



















Preview text:
  lOMoAR cPSD| 60701415
Đề số 1: Viết bài văn phân tích đoạn trích sau:  ÔNG NGOẠI 
“Lược phần đầu: Người nhà Dung đi nước ngoài, Dung sang ở với ông ngoại. 
Ban đầu Dung không hòa nhập được với cuộc sống mới, than thở với mẹ và người 
mẹ khuyên cố gắng chăm ông thay mẹ… 
Dung anh ách lái xe về nhà ngoại, cậu đi để lại chiếc Chaly màu xanh, Dung 
dùng đi học. Hồi sáng này, ông ngoại dắt xe ra đến cửa Dung hỏi: 
– Ngoại định đi đâu? 
– Ông lên quận một chút.  Dung ngăn: 
– Thôi, ngoại già rồi, không nên lái xe, có đi, con chở ông đi. 
Ông tỏ vẻ giận, quầy quả vào nhà. Ôi, người già sao mà khổ đến vậy. 
Thế nghĩa là có hai thế giới ở trong ngôi nhà. Thế giới của ông là mấy ông bạn 
già, là mấy chồng nhựt báo, là cái radio đâu hồi còn đánh nhau, là trầm tư suy 
ngẫm, là mảnh sân hoa trái. Thế giới của Dung là tiếng nhạc gào thét xập xình, là 
sắc màu xanh đỏ, là quả đất như nằm gọn trong bàn tay. Sáng nó dậy thật sớm để 
nấu cơm, sau đó đi học, chiều lại học, buổi tối nó vù xe đến bạn chơi hoặc về nhà 
nghe mấy đứa em cãi nhau ỏm tỏi. Hai thế giới vừa giành giựt vừa hoà tan nhau. 
Mặc dầu Dung đang ở trong thế giới của ông, mà không biết mình đang chìm  dần vào đấy… 
Có những sự thay đổi Dung không thể ngờ được. Bây giờ mỗi đêm Dung trở 
mình nghe ông ngoại ho khúc khắc. Nghe cây mai nhỏ nứt mình, nảy chồi Dung 
nghiện hương trầm tối tối ông thắp lên bàn thờ bà ngoại. Lắm khi lũ em Dung sang, 
chúng nó phá phách quậy tung cả lên, Dung mắng, chúng nó trề môi “Chị hai khó 
như một bà già”, Dung giật mình. Có lẽ quen với cái tĩnh lặng trong sân mà mỗi 
chiều Dung giúp ông tưới cây, cái khoảng không xanh lạc lõng trong khói bụi, đâu 
đó, trên tàng me già, dăm chú chim hót líu lo Dung quen dáng ông ngoại với mái 
tóc bạc, với đôi mắt hõm, cái cằm vuông, quen mỗi tháng một lần cọc cạch lên 
phường lương hưu. Có một điều Dung ngày càng nhận ra tiếng ho của ông ngày 
càng khô và rời rạc như lời kêu cứu. Chủ nhật Dung cắm cúi lau chùi bên dàn 
karaoke phủ bụi, ông đứng lên nheo mắt: 
– Sao con không hát, con hát rất hay mà.- Dung thoáng ngỡ ngàng, nó hỏi: 
– Ngoại có thích nghe không? 
Rồi mở máy. Hôm ấy Dung rất vui, lần đầu tiên nó hát cho riêng ông nghe và 
quan trọng nhất là ông đã ngồi lại đấy, gật gù.  … 
Hết mùa me dốt, ông cháu Dung nhặt lá mai đón Tết. Cậu gửi thư và quà về. 
Ông ôm chầm lấy thư bảo Dung. 
– Con đọc ngoại nghe.    lOMoAR cPSD| 60701415
Dung đọc một lèo, lúc ngước lên đã thấy mắt ông đỏ rưng. Ông đến bàn thờ 
bà, đốt nén hương, mùi trầm ngào ngạt, Dung hỏi: 
– Ngoại thương cậu như vậy, sao không theo cậu?  Ông trìu mến: 
– Ngoại muốn mỗi năm cùng con đón giao thừa và nghe con hát”. 
 ( Ông ngoại, Nguyễn Ngọc Tư, Nhà xuất bản trẻ 2001.) 
*Chú thích: Nguyễn Ngọc Tư: sinh năm 1976, quê ở Cà Mau, là nữ nhà văn 
trẻ của Hội nhà văn Việt Nam. Nguyễn Ngọc Tư thường viết về những điều bình dị, 
gần gũi xung quanh cuộc sống của mình. Giọng văn chị đậm chất Nam Bộ, là giọng 
kể mềm mại mà thâm trầm, sâu cay về những cuộc đời éo le, những số phận chìm 
nổi. Cái chất miền quê sông nước ngấm vào các tác phẩm, thấm đẫm cái tình của 
làng, của đất, của những con người chân chất hồn hậu nhưng ít nhiều gặp những 
bất hạnh.  Truyện ngắn “Ông ngoại” với một cốt truyện đơn giản nhưng chủ đề, đề 
tài có giá trị nhân văn cao, khiến người đọc phải suy ngẫm về nhiều điều có giá trị  của cuộc sống.  Dàn ý chính  Dàn ý chi tiết  I/Mở bài 
+ Giữa dòng chảy của văn học Việt Nam, có không ít những tác phẩm đã làm say đắm 
lòng người bởi tính nhân văn sâu sắc và khả năng khơi gợi những cảm xúc mãnh liệt về 
tình người, tình quê hương. 
+ Truyện ngắn “Ông ngoại” của Nguyễn Ngọc Tư là một trong những tác phẩm như  vậy. 
+ Với giọng văn mềm mại, đậm chất Nam Bộ, Nguyễn Ngọc Tư đã khéo léo đưa người 
đọc vào một không gian bình dị của tình thân, nơi mà những giá trị giản đơn của cuộc 
sống được nâng niu, gìn giữ. 
+ Trong đoạn trích này, tác giả đã làm nổi bật lên mối quan hệ giữa Dung và ông ngoại, 
qua đó khắc họa rõ nét những thay đổi trong nhận thức và tình cảm của nhân vật Dung  Mở bài  khi sống cùng ông.  II/ Thân bài 
+ Nguyễn Ngọc Tư là một nhà văn tiêu biểu của giai đoạn văn học hiện đại, đặc biệt 
nổi bật với những tác phẩm viết về đời sống người dân miền Tây Nam Bộ. 
+ Phong cách sáng tác của chị thường hướng đến những điều bình dị, gần gũi trong 
cuộc sống, nhưng lại chứa đựng những thông điệp sâu sắc về con người và cuộc đời. 
+ Truyện ngắn "Ông ngoại" được kể theo ngôi thứ ba, qua điểm nhìn của Dung, một cô 
gái trẻ chuyển đến sống với ông ngoại sau khi gia đình đi nước ngoài. Cốt truyện đơn 
tuyến, tập trung vào mối quan hệ giữa Dung và ông ngoại, cùng những biến đổi tâm lý 
của Dung khi dần dần thích nghi với cuộc sống mới. Trong truyện, hai nhân vật trung  Khái 
tâm là Dung và ông ngoại. Đây là những nhân vật giúp tác giả làm nổi bật chủ đề của  quát  truyện.    lOMoAR cPSD| 60701415  
+ Tóm tắt: Đoạn trích kể về khoảng thời gian Dung sống cùng ông ngoại sau khi gia 
đình cô đi nước ngoài. Ban đầu, Dung cảm thấy khó hòa nhập với cuộc sống mới, 
nhưng dần dần, cô nhận ra những giá trị mà ông ngoại mang lại trong cuộc sống của 
mình. Những sự thay đổi trong thói quen và cách sống của Dung cho thấy mối quan hệ   
giữa cô và ông ngoại ngày càng gắn bó, đồng thời cũng bộc lộ những nỗi niềm, sự hy 
sinh thầm lặng của người ông dành cho cô cháu gái của mình. 
+ Nêu chủ đề: Truyện "Ông ngoại" thể hiện rõ nét chủ đề về tình thân, sự gắn kết giữa  Tóm tắt 
các thế hệ trong gia đình. Đây là một chủ đề không mới, nhưng được Nguyễn Ngọc Tư  và nêu 
khai thác một cách tinh tế và đầy nhân văn, khắc họa sâu sắc những giá trị của tình cảm  chủ đề  gia đình. 
+ Trong đoạn trích, nhân vật Dung được khắc họa là một cô gái trẻ đang sống trong giai 
đoạn chuyển biến cảm xúc mạnh mẽ. 
+ Ban đầu, Dung cảm thấy khó khăn khi phải sống cùng ông ngoại sau khi gia đình ra 
nước ngoài. Cô mang theo những thói quen và lối sống hiện đại, khó hòa nhập với cuộc 
sống tĩnh lặng, cổ điển của ông ngoại. + Tuy nhiên, qua những chi tiết như việc Dung 
ngăn ông lái xe, nghe tiếng ho của ông mỗi đêm, hay khi cô tự thấy mình trở nên khó 
Phân tích tính như một "bà già," ta nhận thấy Dung đang dần thay đổi. 
nhân vật + Từ một cô gái trẻ trung, năng động, Dung dần trở nên thấu hiểu và cảm nhận được sự  chính
quý giá của những điều giản dị xung quanh mình. Tâm trạng của Dung chuyển từ sự   
bối rối, lạ lẫm sang sự gắn bó, yêu thương ông ngoại, thể hiện qua hành động chăm sóc 
ông và thậm chí hát cho ông nghe, điều mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ làm. 
