         

        
  
               
  
       
  
1.2.1. Ngô Tử Văn Lai lịch tính cách
          
              

              
              
                
             
      
1.2.2. Ngô Tử văn nh động đốt đền.
    
              
        
              
                
            
                
               
                
               
            
              
                 
                
                
          
    
             
              
              
               
 
                
              
 
                
   
           
                
                 
           
                
  
              
              
             
   
        
              
          
              
    
              
   
              
      
                
             
1.2.3. Ngô Tử Văn cuộc chiến đấu dưới Minh ti.
     
           
        
            
         
             
                 
              
                
        
             
            
               
             
               
                
             
                
              
               
   
              
          
1.2.4. Tử Văn nhận chức phán sự đền Tản Viên
                
      
                
               
      
              
    
                
               
               
              
  
1.2.5. Nghệ thuật xây dựng nhân vật
               
      
                
                 
               
                 
  
              
           
              
               
                 
                 
    
  
               
       
           
               
              
                
              
             
              
                
               
                
           
                
                
             
              
              
                 
               
               
              
      
              
                
              
               
               
                 
                
               
               
               
                 
                
                
           
                
             
                
                
              
                
              
               
               
             
                
                
               
                
                  
               
                
              
                
              
                
            
               
              
               
              
                
              
              
               
                
              
  
               
                
                
               
               
             
               
              
               
                
            
              
              
               
              
              
               
               
              
               
                
              
               
                
              
               
              
 
              
                 
                
               
              
                
              
               
                
             
               
              
               
                 
               
                 
              
               
                
                
               
                  
         
               
             
                
         

Preview text:

Phân tích nhân vật Ngô Tử Văn chọn lọc hay nhất
1. Dan y phân tích nhân vật Ngô Tử Văn 1.1. Mở bai
- Giới thiệu về tác giả Nguyễn Dữ và vị trí tác phẩm “Chuyện chức phán sự đền Tản Viên”.
- Giới thiệu về nhân vật Ngô Tử Văn 1.2. Thân bai
1.2.1. Ngô Tử Văn – Lai lịch và tính cách
.
* Lai lịch: Tên Soạn người huyện Yên Dũng, đất Lạng Giang.
- Tính cách: Khảng khái, cương trực, nóng nảy "thấy sự gian tà thì không chịu được"
- Danh tiếng: Nổi tiếng đến mức vùng Bắc vẫn khen là một người cương trực.
=> Bằng cách giới thiệu trực tiếp, Nguyễn Dữ đã tạo cho nhân vật yếu tố
chính xác, qua đó giúp người đọc tin tưởng vào sự có thật của nhân vật này.
=> Lời giới thiệu mang giọng điệu khen ngợi, hướng người đọc vào những
hành động chính nghĩa của nhân vật.
1.2.2. Ngô Tử văn và hành động đốt đền.
a. Nguyên nhân đốt đền:
- Theo quan niệm truyền thống: Đốt đền là hành động báng bổ thần linh cho
nên ai cũng kiêng kị không dám đụng chạm.
- Ở làng Tử Văn sống trước có một ngôi đền linh ứng nhưng giờ đã thành
ngôi đền có hồn của tên tướng giặc xâm lược tử trận gần đó chiếm đóng, làm
yêu quái trong dân gian, tác oai tác quái làm hại nhân dân.
+ Trước sự việc ngôi đền bị uế tạp và yêu quái có thể làm hại dân, Ngô Tử
Văn đốt đền để trừ hại cho dân. Hành động của Ngô Tử Văn không phải
phạm vào tín ngưỡng bởi đây là nơi trú ngụ của hồn ma tên tướng giặc họ
Thôi - kẻ thù xâm lược nước ta. Đây là ngôi đền tà chẳng những không phù
hộ cho dân lành mà còn làm yêu làm quái trong dân gian.
=> Sự khẳng khái, nóng nảy của Tử Văn đã dẫn đến một hành động dũng
cảm vì dân trừ hại. Sự tức giận của Tử Văn không phải là sự tức giận cho
riêng mình mà là sự tức giận cho mọi người dân đang bị yêu quái quấy nhiễu.
Vì thế mà việc làm của Tử Văn là đáng ca ngợi, đồng tình với hành động
chính nghĩa của người thấy gian tà thì không chịu được. b. Quá trình đốt đền
- Trước khi đốt: "tắm gội sạch sẽ, khấn trời rồi châm lửa đốt đền".
=> Thái độ nghiêm túc, kính cẩn với thần linh. Đây không phải là hành động
bộc phát nhất thời mà là hành động có chủ đích, có suy nghĩ ky lưỡng. Tử
Văn là con người biết suy nghĩ và làm chủ hành động của mình, kính trọng thần linh.
- Khi đốt đền: Châm lửa đốt đền mặc cho mọi người lắc đầu lè lưỡi, vung tay
không cần gì... Hành động quyết liệt, dứt khoát vượt lên sự tưởng tượng của người thường
=> Tử Văn dũng cảm, cứng rắn, dám làm những điều không ai có thể làm để diệt trừ cái ác.
c. Những sự kiện xảy ra sau khi Tử Văn đốt đền
- Tử Văn thấy khó chịu, đầu lảo đảo, bụng run run rồi nổi lên một cơn sốt
cao: “thấy hai tên quỷ sứ đến bắt đi rất gấp, kéo ra ngoài thành vế phía đông”.
- Cuộc đối đầu giữa Tử Văn và hồn ma tên tướng giặc.
+ Tên tướng giặc giả làm cư sĩ đến đe dọa, mắng chửi Ngô Tử Văn, đòi dựng lại ngôi đền.
+ Thái độ Ngô Tử Văn: Mặc kệ, ngồi ngất ngưởng, tự nhiên, Ngô Tử Văn
điềm nhiên, không mảy may lo sợ trước sự đe dọa của tên tướng giặc
=> Tử Văn là người can đảm, dũng mãnh khinh thường sự đe dọa, hống hách của tướng giặc
- Cuộc gặp gỡ giữa Tử Văn và thổ công:
+ Thổ công: Kể lại sự việc mình bị hại nhưng vẫn nhẫn nhịn cam chịu, căn
dặn Ngô Tử Văn cách đối phó với tên tướng giặc.
+ Tử Văn: Kinh ngạc, hỏi ky lại chuyện và sẵn sàng chuẩn bị cuộc chiến với tên bách hộ họ Thôi
