Phân tích nhân vật anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa pa hay nhất | Ngữ văn lớp 9

Tình huống truyện được xây dựng khá đơn giản, đó là cuộc gặp gỡ tình cờ, ngắn ngủi giữa ông họa sĩ, cô kĩ sư và anh thanh niên làm công tác khí tượng trên đỉnh Yên Sơn, Sa Pa. Tài liệu giúp bạn tham khảo, ôn tập và đạt điểm cao trong kỳ thi sắp tới. Mời bạn đọc đón xem!

1. Phân tích nhân vật Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa - Mẫu số 1
Nguyễn Thành Long (sinh năm 1925, mất năm 1991) một cây bút chuyên về truyện
ngắn kí. Ông viết văn từ thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Truyện ngắn Lặng lẽ Sa
Pa kết quả của chuyến đi lên Lào Cai trong mùa năm 1970 của ông. Qua tác
phẩm này, Nguyễn Thành Long đã khắc họa thành công hình ảnh, vẻ đẹp những người
lao động bình thường ý nghĩa của những công việc thầm lặng, tiêu biểu anh
thanh niên làm công tác khí tượng ở một mình trên đỉnh núi cao.
Tình huống truyện được xây dựng khá đơn giản, đó cuộc gặp gỡ tình cờ, ngắn ngủi
giữa ông họa sĩ, anh thanh niên làm công tác khí tượng trên đỉnh Yên Sơn,
Sa Pa. Nhân vật chính của truyện - anh thanh niên - chỉ xuất hiện trong chốc lát nhưng
điểm sáng nổi bật nhất trong bức tranh mà tác giả tập trung thể hiện. Tác giả khắc
hoạ hình ảnh anh thanh niên dáng người thấp nhưng sống một mình trên đỉnh
Yên Sơn cao n hai nghìn mét, quanh năm suốt tháng giữa cái lặng lẽ mênh mông
của cỏ cây, mây núi. Công việc của anh làm vật địa cầu khiêm khí tượng thủy văn,
"đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất". Anh phải dậy vào một giờ
đêm, khi bên ngoài rét đến nỗi "lúc vào lại không ngủ được". Anh kể: "Cái lặng im lúc đó
mới thật dễ sợ: như bị gió chặt ra từng khúc, gió thì giống những nhát chổi lớn muốn
quét đi tất cả, ném vứt lung tung". Lời kể ấy chứng tỏ anh đã nếm trải gian khổ để
hoàn thành công việc. Nhưng cái khó khăn, thách thức lớn nhất đối với anh chính là sự
đơn thường trực, lúc nào cũng "thèm người". Với những người bạn mới như ông
họa sĩ, anh vui mừng đến luống cuống khi biết họ sẽ lên thăm nơi làm
việc của mình. Anh đếm từng phút tìm thời gian gặp gỡ gắn bó vô cùng, anh thèm khao
khát nghe chuyện dưới xuôi. Tuy vậy, anh vẫn luôn giữ tinh thần lạc quan, anh quan
niệm về người đơn rất đơn giản: "Khi ta làm việc ta với công việc đôi huống chi việc
của cháu gắn liền với việc của bao anh em đồng chí dưới kia". ràng cuộc sống của anh
không còn buồn tẻ và cô đơn vì anh còn có một nguồn vui khác là công việc: "Huống chi
việc của cháu gắn liền với việc của bao anh em, đồng chí ới kia. Công việc của cháu gian khổ
thế đấy nhưng cắt bỏ đi cháu buồn đến chết mất". Tình yêu nghề đã làm anh không thấy
cô đơn dù một mình anh giữa Sa Pa quanh năm với cây cỏ và mây mù.
Tuy công việc khó khăn, vất vả, điều kiện sống còn nhiều thiếu thốn nhưng người thanh
niên y vẫn luôn biết sắp xếp lo toan cho cuộc sống riêng. Anh tự biết làm cho cuộc
sống của mình vui vẻ đầm ấm thơ mộng, ý nghĩa. Anh trồng hoa "hoa dơn, hoa thược
dược, vàng, tím,… vườn hoa khoe sắc rực rỡ hàng ngày nđộng viên tiếp sức làm
cho tâm hồn mộng mơ, yêu cuộc sống". Anh đọc sách, trò chuyện, lấy sách làm bạn tri
ân, tri kỉ. Anh nuôi gà lấy thêm thực phẩm, tạo không khí gia đình vui tươi đầm ấm. Thế
giới riêng của anh “một gian nhà ba gian sạch sẽ với bàn ghế, sách vở… Có lẽ chính lối
sống đẹp đẽ đó khiến anh quên đi hoàn cảnh cô độc, công việc khắc nghiệt để thấy yêu
nghề yêu cuộc sống hơn.
Thêm vào đó, anh luôn cảm thấy mình nhỏ bé và bình thường so với nhiều người khác.
Anh cho rằng độ cao anh đang làm việc chưa so với người bạn “trên đỉnh
Phan-xi-ng cao ba nghìn một trăm bốn mươi hai mét”. Anh còn người tấm lòng
nhân hậu cao đẹp. Anh gửi biếu vợ bác lái xe vừa ốm dậy củ tam thất. Anh tặng
lên thăm nhà mình một hoa to đẹp. Anh gửi các vị khách một làn trứng
để ăn trưa. Toàn cây nhà vườn, nhưng đằng sau món quà ấy cả một tấm lòng
cao cả đầy tình người. Khi ông họa muốn vẽ chân dung anh, anh đã nhiệt tình giới
thiệu với ông họa nhiều người khác xứng đáng hơn mình: ông vườn rau ngày
này sang ngày khác ông ngồi im trong vườn su hào, rình xem cách ong lấy phấn, thụ
phấn cho hoa su hào rồi để được theo ý mình tự ông cầm một chiếc que, mỗi ngày chín
mười giờ sáng lúc hoa tung cánh đi từng cây su hào làm thay cho ong, hàng vạn cây
như vậy để củ su hào nhân dân toàn miền Bắc nước ta được ăn to hơn, ngọt hơn
trước. Hay đồng chí nghiên cứu khoa học mười một năm không rời xa quan, không
đi đến đâu mà tìm vợ, trán đồng chí cứ hói dần đi còn cái bản đồ sét thì sắp hoàn
thành.
Qua hình ảnh câu chuyện của anh thanh niên làm công tác khí tượng Sa Pa, tác
giả Nguyễn Thành Long đã đem đến cho chúng ta tấm gương của một người thanh
niên nhiệt huyết, yêu đời, luôn say hết mình cống hiến cho công việc. Từ đó, tác
giả cũng muốn nhắn nhủ với chúng ta rằng: Hãy sống một cuộc đời ý nghĩa, không
chỉ vì bản thân mà còn vì xã hội, đất nước, như hai câu hát:
“Đừng hỏi Tổ quốc đã m gì cho ta
tự hỏi ta đã làm gì cho Tổ quốc hôm nay”
| 1/2