=>Nguyễn Ngọc Tư xây dựng nhân vật Dung như một biểu tượng cho sự hòa quyện 
giữa hai thế hệ, qua đó nhấn mạnh giá trị của tình cảm gia đình, sự thấu hiểu và chia sẻ 
giữa những người thân yêu, đặc biệt là trong bối cảnh cuộc sống hiện đại đang dần làm 
xa cách các mối quan hệ truyền thống. 
Ông ngoại là một nhân vật trung tâm khác trong truyện, đại diện cho sự tĩnh lặng, 
những giá trị xưa cũ. Ông sống một cuộc sống giản dị, gắn bó với những vật dụng, ký 
ức của thời kỳ đã qua. Dù tuổi cao, sức yếu, ông vẫn cố gắng duy trì một nếp sống 
riêng, không muốn trở thành gánh nặng cho cháu. Nhân vật ông ngoại với hình ảnh một 
Phân tích người già trầm lặng, chịu đựng, nhưng đầy tình thương, đã góp phần làm nổi bật chủ đề 
các nhân của truyện, đồng thời tạo nên một đối trọng với sự sôi động, hiện đại của cuộc sống 
vật khác xung quanh.    lOMoAR cPSD| 60701415
+ Cốt truyện của “Ông ngoại” đơn giản, không có nhiều kịch tính nhưng lại giàu tính 
nhân văn. Qua những chi tiết nhỏ, tác giả đã khéo léo dựng lên một bức tranh gia đình 
đầy cảm động, khiến người đọc không thể không suy ngẫm về những giá trị của tình  thân. 
+ Truyện được kể theo ngôi thứ ba, nhưng điểm nhìn chủ yếu là từ Dung. Qua góc 
nhìn này, tác giả đã khắc họa được những biến đổi trong suy nghĩ và cảm nhận của 
Dung, đồng thời tạo sự gần gũi, đồng cảm với nhân vật. 
Đánh giá + Tình huống trong truyện không phải là những sự kiện lớn lao, mà là những tình  về nghệ 
huống thường ngày, qua đó tác giả làm nổi bật sự thay đổi trong mối quan hệ giữa các 
thuật của nhân vật. Ví dụ như việc Dung nghe tiếng ho của ông ngoại vào ban đêm, hay khi cô  đoạn 
hát cho ông nghe, đều là những tình huống giản dị nhưng đầy ý nghĩa. trích      
+ Nhân vật trong truyện được khắc họa chủ yếu qua suy nghĩ, hành động, lời nói của 
họ. Những chi tiết như tiếng ho của ông ngoại, việc Dung dần quen với hương trầm hay 
hình ảnh ông cháu cùng nhau nhặt lá mai đón Tết, đều góp phần làm rõ nét tính cách và 
mối quan hệ giữa các nhân vật này. 
+ Nguyễn Ngọc Tư sử dụng ngôn ngữ giản dị nhưng tinh tế, đậm chất Nam Bộ. Giọng 
văn nhẹ nhàng, trầm lắng tạo nên một bầu không khí vừa quen thuộc vừa sâu lắng. 
Những câu văn giàu hình ảnh, đôi khi sử dụng so sánh để làm nổi bật cảm xúc và tâm  trạng của nhân vật. 
Đánh giá + Truyện ngắn "Ông ngoại" là một tác phẩm xuất sắc về cả nội dung và nghệ thuật. 
chung và + Qua cốt truyện đơn giản, Nguyễn Ngọc Tư đã khéo léo khắc họa mối quan hệ gia  liên hệ 
đình với những biến đổi tâm lý tinh tế của nhân vật. Truyện không chỉ phản ánh tình 
thân mà còn gợi lên những suy ngẫm sâu sắc về trách nhiệm và tình cảm giữa các thế  hệ. 
+ Bài học mà tác giả muốn truyền tải là giá trị của sự gắn kết gia đình, sự thấu hiểu và 
trân trọng những người thân yêu. 
+ Qua truyện này, ta có thể thấy Nguyễn Ngọc Tư là một nhà văn có khả năng thấu 
hiểu sâu sắc tâm lý con người, đặc biệt là những xúc cảm tinh tế trong các mối quan hệ  gia đình. 
+ So với những tác phẩm khác cùng đề tài như "Cha và con" của Vũ Trọng Phụng hay 
"Bố con cá gai" của Choi Sang Jin, “Ông ngoại” của Nguyễn Ngọc Tư mang một màu 
sắc riêng, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, đậm chất Nam Bộ, giàu tình cảm và đầy tính nhân  văn.  III/Kết bài    lOMoAR cPSD| 60701415
+ "Ông ngoại" của Nguyễn Ngọc Tư thực sự là một tác phẩm đặc sắc, khơi gợi trong 
lòng người đọc những tình cảm ấm áp về tình thân, về sự gắn kết giữa các thế hệ trong  gia đình. 
+ Truyện không chỉ giúp ta nhận thức rõ hơn về trách nhiệm đối với những người thân 
yêu, mà còn có sức sống lâu dài trong lòng người đọc, như một lời nhắc nhở về những 
giá trị vĩnh cửu của cuộc sống gia đình. 
+ Tác phẩm này, với giọng văn trầm lắng và tình cảm sâu sắc, chắc chắn sẽ tiếp tục làm 
say lòng người đọc, mang đến những cảm xúc và suy ngẫm sâu xa về tình người và tình 
Kết bài quê hương. 
Bài văn hoàn chỉnh: 
 Giữa dòng chảy của văn học Việt Nam, có không ít những tác phẩm đã 
làm say đắm lòng người bởi tính nhân văn sâu sắc và khả năng khơi gợi những 
cảm xúc mãnh liệt về tình người, tình quê hương. Truyện ngắn “Ông ngoại” của 
Nguyễn Ngọc Tư là một trong những tác phẩm như vậy. Với giọng văn mềm mại, 
đậm chất Nam Bộ, Nguyễn Ngọc Tư đã khéo léo đưa người đọc vào một không 
gian bình dị của tình thân, nơi mà những giá trị giản đơn của cuộc sống được nâng 
niu, gìn giữ. Trong đoạn trích này, tác giả đã làm nổi bật lên mối quan hệ giữa 
Dung và ông ngoại, qua đó khắc họa rõ nét những thay đổi trong nhận thức và tình 
cảm của nhân vật Dung khi sống cùng ông. 
 Nguyễn Ngọc Tư là một nhà văn tiêu biểu của giai đoạn văn học hiện 
đại, đặc biệt nổi bật với những tác phẩm viết về đời sống người dân miền Tây Nam 
Bộ. Phong cách sáng tác của bà thường hướng đến những điều bình dị, gần gũi 
trong cuộc sống, nhưng lại chứa đựng những thông điệp sâu sắc về con người và 
cuộc đời. Nhắc đến các sáng tác của Nguyễn Ngọc Tư, ta không thể không nhắc 
đến truyện ngắn "Ông ngoại". Truyện được kể theo ngôi thứ ba, qua điểm nhìn của 
Dung, một cô gái trẻ chuyển đến sống với ông ngoại sau khi gia đình đi nước 
ngoài. Cốt truyện đơn tuyến, tập trung vào mối quan hệ giữa Dung và ông ngoại, 
cùng những biến đổi tâm lý của Dung khi dần dần thích nghi với cuộc sống mới. 
Trong truyện, hai nhân vật trung tâm là Dung và ông ngoại. Đây là những nhân vật 
giúp tác giả làm nổi bật chủ đề của truyện. 
  Đoạn trích kể về khoảng thời gian Dung sống cùng ông ngoại sau khi 
gia đình cô đi nước ngoài. Ban đầu, Dung cảm thấy khó hòa nhập với cuộc sống 
mới, nhưng dần dần, cô nhận ra những giá trị mà ông ngoại mang lại trong cuộc 
sống của mình. Những sự thay đổi trong thói quen và cách sống của Dung cho thấy 
mối quan hệ giữa cô và ông ngoại ngày càng gắn bó, đồng thời cũng bộc lộ những 
nỗi niềm, sự hy sinh thầm lặng của người ông dành cho cô cháu gái của mình. 