→ Ngô Tử Văn đầy can đảm bản lĩnh, dám làm những điều cả thần thánh cũng phải kinh sợ.
⇒ Ngô Tử Văn là người dũng cảm, trọng nghĩa khí, bất bình và dám đấu
tranh chống lại sự phi lí ở đời
⇒ Phản ánh hiện thực xã hội còn tồn tại những phi lí, trắng đen, thật giả lẫn
lộn và những cuộc đấu tranh chính nghĩa của những con người cương trực
1.2.3. Ngô Tử Văn và cuộc chiến đấu dưới Minh ti.
a. Thử thách với Ngô Tử Văn
- Những lời vu cáo xảo quyệt của hồn ma tên tướng giặc.
- Thái độ quát nạt, giận dữ của Diêm Vương
=> Tử Văn phải đương đầu với những thế lực mạnh, áp đảo
b. Thái độ và hành động của Ngô Tử Văn
- Chàng không chỉ khẳng định:”Ngô Soạn này là một kẻ sĩ ngay thẳng ở trần
gian” mà còn dũng cảm vạch mặt tên bại tướng gian tà với lời lẽ “rất cứng cỏi,
không chịu nhún nhường chút nào”.. Chàng không hề sợ hãi, thái độ cứng cỏi,
quyết tâm vạch trần tên tướng giặc, quyết tâm bảo vệ lẽ phải, thể hiện chí khí
của mình trước thái độ uy quyền của Diêm Vương.
- Bình tĩnh, khẳng khái không chịu nhún nhường khi tranh đấu, đưa ra những
bằng chứng thuyết phục, xin đem tư giấy đến Tản Viên chứng thực.
+ Từng bước, từng bước Ngô Tử Văn đã đánh lui tất cả sự phản công, kháng
cự của kẻ thù, cuối cùng đã hoàn toàn đánh gục tên tướng giặc.
- Tử Văn được xử thắng kiện và được cử làm chức phán sự ở đền Tản Viên.
+ Sau khi được minh oan ở Minh ti, Tử Văn trở về nhà thì Thổ công đến bảo
Tử Văn nên nhậm chức phán sự ở đền Tản Viên. Thổ công nói:”người ta
sống ở đời, xưa nay ai chẳng phải chết, miễn là chết đi còn được tiếng về sau”
và khuyên Văn nên nhận.Thế là Văn vui vẻ nhận lời. việc được nhận chức ở
đền Tản Viên đã nói lên thắng lợi của chàng trong cuộc đấu tranh với tên hung thần xảo quyệt.
=> Tính cách là con người cứng cỏi, không chùn bước trước những thế lực
xấu xa, quyết tâm đến cùng để bảo vệ lẽ phải.
1.2.4. Tử Văn nhận chức phán sự đền Tản Viên
- Ngô Tử Văn được tiến cử thành Phán sự, chàng đồng ý: Đây là sự đền đáp
xứng đáng cho kẻ sĩ can đảm.
- Là chi tiết kì ảo thể hiện niềm tin vào chân lí, khẳng định chính nghĩa luôn
chiến thắng gian tà. Sự dũng cảm, kiên cường, khẳng khái diệt trừ cái ác của
Tử Văn được đền đáp xứng đáng.
- Cuộc gặp gỡ của quan phán sự với người dân làng: Sự tin tưởng của nhân dân vào vị quan tốt.
=> Sự thắng lợi này đã khẳng định chàng là người tốt, niềm tin vào công lý,
công bằng, chính nghĩa, dám đấu tranh để thực hiện công lí, lẽ phải sẽ chiến
thắng. Con người của chính nghĩa đã được đứng ra để thực hiện công lý là
một thắng lợi có ý nghĩa sâu sắc, khẳng định niềm tin chính nghĩa nhất định thắng gian tà.
1.2.5. Nghệ thuật xây dựng nhân vật
- Xây dựng cốt truyện hấp dẫn, kết cấu chặt chẽ, logic với cách kể chuyện lôi
cuốn và những xung đột kịch tính.
+ Tác giả đã dẫn dắt chuyện vô cùng khéo léo, mở ra bằng một sự việc bất
ngờ rồi dẫn dắt dần tới đỉnh điểm của kịch tính và giải quyết một cách hợp lí,
thỏa đáng. Người đọc đồng cảm được với thái độ và quan điểm của nhà văn,
nhất là thái độ ngợi ca người trí thức, ngợi ca tinh thần dân tộc, quan niệm ác giả, ác báo, …
- Xây dựng hình tượng nhân vật đầy sinh động, độc đáo và chân thực thông