Preview text:

1. Phân tích nhân vật Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa - Mẫu số 1
Nguyễn Thành Long (sinh năm 1925, mất năm 1991) là một cây bút chuyên về truyện
ngắn và kí. Ông viết văn từ thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Truyện ngắn Lặng lẽ Sa
Pa là kết quả của chuyến đi lên Lào Cai trong mùa hè năm 1970 của ông. Qua tác
phẩm này, Nguyễn Thành Long đã khắc họa thành công hình ảnh, vẻ đẹp những người
lao động bình thường và ý nghĩa của những công việc thầm lặng, mà tiêu biểu là anh
thanh niên làm công tác khí tượng ở một mình trên đỉnh núi cao.
Tình huống truyện được xây dựng khá đơn giản, đó là cuộc gặp gỡ tình cờ, ngắn ngủi
giữa ông họa sĩ, cô kĩ sư và anh thanh niên làm công tác khí tượng trên đỉnh Yên Sơn,
Sa Pa. Nhân vật chính của truyện - anh thanh niên - chỉ xuất hiện trong chốc lát nhưng
là điểm sáng nổi bật nhất trong bức tranh mà tác giả tập trung thể hiện. Tác giả khắc
hoạ hình ảnh anh thanh niên có dáng người thấp bé nhưng sống một mình trên đỉnh
Yên Sơn cao hơn hai nghìn mét, quanh năm suốt tháng giữa cái lặng lẽ mênh mông
của cỏ cây, mây núi. Công việc của anh là làm vật lý địa cầu khiêm khí tượng thủy văn,
"đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất". Anh phải dậy vào một giờ
đêm, khi bên ngoài rét đến nỗi "lúc vào lại không ngủ được". Anh kể: "Cái lặng im lúc đó
mới thật dễ sợ: Nó như bị gió chặt ra từng khúc, mà gió thì giống những nhát chổi lớn muốn