Truyện "Ông ngoại" thể hiện rõ nét chủ đề về tình thân, sự gắn kết giữa các thế hệ 
trong gia đình. Đây là một chủ đề không mới, nhưng được Nguyễn Ngọc Tư khai 
thác một cách tinh tế và đầy nhân văn, khắc họa sâu sắc những giá trị của tình cảm  gia đình.    lOMoAR cPSD| 60701415
 Trong đoạn trích, nhân vật Dung được khắc họa là một cô gái trẻ đang 
sống trong giai đoạn chuyển biến cảm xúc mạnh mẽ. Ban đầu, Dung cảm thấy khó 
khăn khi phải sống cùng ông ngoại sau khi gia đình ra nước ngoài. Cô mang theo 
những thói quen và lối sống hiện đại, khó hòa nhập với cuộc sống tĩnh lặng, cổ 
điển của ông ngoại. + Tuy nhiên, qua những chi tiết như việc Dung ngăn ông lái 
xe, nghe tiếng ho của ông mỗi đêm, hay khi cô tự thấy mình trở nên khó tính như 
một "bà già," ta nhận thấy Dung đang dần thay đổi. Từ một cô gái trẻ trung, năng 
động, Dung dần trở nên thấu hiểu và cảm nhận được sự quý giá của những điều 
giản dị xung quanh mình. Tâm trạng của Dung chuyển từ sự bối rối, lạ lẫm sang sự 
gắn bó, yêu thương ông ngoại, thể hiện qua hành động chăm sóc ông và thậm chí 
hát cho ông nghe, điều mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ làm. Nguyễn Ngọc Tư xây 
dựng nhân vật Dung như một biểu tượng cho sự hòa quyện giữa hai thế hệ, qua đó 
nhấn mạnh giá trị của tình cảm gia đình, sự thấu hiểu và chia sẻ giữa những người 
thân yêu, đặc biệt là trong bối cảnh cuộc sống hiện đại đang dần làm xa cách các 
mối quan hệ truyền thống. 
 Ông ngoại là một nhân vật trung tâm khác trong truyện, đại diện cho sự tĩnh lặng, 
những giá trị xưa cũ. Ông sống một cuộc sống giản dị, gắn bó với những vật dụng, ký ức của thời 
kỳ đã qua. Dù tuổi cao, sức yếu, ông vẫn cố gắng duy trì một nếp sống riêng, không muốn trở 
thành gánh nặng cho cháu. Nhân vật ông ngoại với hình ảnh một người già trầm lặng, chịu đựng, 
nhưng đầy tình thương, đã góp phần làm nổi bật chủ đề của truyện, đồng thời tạo nên một đối 
trọng với sự sôi động, hiện đại của cuộc sống xung quanh. 
 Đoạn trích trên có rất nhiều nét đặc sắc về mặt nghệ thuật. Cốt truyện của “Ông ngoại” 
đơn giản, không có nhiều kịch tính nhưng lại giàu tính nhân văn. Qua những chi tiết nhỏ, tác giả 
đã khéo léo dựng lên một bức tranh gia đình đầy cảm động, khiến người đọc không thể không 
suy ngẫm về những giá trị của tình thân. Truyện được kể theo ngôi thứ ba, nhưng điểm nhìn chủ 
yếu là từ Dung. Qua góc nhìn này, tác giả đã khắc họa được những biến đổi trong suy nghĩ và 
cảm nhận của Dung, đồng thời tạo sự gần gũi, đồng cảm với nhân vật. Tình huống trong truyện 
không phải là những sự kiện lớn lao, mà là những tình huống thường ngày, qua đó tác giả làm 
nổi bật sự thay đổi trong mối quan hệ giữa các nhân vật. Ví dụ như việc Dung nghe tiếng ho của 
ông ngoại vào ban đêm, hay khi cô hát cho ông nghe, đều là những tình huống giản dị nhưng đầy 
ý nghĩa. Nhân vật trong truyện được khắc họa chủ yếu qua suy nghĩ, hành động, lời nói của họ. 
Những chi tiết như tiếng ho của ông ngoại, việc Dung dần quen với hương trầm hay hình ảnh 
ông cháu cùng nhau nhặt lá mai đón Tết, đều góp phần làm rõ nét tính cách và mối quan hệ giữa 
các nhân vật này. Nguyễn Ngọc Tư sử dụng ngôn ngữ giản dị nhưng tinh tế, đậm chất Nam Bộ. 
Giọng văn nhẹ nhàng, trầm lắng tạo nên một bầu không khí vừa quen thuộc vừa sâu lắng. Những 
câu văn giàu hình ảnh, đôi khi sử dụng so sánh để làm nổi bật cảm xúc và tâm trạng của nhân  vật. 
 Có thể nói, truyện ngắn "Ông ngoại" là một tác phẩm xuất sắc về cả nội dung và nghệ 
thuật. Qua cốt truyện đơn giản, Nguyễn Ngọc Tư đã khéo léo khắc họa mối quan hệ gia đình với 
những biến đổi tâm lý tinh tế của nhân vật. Truyện không chỉ phản ánh tình thân mà còn gợi lên 
những suy ngẫm sâu sắc về trách nhiệm và tình cảm giữa các thế hệ. Bài học mà tác giả muốn 
gửi đến người đọc là giá trị của sự gắn kết gia đình, sự thấu hiểu và trân trọng những người thân 
yêu. Qua truyện này, ta có thể thấy Nguyễn Ngọc Tư là một nhà văn có khả năng thấu hiểu sâu 
sắc tâm lý con người, đặc biệt là những xúc cảm tinh tế trong các mối quan hệ gia đình. So với 
những tác phẩm khác cùng đề tài như "Cha và con" của Vũ Trọng Phụng hay "Bố con cá gai" của    lOMoAR cPSD| 60701415
Choi Sang Jin, “Ông ngoại” của Nguyễn Ngọc Tư mang một màu sắc riêng, nhẹ nhàng nhưng 
sâu lắng, đậm chất Nam Bộ, giàu tình cảm và đầy tính nhân văn. 
 Tóm lại, "Ông ngoại" của Nguyễn Ngọc Tư thực sự là một tác phẩm đặc sắc, khơi gợi 
trong lòng người đọc những tình cảm ấm áp về tình thân, về sự gắn kết giữa các thế hệ trong gia 
đình. Truyện không chỉ giúp ta nhận thức rõ hơn về trách nhiệm đối với những người thân yêu, 
mà còn có sức sống lâu dài trong lòng người đọc, như một lời nhắc nhở về những giá trị vĩnh cửu 
của cuộc sống gia đình. Tác phẩm này, với giọng văn trầm lắng và tình cảm sâu sắc, chắc chắn sẽ 
tiếp tục làm say lòng người đọc, mang đến những cảm xúc và suy ngẫm sâu xa về tình người và  tình quê hương. 
Đề số 2: Viết bài văn phân tích đoạn trích truyện sau: 
HOA ĐÀO NỞ TRÊN VAI 
[…] Vậy là Lụm trở thành con cháu nhà này cũng đã được hơn ba tháng. Ông 
vẫn nhớ như in buổi sáng hôm ấy. Lúc trở về từ nơi tránh lũ ông thất thần nhìn nhà 
cửa tan hoang. Lúc đang bới trong đống đổ nát tìm nồi niêu, xoong chảo ông giật 
mình nhìn thấy trên bụi tre bị bão quật nằm rạp xuống bám đầy bùn đất sau cơn lũ 
có hình hài một con người. Nói đúng hơn đó là một đứa trẻ, quần áo nhuốm màu 
bùn, tay cố ôm lấy thân cây. Xứ này đâu lạ gì cảnh sau mỗi trận bão lũ lại thấy đồ 
đạc nhà mình trôi đi, đồ đạc nhà người ta trôi đến. Khi thì xoong nồi, khi thì cây cối, 
gà, vịt, khi thì quần áo, búp bê, cặp sách. Nói chung đủ cả, lẫn lộn trong bùn đất 
chẳng còn dùng được. Nhưng chưa bao giờ ông nghĩ thứ trôi đến sau cơn lũ lại là 
một thằng bé sáu tuổi, người ngợm đặc như một khối bùn. 
Sau lũ, nguồn nước cũng ô nhiễm nặng. Những gáo nước đục ngầu không thể 
gột rửa hết bùn đất trên cơ thể đứa bé tội nghiệp. Ngay cả sau này cũng vậy, dù ông 
Vại và vợ chồng đứa con trai có yêu thương ra sao cũng không thể nào xóa đi ký ức 
đau buồn trong nó. Ông từng dắt thằng nhỏ ngược dòng cơn lũ tìm về nhà. Nhưng 
về đến nơi chỉ thấy cảnh tượng tan hoang. Người ta nói người thân thằng nhỏ đã 
trôi theo cơn lũ, không về. Kể từ đó thằng nhỏ trở thành con cháu trong nhà. Người 
làng nói chắc ông trời thương vợ chồng chị Thảo lấy nhau chục năm vẫn chưa có 
con nên cơn lũ đã đưa thằng nhỏ dừng lại nơi này. Từ khi có nó nhà cửa tự nhiên cứ 
ấm dần lên. Dù sau lũ, dựng tạm cái lều, ba con người co cụm lại bên mâm cơm đạm 
bạc và giấc ngủ tứ bề gió thổi. Chồng Thảo đi xuất khẩu lao động đã được gần hai 
năm. Ở xa, quặn lòng thương quê nhà mưa lũ. Nên Vĩnh nói số tiền anh tiết kiệm 
được sẽ gửi về xây một căn nhà tử tế, nền cao, móng chắc để những mùa bão sau 
bớt đi phần thấp thỏm, âu lo. “Hơn nữa, không thể để cho thằng nhỏ sống tạm bợ 
thế được. Sẽ chỉ càng khiến nó nghĩ về mất mát”. Thế là một ngôi nhà nhỏ được xây 
lên. Thỉnh thoảng ông Vại ới thằng nhỏ xách hộ cái xô, giữ giùm cái thang, trông 
giùm mấy mẻ cá đang phơi ngoài sân sợ con mèo ăn mất. Sợ nó ngồi không hay nghĩ 
ngợi vẩn vơ, lúc giải lao ông thường đạp xe đèo nó đi chơi làng trên xóm dưới. Mấy 
đứa nhỏ hàng xóm chạy sang kéo thằng Lụm chạy mất tiêu sau rặng cúc tần. Trời 
tối nhá nhem thằng Lụm trở về với bộ dạng lấm lem, miệng cười hở hàm răng sún    lOMoAR cPSD| 60701415
chưa thay hết. Thảo vờ mắng nó vài câu chứ bụng dạ thì mừng vui quá chừng. Ít ra 
cũng thấy Lụm bắt đầu cười trở lại. Nửa đêm cũng ít dần những cơn ác mộng khiến 
thằng nhỏ bật dậy mếu máo gọi “mẹ ơi”. Nó cũng thôi bám chặt vào cột nhà mỗi 
khi thấy ngoài trời nổi gió. 