qua thông qua hành động, lời nói để xây dựng tính cách.
- Sử dụng hài hòa các thủ pháp nghệ thuật: Đối lập tương phản, liệt kê,..
- Cốt lõi hiện thực đã được lồng vào một cốt truyện kì ảo tạo sự lôi cuốn ,
cuốn hút cho câu chuyện. Người đọc bị mê hoặc bởi bức màn kì ảo để rồi khi
đọc hết, suy ngẫm về các nhân vật, tình tiết … sẽ nhận ra giá trị hiện thực và
nhân đạo của tác phẩm. 1.3. Kết bai
Khái quát nội dung và nghệ thuật xây dựng nhân vật Ngô Tử Văn. Cảm nhận
và bài học rút ra từ nhân vật.
2. Phân tích nhân vật Ngô Tử Văn chọn lọc hay nhất
Tác giả Nguyễn Dữ là một trong những nhà văn nổi tiếng của nền văn học
trung đại Việt Nam. Tên tuổi của ông gắn liền với danh tiếng của bộ truyện
“Truyền kỳ mạn lục”, tác phẩm được đánh giá là “thiên cổ kỳ bút” của nền văn
học nước nhà. Và "Chuyện chức phán sự đền Tản Viên" là một trong những
truyện hay, tiêu biểu nhất trong "Truyền kì mạn lục" của Nguyễn Dữ. Trong
truyện, Nguyễn Dữ đã xây dựng thành công hình tượng nhân vật Ngô Tử Văn
– một nhân vật tiêu biểu cho phẩm chất của kẻ sĩ đất Việt, giàu tinh thần dân
tộc, chuộng chính nghĩa, sẵn sàng đấu tranh để diệt trừ cái ác, cái xấu. Qua
nhân vật Ngô Tử Văn, tác giả thể hiện niềm tin mãnh liệt vào sự chiến thắng
của công lí , chính nghĩa trước những điều gian tà, độc ác.
Mở đầu tác phẩm, Nguyễn Dữ giới thiệu về lai lịch và tính cách của Ngô Tử
Văn. Đó là một chàng trai họ Ngô, tên Soạn, tự là Tử Văn. Chàng là người
"huyện Yên Dũng, đất Lạng Giang". Chàng được biết đến là người có tính
cách khảng khái, cương trực, nóng nảy "thấy sự gian tà thì không chịu được".
Ông nổi tiếng đến mức vùng Bắc vẫn khen là một người cương trực, dám
đấu tranh chống lai cái ác trừ hạ cho dân qua đó bộc lộ niềm tin vào công lí,
vào việc chính thắng tà gian. Bằng cách giới thiệu trực tiếp với lời giới thiệu
mang giọng điệu khen ngợi, Nguyễn Dữ đã tạo cho nhân vật yếu tố chính xác,
qua đó giúp người đọc tin tưởng vào sự có thật, hướng vào những hành
động chính nghĩa của nhân vật này.
Ở làng Tử Văn sống trước có một ngôi đền linh ứng nhưng giờ đã thành ngôi
đền có hồn của tên tướng giặc xâm lược tử trận gần đó chiếm đóng, làm yêu
quái trong dân gian, tác oai tác quái làm hại nhân dân. Theo quan niệm
truyền thống: Đốt đền là hành động báng bổ thần linh cho nên ai cũng kiêng
kị không dám đụng chạm. Nhưng trước sự việc ngôi đền bị uế tạp và yêu
quái có thể làm hại dân, Ngô Tử Văn đốt đền để trừ hại cho dân. Hành động
của Ngô Tử Văn không phải phạm vào tín ngưỡng bởi đây là nơi trú ngụ của
hồn ma tên tướng giặc họ Thôi - kẻ thù xâm lược nước ta. Đây là ngôi đền tà
chẳng những không phù hộ cho dân lành mà còn làm yêu làm quái trong dân
gian. Với sự khẳng khái, nóng nảy của Tử Văn đã dẫn đến một hành động
dũng cảm vì dân trừ hại. Sự tức giận của Tử Văn không phải là sự tức giận
cho riêng mình mà là sự tức giận cho mọi người dân đang bị yêu quái quấy
nhiễu. Vì thế mà việc làm của Tử Văn là đáng ca ngợi, đồng tình với hành
động chính nghĩa của người thấy gian tà thì không chịu được.
Trước khi đốt đền, chàng đã "tắm gội sạch sẽ, khấn trời rồi châm lửa đốt đền".
Hành động này cho thấy thái độ nghiêm túc, kính cẩn với thần linh. Đây
không phải là hành động bộc phát nhất thời mà là hành động có chủ đích, có
