc thiểu số. Cần có những chính sách khuyến
khích, tạo điều kiện thuận lợi cho những giáo viên lên các vùng này để công tác giảng
dạy. Đảm bảo dù tận cùng đất nước vẫn có người giảng và người học để xóa triệt để
nạn mù chữ của nước nhà. Giáo dục bình đẳng, đảm bảo giáo dục tiếp cận được với
mọi trẻ em. Xây dựng môi trường học thân thiện, công bằng, không có sự phân biệt đối
xử giàu nghèo, nam nữ hay địa vị xã hội. Đảm bảo các em có môi trường hoàn thiện
nhất để phát triển bản thân. Tạo điều kiện học tập cho học sinh nghèo, học sinh có hoàn
cảnh khó khăn bằng cách trao tặng học bổng, miễn giảm học phí, hỗ trợ sách vở và đồ
dùng học tập cho các em. Tiến hành giáo dục toàn diện, không chỉ kết hợp hài hòa giữa lOMoAR cPSD| 59994889
giáo dục lý thuyết và thực hành mà còn giữa giáo dục văn hóa và giáo dục kĩ thuật.
Đảm bảo học sinh không chỉ hoàn thiện về tư duy, giỏi kiến thức mà còn thành thạo kỹ
năng thực hành, sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của thị trường lao động. Tăng cường các
chương trình giáo dục nghề nghiệp, đào tạo kỹ năng nghề cho học sinh, sinh viên, đặc
biệt là những người không có điều kiện học lên cao. Đảm bảo họ có khả năng tự lập,
tạo ra nguồn lao động chất lượng cao cho xã hội. Tổ chức các chương trình giáo dục
sức khỏe và tâm lý học đường để xây dựng cho học sinh, sinh viên ý thức trang bị một
sức khỏe tốt cho bản thân. Hợp tác quốc tế trong giáo dục để học hỏi kinh nghiệm từ
các nước phát triển thông qua các chương trình trao đổi học sinh, sinh viên, giảng viên.
Liên tục cập nhật các xu hướng, phương pháp giảng dạy mới trên thế giới để áp dụng
phù hợp vào bối cảnh giáo dục Việt Nam.
Giáo dục không chỉ là nền tảng của tri thức mà còn là sức mạnh của dân tộc, là con
đường duy nhất của cá nhân và đất nước phát triển vươn tới những giá trị tốt đẹp nhất.
Nhân dân ta cần tiếp tục nỗ lực không ngừng thực hiện lời dạy của Hồ Chí Minh, đưa
nền giáo dục Việt Nam phát triển hơn nữa để xứng đáng với truyền thống hiếu học của
dân tộc và đáp ứng được yêu cầu của thời kì hội nhập quốc tế.