 [..] Cảnh tát cá đồng mới đông vui làm sao. Bà con ai cũng ghé chọn vài con 
cá to mua về để ăn Tết. Cá đồng ăn cỏ, nước sạch chảy lưu thông nên thơm thịt ai 
cũng thích. Lụm bận bịu với chiếc giỏ đựng đầy tôm tép của mình. Cô Thảo nói Lụm 
bán được bao nhiêu tiền đều được giữ lại để đi chợ Tết. Thằng nhỏ sướng rơn lội cả 
ngày dưới đồng, bùn bết từ đỉnh đầu xuống chân, chỉ hàm răng trắng thỉnh thoảng 
thích chí cười khanh khách. Tối về cô Thảo đun sẵn nồi nước lá, lôi Lụm ra kì cọ. 
Tay Thảo dừng lại bên chiếc bớt đỏ trên vai thằng nhỏ, khẽ cười bảo: 
- Con nhìn xem, hoa đào ngoài vườn chưa kịp nở mà hoa đào trên vai con đãnở  hoa rồi. 
- Hồi trước mẹ con hay nói ai có chiếc bớt đỏ như hoa sau này nhất định sẽhạnh 
phúc. Có thật vậy không cô? 
- Đúng thế. Cô cũng tin sau này Lụm nhất định sẽ trở thành một chàng traitươi 
vui, hạnh phúc. Bởi con mang cả mùa xuân đang nở thắm trên vai. 
Lụm nhắm mắt, ngửa cổ cảm nhận sự ấm áp của từng gáo nước lá dội xuống 
người mình và những cánh hoa đào chầm chậm nở trên vai... 
(Trích Hoa đào nở trên vai, Vũ Thị Huyền Trang https://baoquangngai.vn/ 
channel/2028/202212/truyen-ngan-hoa-dao-no-tren-vai) 
*Chú thích: Tác giả: Vũ Thị Huyền Trang sinh năm 1987, tốt nghiệp 
Khóa 9 Khoa Viết văn và Báo chí, Đại học Văn hóa Hà Nội. Hội viên Hội 
VHNT tỉnh Phú Thọ.Vũ Thị Huyền Trang là tác giả của 14 đầu sách văn học đã 
xuất bản, sở hữu một bộ sưu tập khá lớn các giải thưởng lớn nhỏ trong các cuộc thi 
sáng tác văn xuôi, truyện ngắn. Các sáng tác chủ yếu viết về đề tài gia đình và người 
phụ nữ. Ở chị luôn có sự yêu thương day dứt cho những số phận, những bi kịch của 
con người nhất là người phụ nữ và trẻ em. 
Truyện “Hoa đào nở trên vai”: là câu chuyện cảm động, giàu giá trị nhân văn, 
để lại trong tâm hồn bạn đọc những ấn tượng tốt đẹp về tình cảm của con người sau 
mùa lũ. Đọc truyện, chắc hắn trong trái tim ta cảm thấy vô cùng ấm áp bởi tình cảm 
của bố con ông Vại dành cho Lụm - cậu bé bị trôi dạt theo dòng nước lũ may mắn 
được ông Vại cứu sống và cưu mang.  Dàn ý chính  Dàn ý chi tiết  I/Mở bài    lOMoAR cPSD| 60701415
+ Trong dòng chảy của văn học Việt Nam, nhiều tác phẩm đã khắc sâu vào lòng người 
đọc bằng những câu chuyện cảm động và giàu giá trị nhân văn. 
+ Một trong số đó là truyện ngắn "Hoa đào nở trên vai" của Vũ Thị Huyền Trang. + 
Tác phẩm kể về tình cảm chân thành của ông Vại và gia đình dành cho cậu bé Lụm, 
người bị cuốn trôi theo dòng lũ và được họ cưu mang. 
+ Qua câu chuyện, tác giả không chỉ tái hiện lại những mất mát do thiên tai gây ra mà 
còn gửi gắm một thông điệp sâu sắc về tình người và niềm hy vọng. 
->đó là thông điệp về tình yêu thương, về sự bao dung, sẻ chia của con người trong cuộc sống  này.  Mở bài  II/ Thân bài 
 + Vũ Thị Huyền Trang, một nhà văn trẻ thuộc thế hệ sau đổi mới, đã ghi dấu ấn với 
phong cách sáng tác tập trung vào đề tài gia đình và số phận con người, đặc biệt là phụ  nữ và trẻ em. 
+ Những trang viết của chị luôn chứa đựng sự yêu thương day dứt, đặc biệt là những bi  kịch đời thường. 
+ Truyện "Hoa đào nở trên vai" được kể theo ngôi thứ ba, qua điểm nhìn của nhân vật 
ông Vại, cho phép người đọc tiếp cận câu chuyện một cách toàn diện và khách quan. + 
Cốt truyện của tác phẩm đơn tuyến, tập trung vào quá trình ông Vại và gia đình dần 
gắn bó với cậu bé Lụm để từ đó làm nổi bật chủ đề về tình người giữa những khó  khăn và mất mát. 
+ Nhân vật trung tâm của truyện "Hoa đào nở trên vai" là Lụm, cậu bé bị trôi dạt theo  Khái 
dòng nước lũ và may mắn được ông Vại cứu sống và cưu mang. Đây là nhân vật chính  quát 
góp phần làm nổi bật chủ đề của tác phẩm này.      lOMoAR cPSD| 60701415 Tóm tắt 
+ Truyện có thể được tóm tắt như sau: Lụm- một cậu bé sáu tuổi bị cuốn theo dòng lũ  và nêu 
và được ông Vại cứu sống. Sau khi mất hết người thân, Lụm trở thành thành viên trong  chủ đề 
gia đình ông Vại và được mọi người yêu thương như con ruột. Câu chuyện diễn ra 
trong bối cảnh sau lũ, khi cuộc sống của người dân vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng tình 
người đã giúp họ vượt qua mọi gian khó. 
 + Tác phẩm đề cập đến đề tài tình người trong hoàn cảnh thiên tai, một đề tài không 
mới nhưng vẫn mang đến sự cảm động bởi cách khai thác chân thực và nhân văn của  tác giả. 
+ Chủ đề của truyện xoay quanh tình yêu thương, sự hy sinh và hy vọng, thể hiện qua 
cách ông Vại và gia đình chăm sóc, nuôi dưỡng Lụm, giúp cậu bé dần quên đi nỗi đau 
quá khứ và hướng về tương lai tươi sáng. 
TT2: Truyện ngắn xoay quanh cuộc sống của gia đình ông Vại, cô con dâu tên Thảo và 
cậu bé Lụm – cậu bé may mắn thoát chết sau trận lũ khủng khiếp nhưng đã mất mẹ, chỉ 
còn bơ vơ, côi cút một mình. Sau trận lũ, cha con ông Vại nhận nuôi Lụm, dùng sự 
quan tâm, những hành động nhỏ bé mà tràn ngập tình yêu thương để xua đi nỗi buồn 
và làm Lụm nguôi ngoai đau đớn. Lụm dần mở lòng mình, hòa nhập vào cuộc sống mới 
cùng gia đình ông Vại và những người dân thuần phác, tốt bụng nơi đây. Quá trình cậu 
bé Lụm dần bước ra khỏi ám ảnh chết chóc, đau đớn và hướng đến cuộc sống mới với 
sự lạc quan được đúc kết và thể hiện rất đẹp qua hình ảnh chiếc bớt hình bông hoa đào 
đẹp đẽ và đầy sức sống trên vai cậu bé.  Phân 
+ Lụm, nhân vật trung tâm của truyện ngắn "Hoa đào nở trên vai," là một cậu bé sáu  tích 
tuổi chịu đựng những mất mát khủng khiếp sau cơn lũ, khi gia đình và ngôi nhà của cậu 
nhân vật đều bị cuốn trôi.  chính
+ Trong tình cảnh khốn khó, Lụm trở thành đứa trẻ vô gia cư, nhưng may mắn được   
ông Vại và gia đình cưu mang. 