suy nghĩ ky lưỡng. Tử Văn là con người biết suy nghĩ và làm chủ hành động
của mình, kính trọng thần linh. Hành động đốt đền lần này của chàng chẳng
qua vì muốn ngăn chặn sự tác quái của tên tướng giặc bại trận, bảo vệ cuộc
sống của dân lành. Khi chàng "châm lửa đốt đền", hành động vô cùng dứt
khoát, quyết liệt, dũng cảm, dám làm những việc mình coi là đúng đắn, trừ hại
cho dân; chàng mặc cho mọi người lắc đầu lè lưỡi, vung tay không cần gì...
Hành động quyết liệt, dứt khoát vượt lên sự tưởng tượng của người thường.
Chàng tin rằng việc mình làm là diệt trừ cái ác, bảo vệ cho dân lành, chắc
chắn sẽ được thần linh phù hộ. Tuy vậy, nó cũng là sự việc châm ngòi cho
cuộc chiến giữa chàng và tên tướng giặc bại trận, cuộc chiến giữa chính và tà.
Sau khi Tử Văn đốt đền, chàng thấy khó chịu, đầu lảo đảo, bụng run run rồi
nổi lên một cơn sốt cao, chàng “thấy hai tên quỷ sứ đến bắt đi rất gấp, kéo ra
ngoài thành vế phía đông”. Dù vậy chàng vẫn bình tĩnh và không hề sợ hãi,
sẵn sàng đối đầu với hồn ma tên tướng giặc. Tên tướng giặc giả làm cư sĩ
đến đe dọa, mắng chửi Ngô Tử Văn, đòi dựng lại ngôi đền. Trước những lời
buộc tội của hồn ma bằng đạo lý nho gia, thái độ Ngô Tử Văn là mặc kệ, ngồi
ngất ngưởng, tự nhiên, Ngô Tử Văn điềm nhiên, không mảy may lo sợ trước
sự đe dọa của tên tướng giặc. Hành động này cho thấy Tử Văn là người can
đảm, dũng mãnh khinh thường sự đe dọa, hống hách của tướng giặc.
Sau đó, chàng gặp được Thổ thần và được Thổ thần kể lại đầu đuôi câu
chuyện sự việc mình bị hại nhưng vẫn nhẫn nhịn cam chịu, Thổ công căn dặn
Ngô Tử Văn cách đối phó với tên tướng giặc. Trước lời kể của Thổ thần,
chàng đã vô cùng kinh ngạc, hỏi ky lại chuyện và quyết tâm hơn, sẵn sàng
chuẩn bị cuộc chiến với tên bách hộ họ Thôi. Ngô Tử Văn đầy can đảm bản
lĩnh, dám làm những điều cả thần thánh cũng phải kinh sợ. Ngô Tử Văn
chứng minh mình là người dũng cảm, trọng nghĩa khí, bất bình và dám đấu
tranh chống lại sự phi lí ở đời. Qua đây, hình tượng nhân vật và câu chuyện
của Ngô Tử văn đã phản ánh hiện thực xã hội còn tồn tại những phi lí, trắng
đen, thật giả lẫn lộn và những cuộc đấu tranh chính nghĩa của những con người cương trực.
Sự cương trực, khẳng khái của Tử Văn được bộc lộ rõ nhất khi chàng phải
đối đầu với tên tướng giặc ở dưới Minh ti. Đây là cuộc chiến cam go giữa sự
ngay thẳng, chính trực của Tử Văn và sự xảo quyệt, gian trá của hồn ma tên
tướng giặc bại trận. Trước những lời vu cáo xảo quyệt của hồn ma tên tướng
giặc và thái độ quát nạt, giận dữ của Diêm Vương, Tử Văn phải đương đầu
với những thế lực mạnh, áp đảo. Chàng không chỉ khẳng định: ”Ngô Soạn
này là một kẻ sĩ ngay thẳng ở trần gian” mà còn dũng cảm vạch mặt tên bại
tướng gian tà với lời lẽ “rất cứng cỏi, không chịu nhún nhường chút nào”..
Chàng không hề sợ hãi, thái độ cứng cỏi, quyết tâm vạch trần tên tướng giặc,
quyết tâm bảo vệ lẽ phải, thể hiện chí khí của mình trước thái độ uy quyền
của Diêm Vương. Chàng bình tĩnh, khẳng khái không chịu nhún nhường khi
tranh đấu, đưa ra những bằng chứng thuyết phục, xin đem tư giấy đến Tản
Viên chứng thực. Từng bước, từng bước Ngô Tử Văn đã đánh lui tất cả sự
phản công, kháng cự của kẻ thù, cuối cùng đã hoàn toàn đánh gục tên tướng