quét đi tất cả, ném vứt lung tung". Lời kể ấy chứng tỏ anh đã nếm trải gian khổ để mà
hoàn thành công việc. Nhưng cái khó khăn, thách thức lớn nhất đối với anh chính là sự
cô đơn thường trực, lúc nào cũng "thèm người". Với những người bạn mới như ông
họa sĩ, cô kĩ sư anh vui mừng đến luống cuống khi biết họ sẽ lên thăm nơi ở và làm
việc của mình. Anh đếm từng phút tìm thời gian gặp gỡ gắn bó vô cùng, anh thèm khao
khát nghe chuyện dưới xuôi. Tuy vậy, anh vẫn luôn giữ tinh thần lạc quan, anh quan
niệm về người cô đơn rất đơn giản: "Khi ta làm việc ta với công việc là đôi huống chi việc
của cháu gắn liền với việc của bao anh em đồng chí dưới kia".
Rõ ràng cuộc sống của anh
không còn buồn tẻ và cô đơn vì anh còn có một nguồn vui khác là công việc: "Huống chi
việc của cháu gắn liền với việc của bao anh em, đồng chí dưới kia. Công việc của cháu gian khổ
thế đấy nhưng cắt bỏ nó đi cháu buồn đến chết mất"
. Tình yêu nghề đã làm anh không thấy
cô đơn dù một mình anh giữa Sa Pa quanh năm với cây cỏ và mây mù.
Tuy công việc khó khăn, vất vả, điều kiện sống còn nhiều thiếu thốn nhưng người thanh
niên ấy vẫn luôn biết sắp xếp và lo toan cho cuộc sống riêng. Anh tự biết làm cho cuộc
sống của mình vui vẻ đầm ấm thơ mộng, ý nghĩa. Anh trồng hoa "hoa dơn, hoa thược
dược, vàng, tím,… vườn hoa khoe sắc rực rỡ hàng ngày như động viên tiếp sức làm
cho tâm hồn mộng mơ, yêu cuộc sống". Anh đọc sách, trò chuyện, lấy sách làm bạn tri
ân, tri kỉ. Anh nuôi gà lấy thêm thực phẩm, tạo không khí gia đình vui tươi đầm ấm. Thế
giới riêng của anh “một gian nhà ba gian sạch sẽ với bàn ghế, sách vở… Có lẽ chính lối
sống đẹp đẽ đó khiến anh quên đi hoàn cảnh cô độc, công việc khắc nghiệt để thấy yêu
nghề yêu cuộc sống hơn.
Thêm vào đó, anh luôn cảm thấy mình nhỏ bé và bình thường so với nhiều người khác.
Anh cho rằng độ cao anh đang ở và làm việc chưa là gì so với người bạn “trên đỉnh
Phan-xi-păng cao ba nghìn một trăm bốn mươi hai mét”. Anh còn là người có tấm lòng
nhân hậu và cao đẹp. Anh gửi biếu vợ bác lái xe vừa ốm dậy củ tam thất. Anh tặng cô
kĩ sư lên thăm nhà mình một bó hoa rõ to và đẹp. Anh gửi các vị khách một làn trứng
để ăn trưa. Toàn là cây nhà lá vườn, nhưng đằng sau món quà ấy là cả một tấm lòng
cao cả đầy tình người. Khi ông họa sĩ muốn vẽ chân dung anh, anh đã nhiệt tình giới
thiệu với ông họa sĩ nhiều người khác xứng đáng hơn mình: ông kĩ sư vườn rau ngày
này sang ngày khác ông ngồi im trong vườn su hào, rình xem cách ong lấy phấn, thụ
phấn cho hoa su hào rồi để được theo ý mình tự ông cầm một chiếc que, mỗi ngày chín
mười giờ sáng lúc hoa tung cánh đi từng cây su hào làm thay cho ong, hàng vạn cây
như vậy để củ su hào nhân dân toàn miền Bắc nước ta được ăn to hơn, ngọt hơn
trước. Hay đồng chí nghiên cứu khoa học mười một năm không rời xa cơ quan, không
đi đến đâu mà tìm vợ, trán đồng chí cứ hói dần đi còn cái bản đồ sét thì sắp hoàn thành.
Qua hình ảnh và câu chuyện của anh thanh niên làm công tác khí tượng ở Sa Pa, tác
giả Nguyễn Thành Long đã đem đến cho chúng ta tấm gương của một người thanh
niên nhiệt huyết, yêu đời, luôn say mê và hết mình cống hiến cho công việc. Từ đó, tác
giả cũng muốn nhắn nhủ với chúng ta rằng: Hãy sống một cuộc đời có ý nghĩa, không
chỉ vì bản thân mà còn vì xã hội, đất nước, như hai câu hát:
“Đừng hỏi Tổ quốc đã làm gì cho ta
Mà tự hỏi ta đã làm gì cho Tổ quốc hôm nay”