+ Mặc dù cậu bé mang theo những tổn thương sâu sắc, thể hiện qua việc ôm chặt cột 
nhà mỗi khi gió nổi, và những cơn ác mộng hằng đêm, Lụm vẫn dần dần tìm lại được 
nụ cười và niềm vui trong cuộc sống. Hành động chăm chỉ làm việc, lội bùn bắt tôm 
tép, hay giúp đỡ ông Vại xây dựng lại ngôi nhà đều thể hiện sự kiên cường và ý chí 
vượt qua nghịch cảnh của Lụm. 
+ Những lúc Lụm cười tươi, dù lấm lem bùn đất, cho thấy cậu bé bắt đầu mở lòng đón 
nhận tình cảm và cuộc sống mới. 
=>Tác giả Vũ Thị Huyền Trang đã xây dựng nhân vật Lụm như một biểu tượng của sức 
sống mãnh liệt, khả năng hồi sinh từ đổ nát và sự tái sinh của niềm hy vọng. Qua nhân 
vật này, nhà văn muốn gửi gắm thông điệp về sức mạnh của tình người, lòng nhân ái, 
và niềm tin vào tương lai dù cuộc đời có nhiều đau thương, mất mát.    lOMoAR cPSD| 60701415  
Nhân vật phụ trong truyện gồm ông Vại, cô Thảo, và chồng cô Thảo, mỗi người đều   
đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống mới của Lụm. Ông Vại, với tấm lòng nhân hậu 
và sự kiên nhẫn, đã trở thành người cha thứ hai của Lụm, không chỉ cứu sống cậu bé  Phân  
mà còn giúp cậu tìm lại niềm tin vào cuộc sống. Cô Thảo, với tình yêu thương dịu  tích các 
dàng, đã chăm sóc và bảo vệ Lụm như con ruột của mình, giúp cậu bé cảm nhận được 
nhân vật sự ấm áp của tình mẫu tử. Chồng cô Thảo, dù ở xa, cũng đóng góp bằng cách gửi tiền  khác 
về xây dựng một ngôi nhà vững chãi, biểu tượng cho sự ổn định và tương lai mới của 
gia đình. Những nhân vật này đều góp phần làm nổi bật chủ đề về tình người và tinh 
thần vươn lên sau những khó khăn mất mát. 
Tác phẩm có rất nhiều nét đặc sắc về nghệ thuật kể chuyện: 
+ Cốt truyện của tác phẩm đơn giản nhưng giàu cảm xúc, tập trung vào những khoảnh 
khắc đời thường nhưng đầy ý nghĩa của cuộc sống sau lũ. 
+ Ngôi kể thứ ba giúp tác giả linh hoạt trong việc miêu tả nội tâm và hành động của các 
nhân vật, tạo nên sự gần gũi và đồng cảm từ phía người đọc. 
+ Cách dựng tình huống truyện cũng được xây dựng một cách khéo léo, từ cảnh gặp gỡ 
ban đầu đầy ngẫu nhiên giữa ông Vại và Lụm cho đến quá trình Lụm hòa nhập vào gia  đình mới. 
+ Cách khắc họa nhân vật qua hành động, lời nói và suy nghĩ đã giúp truyện trở nên 
sống động và chân thực. 
Đánh giá + Ngôn ngữ truyện đơn giản nhưng giàu hình ảnh, có sự kết hợp miêu tả và biểu cảm,  về nghệ 
giúp người đọc dễ dàng hình dung và cảm nhận được tình cảm chân thành của các nhân  thuật  vật. 
của đoạn + Giọng điệu trong truyện trầm buồn nhưng ấm áp, pha lẫn chút hy vọng, tạo nên một  trích 
bầu không khí lắng đọng và sâu lắng vô cùng. 
Đánh giá + Truyện "Hoa đào nở trên vai" là một tác phẩm đặc sắc với nội dung nhân văn sâu sắc 
chung và và nghệ thuật kể chuyện tinh tế.  liên hệ 
+ Tác phẩm gửi gắm thông điệp về sức mạnh của tình người, sự đoàn kết và niềm hy 
vọng trong cuộc sống, đặc biệt là trong những hoàn cảnh khó khăn, mất mát. 
+ Qua câu chuyện, Vũ Thị Huyền Trang đã cho thấy khả năng thấu hiểu và miêu tả sâu 
sắc tâm lý nhân vật, đồng thời khẳng định vị thế của mình trong dòng văn học Việt  Nam hiện đại. 
+ So sánh với các tác phẩm cùng đề tài như “Vợ nhặt" của Kim Lân, "Hoa đào nở trên 
vai" mang đến một góc nhìn mới mẻ, tươi sáng hơn về tình người và cuộc sống.  III/Kết bài    lOMoAR cPSD| 60701415
+ "Hoa đào nở trên vai" của Vũ Thị Huyền Trang không chỉ là một câu chuyện cảm 
động về tình người mà còn là một bài học về sự kiên cường, vượt qua khó khăn để  hướng về tương lai. 
+ Tác phẩm đã khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc ấm áp và lòng tin vào 
những điều tốt đẹp trong cuộc sống. 
Kết bài + Với lối kể chuyện giản dị nhưng giàu hình ảnh, truyện đã chứng tỏ sức sống lâu bền   
trong lòng bạn đọc, là một minh chứng cho sự vững chãi của tình người giữa dòng đời  đầy biến động. 
Đề số 3: Viết một bài văn phân tích đoạn trích sau:  ĂN TRỘM TÁO 
 Ba con Xin là ông Xung hành nghề hốt thuốc Bắc. Nhà ông có dãy tủ gỗ mít 
đen bóng ốp sát tường, ngăn kéo san sát. Mỗi lần đến nhà con Xin, chạy nhảy ngoài 
sân chán tôi lại vào nhà xem ông hốt thuốc.  
 Trước tiên ông nghiêm nghị bắt mạch người bệnh với ba ngón tay, sau đó hỏi 
han đủ thứ, rồi ông vạch mí mắt người bệnh ra xem, bắt người bệnh thè cả lưỡi ra 
nữa. Những lúc đó trông ông rất oai, như một ông vua, bảo làm gì là khách làm theo  răm rắp. 
 Nhưng tôi vào nhà không phải để xem ông khám bệnh. Tôi hồi hộp đợi tiết 
mục tiếp theo. Đó là lúc ông hốt thuốc. 
 Ông mở ngăn kéo này, hốt một nắm vỏ quýt, mở ngăn kéo kia hốt một nắm 
cam thảo. Có vô số ngăn như vậy, mỗi ngăn chứa một loại thảo dược khác nhau. 
 Sau khi hốt đủ các vị thuốc cần thiết, cuối cùng bao giờ ông cũng bắc ghế 
trèo lên thò tay vào ngăn trên cùng, bốc vài quả táo Tàu cho vào thang thuốc. 
 Quả táo Tàu to bằng ngón tay cái, khô quắt queo và đen thùi lùi nhưng cắn 
vào nghe sừng sực và ngọt lịm, con nít đứa nào cũng mê tơi. 
 Lần nào cũng vậy, thấy tôi đứng thập thò sau quầy ngăn giương cặp mắt thèm 
thuồng ra nhìn ông, thế nào ông Xung cũng lấy thêm một quả táo chìa ra trước mặt  tôi, vui vẻ:  - Bác cho con nè. 
 Trăm lần như một, hễ tôi có mặt lúc ba con Xin hốt thuốc bao giờ tôi cũng có 
phần. Nhưng không phải lúc nào ông Xung cũng có khách. Những lúc đó, thèm táo 
quá, tôi nhìn dáo dác không thấy ai liền đánh liều bắc ghế trèo lên các ngăn tủ. Ngăn 
đựng táo quá cao, tôi phải chồng một lúc ba cái ghế mới vói tới. 
 Ba lần ăn vụng táo đều trót lọt. 
 Tới lần thứ tư, tôi kiễng chân mạnh quá, chồng ghế lộn nhào hất tôi lăn kềnh 
dưới nền nhà, ê ẩm cả người.    lOMoAR cPSD| 60701415
 Hôm sau gặp con Xin trên lớp, mặt tôi cứ lấm la lấm lét. Tôi chờ nó chửi tôi 
là đồ ăn vụng. Ghét tôi, nó quăng ba chữ “đồ trộm cắp” lên đầu tôi, tôi chỉ có khóc. 
 Nhưng tôi rình nó suốt cả buổi sáng, chẳng thấy nó có thái độ gì khác lạ. Con 
Xin vẫn nói cười tỉnh bơ, cứ như thể nhà nó chưa từng có trộm đột nhập. 
Chắc là ông Xung không biết tôi đã vào nhà trộm táo. Nhìn thấy mấy chiếc nghế đổ 
chổng kềnh, chắc ông nghĩ do bọn chó mèo gây ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm và vài 
ngày sau tôi lại lơn tơn mò sang nhà nó. 