giặc. Chàng đã chiến thắng được hồn ma tên tướng giặc gian trá, lấy lại công
bằng cho Thổ thần, đồng thời bảo toàn được mạng sống của mình, bắt tên
tên giặc kia phải chịu trừng phạt thích đáng. Đây là chiến thắng không chỉ của
Tử Văn mà còn là chiến thắng của nhân dân nước Việt ta trước tên tướng
giặc phương Bắc, là sự chiến thắng của chính nghĩa trước cái gian tà, trừ
hoạ cho dân. Tử Văn được xử thắng kiện và được cử làm chức phán sự ở
đền Tản Viên. Sau khi được minh oan ở Minh ti, Tử Văn trở về nhà thì Thổ
công đến bảo Tử Văn nên nhậm chức phán sự ở đền Tản Viên. Thổ công nói:
"người ta sống ở đời, xưa nay ai chẳng phải chết, miễn là chết đi còn được
tiếng về sau” và khuyên Tử Văn nên nhận. Thế là Văn vui vẻ nhận lời. Việc
được nhận chức ở đền Tản Viên đã nói lên thắng lợi của chàng trong cuộc
đấu tranh với tên hung thần xảo quyệt. Với tính cách là con người cứng cỏi,
không chùn bước trước những thế lực xấu xa, quyết tâm đến cùng để bảo vệ lẽ phải.
Tử Văn nhận chức phán sự đền Tản Viên, chàng được tiến cử thành Phán
sự, chàng đồng ý: đây là sự đền đáp xứng đáng cho kẻ sĩ can đảm. Chi tiết
này được xem là kì ảo thể hiện niềm tin vào chân lí, khẳng định chính nghĩa
luôn chiến thắng gian tà. Sự dũng cảm, kiên cường, khẳng khái diệt trừ cái ác
của Tử Văn được đền đáp xứng đáng. Cuộc gặp gỡ của quan phán sự với
người dân làng: Sự tin tưởng của nhân dân vào vị quan tốt. Sự thắng lợi này
đã khẳng định chàng là người tốt, niềm tin vào công lý, công bằng, chính
nghĩa, dám đấu tranh để thực hiện công lí, lẽ phải sẽ chiến thắng. Con người
của chính nghĩa đã được đứng ra để thực hiện công lý là một thắng lợi có ý
nghĩa sâu sắc, khẳng định niềm tin chính nghĩa nhất định thắng gian tà.
Thành công của tác phẩm là ở xây dựng cốt truyện hấp dẫn, kết cấu chặt chẽ,
logic với cách kể chuyện lôi cuốn và những xung đột kịch tính. Tác giả
Nguyễn Dữ đã dẫn dắt chuyện vô cùng khéo léo, mở ra bằng một sự việc bất
ngờ rồi dẫn dắt dần tới đỉnh điểm của kịch tính và giải quyết một cách hợp lí,
thỏa đáng. Người đọc đồng cảm được với thái độ và quan điểm của nhà văn,
nhất là thái độ ngợi ca người trí thức, ngợi ca tinh thần dân tộc, quan niệm ác
giả, ác báo, …Bên canh đó, nghệ thuật xây dựng hình tượng nhân vật đầy
sinh động, độc đáo và chân thực thông qua thông qua hành động, lời nói để
xây dựng tính cách. Tác giả sử dụng hài hòa các thủ pháp nghệ thuật: đối lập
tương phản, liệt kê,.. Cốt lõi hiện thực đã được lồng vào một cốt truyện kì ảo
tạo sự lôi cuốn , cuốn hút cho câu chuyện. Người đọc bị mê hoặc bởi bức
màn kì ảo để rồi khi đọc hết, suy ngẫm về các nhân vật, tình tiết … sẽ nhận ra
giá trị hiện thực và nhân đạo của tác phẩm.
Câu chuyện đề cao nhân vật Ngô Tử Văn – đại diện cho tầng lớp trí thức
nước Việt giàu tinh thần dân tộc, chuộng chính nghĩa, dũng cảm, cương trực,
dám đấu tranh chống lại cái ác trừ hại cho dân. Truyện còn thể hiện niềm tin
công lý, chính nghĩa nhất định sẽ thắng gian tà.
Document Outline

  • Phân tích nhân vật Ngô Tử Văn chọn lọc hay nhất
    • 1. Dàn ý phân tích nhân vật Ngô Tử Văn
      • 1.1. Mở bài
      • 1.2. Thân bài
      • 1.3. Kết bài
    • 2. Phân tích nhân vật Ngô Tử Văn chọn lọc hay nh