 Chơi u, chơi cướp cờ với tụi bạn chán, đến trò trốn tìm tôi nhìn quanh không 
thấy đứa nào đề ý lại chui tọt vào nhà. 
 Phòng khám của ông Xung vắng hoe, ba chiếc ghế con xếp thành một hàng 
ngay ngắn trong góc. 
 Tôi liếc lên dãy ngăn kéo im lìm, phân vân không biết có nên bắc ghế leo lên 
một lần nữa không. 
 Đang lưỡng lự, ánh mắt tôi chợt chạm phải một ngăn kéo dưới thấp và lập 
tức mắc kẹt luôn ở đó. 
 Đó là ngăn kéo duy nhất có dán nhãn bên ngoài, độc một chữ “TÁO”. 
 Trong một phút, không khí chung quanh tôi như đông cứng lại, mọi âm thanh 
xôn xao vọng vào từ ngoài sân đột ngột tắt ngấm trong tai tôi. 
 Tất cả những gì tôi nghe thấy trong lúc đó là tiếng trái tim tôi đang nện thình 
thịch trong lồng ngực, không, không phải lồng ngực, nó đang đập binh binh ở chỗ 
nào khác, thấp hơn, có thể trái tim tôi vừa rơi xuống một chỗ nào đó gần dạ dày. 
 Tay chân tôi tê liệt có đến một lúc. Đến khi cử động được, điều duy nhất tôi 
có thể làm là vùng chạy ra khỏi nhà con Xin. Chạy tuốt ra đường. Xa thật xa. Tôi 
cảm thấy xấu hỗ, cứ như thể tôi vừa bị bắt quả tang thò tay vào ngăn kéo, mặc dù 
tôi biết ba con Xin không trách cứ gì tôi. Thậm chí ông cố tình đổi ngăn kéo đựng 
táo xuống phía đưới và ghi rõ chữ “TÁO” bên ngoài đề tôi có thể dễ dàng lấy trộm. 
 Ông “vẽ đường cho hươu chạy” chẳng qua ông sợ tôi té ngã khi phải bắc  ghế trèo lên cao. 
 Nhưng kể từ hôm đó tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện lây trộm táo của ông 
nữa, chẳng hiểu tại sao! 
(Nguyễn Nhật Ánh, Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh, NXB Trẻ, 2010) 
Chú thích: Nguyễn Nhật Ánh sinh ngày 7 tháng 5 năm 1955 tại tỉnh Quảng Nam. 
Ông được coi là một trong những nhà văn thành công nhất viết sách cho tuổi thơ, 
tuồi mới lớn với hơn 100 tác phẩm các thể loại. Trước khi trở thành nhà văn nổi 
tiếng, Nguyễn Nhật Ánh từng có thời gian đi dạy học, viết báo với nhiều bút danh    lOMoAR cPSD| 60701415
như Chu Đình Ngạn, Lê Duy Cật, Đông Phương Sóc, Sóc Phương Đông,... Năm 
13 tuổi, ông đã có thơ đăng báo. Năm 1984, tác phẩm truyện dài đầu tiên Trước 
vòng chung kết đã định vị tên tuổi của ông trong lòng độc giả và kể từ đó, ông tập 
trung viết cho lứa tuổi thanh thiếu niên. Tên tuổi của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh 
gắn liền với các tác phẩm làm say lòng độc giả bao thế hệ như Mắt biếc, Cỏn chút 
gì để nhớ, Hạ đỏ, Cô gái đến từ hôm qua, Chú bé rắc rối,… Truyện của ông được 
tái bản liên tục và chưa bao giờ giảm sức hút với những người yêu mến chất văn  Nguyễn Nhật Ánh.  Dàn ý chính  Dàn ý chi tiết  I/Mở bài  Mở bài 
+ Giữa muôn vàn những câu chuyện của nền văn học Việt Nam thì những câu 
chuyện dành cho tuổi thơ luôn có sức hút kỳ lạ, mang đến những bài học nhẹ nhàng 
nhưng sâu sắc về cuộc sống. 
+ Nguyễn Nhật Ánh, một nhà văn nổi tiếng chuyên viết cho lứa thiếu niên, đã thành 
công trong việc đưa độc giả trở lại với thế giới ngây thơ, hồn nhiên của trẻ con thông 
qua những trang viết đầy tình cảm. 
+ Tác phẩm "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" là một trong những minh chứng rõ nét 
nhất cho tài năng của ông, đặc biệt là đoạn trích “Ăn trộm táo,” nơi mà sự bao dung 
của người lớn với trẻ nhỏ đã đem lại những giá trị giáo dục hơn mọi lời răn dạy.  III/Thân bài 
Khái quát + Nguyễn Nhật Ánh là một trong những nhà văn tiêu biểu của văn học Việt Nam 
hiện đại, đặc biệt thành công trong việc viết cho lứa tuổi thanh thiếu niên. 
+ Ông được biết đến với phong cách viết giản dị, nhẹ nhàng, đầy cảm xúc, luôn khơi 
gợi những kỷ niệm đẹp và những giá trị nhân văn sâu sắc. 
+ Tác phẩm "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" là một truyện dài nổi bật của Nguyễn 
Nhật Ánh, kể về cuộc sống của những đứa trẻ ở một làng quê Việt Nam, nơi mà 
những tình cảm chân thật và những trải nghiệm ngây thơ được tái hiện một cách sống  động. 
+ Đoạn trích “Ăn trộm táo” được kể theo ngôi thứ nhất, qua điểm nhìn của một cậu 
bé, người bạn thân của con gái ông Xung. 
+ Với cách kể chuyện từ góc nhìn của một đứa trẻ, câu chuyện trở nên gần gũi, chân 
thật và đầy tình cảm. Cốt truyện đơn tuyến tập trung vào những suy nghĩ và hành 
động của nhân vật tôi, qua đó làm nổi bật lên chủ đề về lòng bao dung và sự hối lỗi.    lOMoAR cPSD| 60701415 Tóm tắt 
+ Câu chuyện kể về những lần “tôi”- nhân vật chính đến chơi nhà ông Xung, một  và nêu 
thầy thuốc Bắc, và được ông cho những quả táo Tàu khô. Dù rất thích những quả táo  chủ đề 
này, cậu bé đã không thể kiềm chế lòng tham và đã nhiều lần lén lấy trộm táo khi ông 
Xung không để ý. Tuy nhiên, trong một lần trộm táo, cậu bé đã phát hiện. Ông Xung 
đã cố ý để táo ở ngăn kéo thấp hơn, dễ dàng hơn cho cậu lấy. Từ đó, cậu bé không 
còn muốn lấy trộm nữa, mặc dù biết rằng ông Xung không hề trách mắng mình. 
+ Đề tài của câu chuyện là những trải nghiệm ngây thơ và những bài học quý giá 
trong cuộc sống của trẻ em. Đây là một đề tài không mới nhưng được Nguyễn Nhật 
Ánh thể hiện rất thành công qua lăng kính hồn nhiên của trẻ thơ. 
+ Chủ đề của truyện là sự hối lỗi và lòng bao dung. Chủ đề ấy được truyền tải qua 
hành động nhỏ nhưng đầy ý nghĩa của ông Xung và sự thức tỉnh của cậu bé.   
Phân tích + Nhân vật chính trong đoạn trích là một cậu bé với những suy nghĩ và hành động rất  nhân vật 
đỗi ngây thơ, hồn nhiên.  chính 
+ Cậu bé đến chơi nhà ông Xung không chỉ vì thích xem ông làm thuốc, mà còn vì 
thích những quả táo Tàu khô mà ông thường cho. Tuy nhiên, lòng tham đã khiến cậu 
bé lén lút lấy trộm táo khi ông Xung không chú ý. Hành động này phản ánh một khía 
cạnh rất tự nhiên của trẻ con, đó là sự tò mò và mong muốn chiếm hữu những thứ mà  chúng yêu thích. 
+ Thế nhưng, khi phát hiện ông Xung đã biết và cố ý để táo ở nơi dễ lấy hơn, cậu bé 
đã cảm thấy xấu hổ và ngừng lấy trộm. Điều đó thể hiện sự hối lỗi và thay đổi trong 
nhận thức của một đứa trẻ ngây thơ. 
+ Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh qua đó đã khéo léo xây dựng nhân vật "tôi" như một 
hình ảnh đại diện cho sự trưởng thành trong nhận thức và lương tâm. Qua những trải 
nghiệm nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa này, nhân vật dần nhận ra giá trị của lòng trung 
thực và tình người, từ đó bước thêm một bước trên con đường trưởng thành của  chính mình. 
Phân tích + Nhân vật phụ trong đoạn trích là ông Xung, một thầy thuốc Bắc với trái tim nhân  các nhân  hậu và bao dung.  vật khác 
+ Ông không trực tiếp trách mắng hay ngăn cản cậu bé khi phát hiện hành vi trộm 
táo của cậu, mà ngược lại, ông đã khéo léo “vẽ đường cho hươu chạy” bằng cách để 
táo ở nơi dễ lấy hơn. Hành động này của ông Xung thể hiện sự thấu hiểu và bao dung 
đối với sự ngây thơ, chưa chín chắn của trẻ con. 
+ Ông đã chọn cách dạy dỗ cậu bé qua hành động thay vì lời nói, khiến cậu tự nhận  ra lỗi lầm của mình. 
+ Nhân vật ông Xung có vai trò quan trọng trong việc làm nổi bật chủ đề về ý nghĩa 
của lòng bao dung và sự giáo dục bằng tình thương đối với trẻ nhỏ.    lOMoAR cPSD| 60701415
Đánh giá Đoạn trích có rất nhiều nét đặc sắc về nghệ thuật kể chuyện:  về nghệ 
+ Nguyễn Nhật Ánh đã sử dụng cốt truyện đơn giản nhưng không kém phần sâu sắc 
thuật của để kể câu chuyện “Ăn trộm táo.”  đoạn 
+ Cách kể chuyện ở ngôi thứ nhất giúp người đọc dễ dàng đồng cảm với nhân vật  trích
chính và hiểu rõ hơn về suy nghĩ, cảm xúc của cậu bé. Điểm nhìn của nhân vật chính   
được duy trì xuyên suốt câu chuyện, tạo ra sự nhất quán và chân thực trong cách kể. 
+ Cách dựng tình huống cũng rất tinh tế, khi để cậu bé tự mình phát hiện ra sự bao 
dung của ông Xung, từ đó tự điều chỉnh hành vi của mình. 
+ Ngôn ngữ trong đoạn trích giàu cảm xúc và hình ảnh, vừa giản dị vừa sâu sắc, phù 
hợp với tâm lý trẻ thơ nhưng vẫn chứa đựng nhiều tầng nghĩa cho người lớn suy  ngẫm. 
+ Giọng điệu của câu chuyện nhẹ nhàng, pha chút hài hước, tạo nên một không gian 
văn chương đầy sức hút và ấm áp. Hình ảnh so sánh như "trái tim đập binh binh" và 
"lồng ngực" như tạo thêm sự sinh động và gần gũi cho câu chuyện, giúp người đọc 
cảm nhận sâu sắc hơn những rung động của nhân vật. 
Đánh giá  + Với ngôn ngữ kể chuyện mộc mạc, giàu hình ảnh và giọng văn ấm áp, đoạn trích 
chung và “Ăn trộm táo” đã đem đến cho người đọc những bài học giản dị nhưng sâu sắc về sự  liên hệ  bao dung của con người. 
+ Câu chuyện là một minh chứng cho tài năng của Nguyễn Nhật Ánh trong việc viết 
về tuổi thơ và những bài học đời thường qua lăng kính hồn nhiên của trẻ nhỏ. 
+ Thông điệp về sự tha thứ và tình thương yêu mà ông Xung dành cho cậu bé không 
chỉ là bài học cho trẻ em, mà còn là lời nhắc nhở cho người lớn về cách giáo dục con 
trẻ khi chúng mắc phải những lỗi lầm thường ngày. 
+ Khi so sánh với các tác phẩm khác cùng đề tài, như "Kính vạn hoa" hay "Cho tôi 
xin một vé đi tuổi thơ," chúng ta có thể thấy sự nhất quán trong phong cách viết của 
Nguyễn Nhật Ánh, nhưng mỗi câu chuyện lại mang một màu sắc riêng, để lại dấu ấn 
khó phai trong lòng độc giả.  III/Kết bài  Kết bài 
 + “Ăn trộm táo” là một đoạn trích đặc sắc trong “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh,” 
mang lại cho người đọc những cảm xúc chân thật và những bài học sâu sắc về tình  người. 
+ Tác phẩm không chỉ khơi gợi những ký ức đẹp về tuổi thơ mà còn giúp chúng ta 
nhận thức rõ hơn về trách nhiệm của mình trong việc giáo dục và nuôi dưỡng tâm  hồn trẻ em. 
+ Với lối viết giản dị nhưng thấm đượm tình cảm, câu chuyện sẽ còn sống mãi trong 
lòng độc giả, gợi nhắc về một thời thơ ấu đẹp đẽ và những bài học quý giá từ cuộc  sống.    lOMoAR cPSD| 60701415
Đề số 4: Viết bài văn phân tích đoạn trích sau:   BA CHỞ CON ĐI HỌC 
Suốt thời con học mẫu giáo, chỉ có một lần ba không phải là người đến sớm 
nhất. Phố đang mưa, ba chạy nhanh quá, không tránh kịp chiếc xe tải bất ngờ quẹo 
cua, đành thắng gấp. Chiếc Cub lết đi mấy chục mét, ba ngã nằm dưới gầm xe tải. 
May mà thoát chết! Lồm cồm bật dậy, chạy đến trường, hối hả ẵm con, hối hả xin 
lỗi. Con làm thinh, nhìn mãi mặt ba, lâu lắm, chợt nói: “Ba ơi, sao trán ba có máu?”. 
Năm con vào tiểu học, đường đến trường xa hơn. Ba vẫn chở con trên chiếc 
Cub cũ mèm. Buổi sáng, hễ chia tay nhau ngoài cổng trường là con nhắc: “Ba ơi! 
Ba cứ đứng đây nghen, ba! Khi nào con vô lớp rồi ba hãy về nghen, ba!”. “Ừ! Ba 
sẽ đứng đây! Đừng lo!”. 
Con đi qua sân, đến tận hành lang phòng học vẫn quay ra, dáo dác ngó, xem 
ba có còn đứng đó hay không. Ba đứng nhìn cái lưng nhỏ xíu của con lẫn trong đám 
học trò, giơ tay thật cao cho con thấy, đợi đến khi con vào lớp mới chạy vội cho kịp  giờ dạy. 
(…)Năm con vào cấp II, trường xa thêm chút nữa. Chiếc Cub cà tàng giờ uống 
xăng như uống nước, tuần nào cũng phải đem đến tiệm sửa hai, ba lần, nên ba và 
con phải thức sớm, dẫn xe ra hẻm, đạp cho nó nổ máy, phun khói đen mù mịt một 
lúc mới chịu chạy êm. Ba không còn đón con sớm nhất nữa mà có khi trễ, rất trễ vì 
thỉnh thoảng xe xì vỏ, nghẹt xăng… 
Một lần, mưa rất to, phố xá chìm trong nước. Xe ướt bugi, chết máy. Ba xuống 
xe, dặn: “Con cứ mặc áo mưa, ngồi trên xe để ba dẫn qua chỗ ngập!”. Ba lội bì bõm 
trong nước, đẩy xe len trong dòng người cũng đang vật vã với cảnh nước ngập đến 
đùi. Bỗng thấy chiếc xe nhẹ hơn, quay lại, thấy con đã cởi áo mưa, nhảy xuống từ 
lúc nào, cắn răng đẩy tiếp. Ba và con về đến nhà ướt mem, vậy mà vẫn nhìn nhau  cười. 
Năm con vào cấp III, trường xa lắm, mỗi ngày hai lượt đi, về hơn hai mươi cây 
số. Chiếc Cub đã bán cho đồng nát. Ba mua chiếc Dream mới, không còn sợ cảnh 
chết máy dọc đường. Con ngồi phía sau, nói đủ chuyện trên đời: chuyện nhà, chuyện 
trường, chuyện thầy cô, bè bạn… Có khi xe đã đến cổng trường mà chuyện còn chưa 
dứt. Trong tiếng mưa, tiếng còi chói tai, tiếng máy xe gầm rú, tiếng cãi vã, hò hét xô 
bồ giữa đám khói bụi, giữa những ngã tư, ngã năm ùn ứ người và xe giờ cao điểm, 
ba vẫn nghe rất rõ tiếng con liến thoắng, vì tiếng nói đó ở ngay sau lưng ba. 
Ngày con thi đại học, ba chở con đến trường rất sớm rồi chờ ngoài cổng, chen 
chúc trong nhóm cha mẹ cũng ngồi chờ con, hết đứng lại ngồi. Gặp vài học sinh nộp 
bài ra sớm, cả nhóm nhao nhao bu lại hỏi: “Ra tác phẩm gì, con?”, “Đề khó không, 
con?”…Ba chạy mua một ly nước mía, đợi con ra khỏi cổng trường là vội vã đưa:    lOMoAR cPSD| 60701415
“Uống đi con! Cho khỏe rồi về! Làm bài được không, con?”.Con cầm ly nước mía, 
ngó ba, chớp mắt mấy cái như bối rối: “Chắc không tệ ba à!”. 
“Đâu, đưa đề ba coi!”. Con cười, lấy đề đưa cho ba. Ba cắm cúi đọc, toàn số 
và hình, công thức và đồ thị, chẳng biết ất giáp gì. Nhưng thôi, cứ lướt qua cho yên  tâm. 
Con đi học xa, vậy mà thỉnh thoảng, trong giấc ngủ, ba vẫn hay choàng tỉnh, 
hoảng hốt vì hình như đã thức dậy trễ giờ đưa con đi học. Biết rằng ở thành phố, 
chiếc xe là phương tiện tối hậu, nếu không con phải thức sớm, đi bộ cả quãng đường 
ba cây số từ ký túc xá đến lớp mới kịp giờ, nhưng cứ dụ dự mãi vì lo tình hình giao 
thông phức tạp, lỡ có bề nào. Cuối cùng, đành bấm bụng đem chiếc Dream lên Sài 
Gòn cho con đỡ chân… 
Con ra trường rồi ở lại Sài Gòn làm việc. Ba đi thăm con, đang chờ ngoài cổng 
bến xe Miền Tây thì nghe con gọi. Con chạy chiếc Dream ba cho, trờ tới, với tay 
xách túi đồ, nói: “Lên xe đi ba! Con chở ba về”. Ba ngồi sau lưng con, đi qua chằng 
chịt phố xá, xe chen xe, người chen người, hoa cả mắt. 
Con luôn miệng giải thích: “Ở đây người ta chạy nhanh lắm, không giống ở 
quê mình!”, “Chỗ này có quán ăn miền Tây nè ba!”, “Mình vừa qua Đầm Sen đó 
ba”… Ba làm thinh nghe con nói, tiếng nói không còn vang lên từ phía sau mà từ 
phía trước. Hết nghe rồi lại nhìn! Ba nhìn tấm lưng dài và rộng của chàng trai trẻ, 
rưng rưng nhớ cái lưng nhỏ xíu của con ngày mới vào tiểu học. 
Rồi ba nhìn con đường trước mặt, dài thăm thẳm, lóa nắng, ngập khói bụi, ken 
đặc xe cộ, nửa ngao ngán, nửa thắc thỏm, tưởng tượng những sáng, những chiều, 
những tuần… con từ nhà đến chỗ làm rồi từ chỗ làm về nhà trên chiếc Dream đã rệu  rã. 
– Ráng làm có tiền đổi xe mới đi, con! Chiếc này tệ lắm rồi! 
– Còn chạy tốt mà ba! Con ráng o bế nó, để dành chở cháu nội ba đi học! 
Ba cười cười, mắng con: “Thằng cha mày!”  (Nguyễn  Kim 
Châu,https://www.truyenngan.com.vn/truyen-ngan/truyen-
ngangia-dinh/47177-ba-cho-con-di-hoc.html)  Dàn ý chính  Dàn ý chi tiết  I/Mở bài    lOMoAR cPSD| 60701415
Mở bài Trong dòng chảy của văn học Việt Nam, có nhiều câu chuyện về tình phụ tử đã để lại 
những dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc. Những trang văn giàu cảm xúc đã khơi dậy 
trong ta những tình cảm trân quý về gia đình, về tình yêu thương giữa cha và con. Trong 
đó, "Cha chở con đi học" của Nguyễn Kim Châu là một tác phẩm đặc biệt, ghi lại những 
kỷ niệm giản dị mà sâu sắc về tình cha con qua hành trình từ những năm tháng đầu đời 
cho đến khi trưởng thành. Tác phẩm không chỉ làm nổi bật tình cảm thiêng liêng của 
người cha dành cho con, mà còn giúp người đọc cảm nhận được những giá trị nhân văn 
cao đẹp của tình cảm gia đình sâu nặng.  III/Thân bài  Khái 
+ Nguyễn Kim Châu là một trong những nhà văn tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện  quát 
đại. Tác phẩm của ông thường tập trung vào các chủ đề về gia đình, về tình yêu thương 
giữa các thế hệ, và đặc biệt là những câu chuyện giản dị mà sâu sắc về cuộc sống 
thường ngày. Ông có một phong cách viết chân thực, gần gũi, và thấm đượm tình 
người. + Tác phẩm "Cha chở con đi học" được kể theo ngôi thứ nhất, qua điểm nhìn của 
người con, tạo ra một không gian trữ tình đầy xúc cảm. Cốt truyện đơn tuyến, tập trung 
vào mối quan hệ cha con và những kỷ niệm giản dị nhưng thấm đượm tình yêu thương. 
Trong truyện, người cha chính là nhân vật trung tâm giúp làm nổi bật chủ đề của tác  phẩm 
Tóm tắt + Câu chuyện "Cha chở con đi học" kể về hành trình của một người cha từ khi con còn  và nêu 
nhỏ đến khi trưởng thành. Từ những ngày đầu tiên con đến trường mẫu giáo, người cha  chủ đề 
luôn tận tụy chở con đi học mỗi ngày, dù có khó khăn, mưa nắng hay bất trắc trên đường     
đi. Khi con lớn dần, đường đến trường xa hơn, xe của cha cũng ngày càng cũ kỹ, nhưng 
tình yêu thương và trách nhiệm của cha dành cho con không hề thay đổi. Khi con đã 
trưởng thành, cha vẫn luôn quan tâm, lo lắng cho con, và cuối cùng, khi con đã đủ lớn 
để tự lái xe, cha ngồi sau lưng con, nhớ lại những ngày tháng xưa cũ. 
+ Đề tài của truyện là tình phụ tử, một đề tài quen thuộc trong văn học Việt Nam, nhưng 
qua lối kể chuyện giản dị mà xúc động, Nguyễn Kim Châu đã mang đến cho người đọc 
một cảm nhận mới mẻ, sâu sắc về tình cảm cha con. + Chủ đề chính của truyện là sự hi 
sinh thầm lặng của người cha vì con, và sự trưởng thành của con trong vòng tay yêu  thương của cha mình.    lOMoAR cPSD| 60701415 Phân  
+ Nhân vật người cha trong câu chuyện "Cha chở con đi học" của Nguyễn Kim Châu  tích 
được khắc họa qua những hình ảnh đầy chân thực và giàu cảm xúc, cho thấy tình yêu 
nhân vật thương sâu sắc và sự hy sinh vô điều kiện của người cha dành cho con.  chính
+ Người cha hiện lên với hình ảnh bình dị nhưng vô cùng mạnh mẽ, luôn lo lắng và   
chăm sóc con từ những ngày thơ bé cho đến khi trưởng thành. Dù cuộc sống khó khăn, 
chiếc xe cũ kĩ, người cha vẫn luôn cố gắng chở con đi học mỗi ngày, bất kể mưa nắng 
hay đoạn đường xa xôi. Hành động của người cha – từ việc dừng lại để con vào lớp, đẩy 
xe qua dòng nước ngập, đến việc chờ đợi ngoài cổng trường trong kỳ thi đại học – đều 
thể hiện tình yêu thương và sự chăm sóc tỉ mỉ, tận tụy. Những khoảnh khắc ấy không chỉ 
là biểu hiện của trách nhiệm mà còn là sự hy sinh thầm lặng, là tình cảm sâu nặng mà  người cha dành cho con. 
+ Sự thay đổi từ hình ảnh người cha chở con đi học đến hình ảnh người con chở cha về, 
với ánh mắt rưng rưng nhớ lại quá khứ, càng làm nổi bật sự gắn kết của tình cảm gia 
đình, sự yêu thương được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. 
=>Nhân vật người cha là biểu tượng của tình yêu thương, sự hy sinh và trách nhiệm gia 
đình, được Nguyễn Kim Châu thể hiện một cách tinh tế, đầy xúc động.  Phân  
Nhân vật người con trong truyện cũng đóng vai trò quan trọng trong việc làm nổi bật 
tích các chủ đề của truyện. Từ một cậu bé nhỏ xíu luôn cần sự che chở của cha, đến khi trưởng 
nhân vật thành, người con đã hiểu rõ hơn về những hi sinh thầm lặng của cha. Sự trưởng thành  khác 
của người con không chỉ là về thể chất mà còn là về tinh thần, khi con dần nhận ra và 
trân trọng những gì cha đã làm cho mình. Mối quan hệ giữa cha và con trong truyện là 
sự chuyển đổi từ sự che chở, bảo vệ sang sự đồng hành, sẻ chia, và cuối cùng là sự biết  ơn và thấu hiểu.  Đánh  
Truyện "Cha chở con đi học" có rất nhiều nét đặc sắc về nghệ thuật kể chuyện: +  giá về 
Truyện có cốt truyện đơn giản, không có những tình huống kịch tính nhưng lại đầy  nghệ  cảm xúc.  thuật 
+ Câu chuyện được kể qua ngôi thứ nhất, từ điểm nhìn của người con, tạo ra sự gần gũi  của 
và dễ dàng đồng cảm với người đọc. Tác giả đã thành công trong việc khắc họa tình cảm  đoạn 
của cha qua dòng chảy của thời gian, từ những chi tiết nhỏ nhặt như chiếc xe cũ kĩ, hay 
những buổi sáng sớm đón con đi học, đến những lo lắng khi con đã lớn. trích    
+ Ngôn ngữ trong truyện giàu cảm xúc, đơn giản mà tinh tế, gợi lên những hình ảnh gần 
gũi, thân thuộc với người đọc. 
+ Giọng điệu trong truyện trầm buồn, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, phù hợp với nội dung   
câu chuyện về tình phụ tử. Các chi tiết miêu tả không chỉ dừng lại ở việc kể lại mà còn 
mang tính biểu cảm, tạo nên sự xúc động và đồng cảm từ người đọc.