



Preview text:
Phật, Đức phật (BUDDHA) là ai? Một số đặc tính của Đức Phật
Chữ cứu ở đây có nghĩa là Ngài muốn giúp chúng sinh tự cứu. Để có thể tìm ra con đường chấm
dứt sự khổ, Ngài phải từ bỏ ngôi vua, cha mẹ, vợ con.
Như vậy, Ngài đã từ bỏ đời sống thế tục, khoác áo nhà tu, trở thành một ẩn sĩ. Trong vòng sáu
năm, Ngài đã thực hành đủ phương pháp kể cả phương pháp khổ hạnh, nhưng vẫn không thấy
được chân lý. Cuối cùng Ngài thực hành theo phương pháp do chính Ngài tìm ra và đã đạt được
kết quả tốt đẹp nhất trong việc thực hành, đó là trở thành một vị Phật Toàn Giác.
Sau khi Giác Ngộ, Đức Phật dạy dỗ chúng sinh trong bốn mươi lăm năm; hằng ngày Ngài giảng
dạy giáo pháp cho tất cả mọi người đến với Ngài. Vào năm tám mươi tuổi, Ngài viên tịch. Theo
những tài liệu được lưu truyền từ thế hệ này đến thế hệ khác trong các quốc gia Phật giáo thì
Đức Phật viên tịch vào ngày trăng tròn tháng tư Âm lịch năm 544 trước công nguyên. Nếu bạn
muốn biết làm thế nào để tìm ra những năm Đức Phật đản sinh, thành đạo v.v… thì bạn có thể
lấy năm 1956 dương lịch để tính. Năm 1956 toàn thế giới tổ chức lễ kỷ niệm 2500 năm từ ngày
Đức Phật Niết Bàn. Năm nay là năm 2006 dương lịch, Phật lịch là 2550.
Như vậy, Đức Phật sinh vào năm 623 trước công nguyên. Hai mươi chín năm sau, tức là năm
594 trước công nguyên Ngài xuất gia tầm đạo. Sáu năm sau, tức là năm 588 trước công nguyên
Ngài thành đạo, và năm 544 trước công nguyên Đức Phật Niết Bàn. Một điều cần nhớ ở đây là
Phật lịch được tính từ ngày Đức Phật Niết Bàn chứ không tính vào ngày đản sinh.
Bây giờ chúng ta cần biết một số đặc tính của Đức Phật.
Đức Phật không phải là một vị Thượng đế, một đấng sáng tạo sinh ra muôn loài vạn vật như các
Tôn giáo khác, không phải là một vị thần, một vị trời, một đấng tiên tri, một đấng cứu thế, cũng
không phải là một sứ giả của Thượng đế như các Tôn giáo khác quan niệm. Đức Phật chỉ là một
con người; và bằng nỗ lực của một con người Ngài trở thành một người có trí tuệ siêu việt. Tất
cả mọi người, nếu muốn, đều có thể trở thành một vị Phật như Ngài.
Đôi khi gặp những người ở các Tôn giáo khác hỏi bạn rằng: “Đức Phật có thể cứu rỗi chúng ta
không?” và chúng ta trả lời “không”. Nghe câu trả - lời “không” có thể làm cho họ nản, vì họ nghĩ
rằng: Đức Phật không cứu rỗi họ được. Thật ra, không ai có thể cứu rỗi người khác được.
Chữ cứu rỗi trong Phật giáo có nghĩa là giúp người khác tự cứu. Cứu rỗi trong Phật giáo không
có nghĩa là chuyển một chúng sinh thế tục trở thành một người Giác Ngộ, một vị thánh, mà là
dạy cho họ, hướng dẫn cho họ đi trên con đường dẫn đến Giác Ngộ hay giúp họ tự cứu lấy mình.
Người Giác Ngộ là người đã loại trừ các phiền não trong tâm. Không ai có thể đi vào tâm người
khác, lấy phiền não ra khỏi tâm giúp họ. Không ai có thể làm được điều này dù đó là Đức Phật đi
nữa. Đó là lý do tại sao trong Phật giáo nói một cách xác quyết: “Không ai có thể cứu rỗi được
chúng sinh” hay “Không thể cầu xin người nào dứt trừ phiền não cho mình”.
Những gì mà Đức Phật có thể làm là giúp chúng sinh tự cứu bằng cách chỉ dạy cho họ phương
pháp loại trừ phiền não. Như vậy, Đức Phật chỉ là một vị thầy. Bởi vì Đức Phật chỉ là một vị thầy
hướng dẫn cho ta, và không thể cứu rỗi ta, nên chúng ta phải thực hành những lời dạy của Ngài
bằng nỗ lực của chính mình. Đức Phật là một vị thầy có đầy đủ thẩm quyền và khả năng chỉ cho
chúng ta con đường đúng đắn, con đường thánh thiện, con đường thật sự đưa đến giải thoát,
hay con đường thật sự loại trừ mọi ô nhiễm trong tâm, đưa đến thanh tịnh giải thoát.
Để trở thành một vị Phật thì vị Bồ Tát hay người có tâm nguyện trở thành Phật phải có sự nỗ lực
vượt bậc. Ngay cả trong kiếp cuối cùng là kiếp trở thành Phật, Bồ Tát cũng phải nỗ lực cố gắng,
một sự nỗ lực cố gắng phi thường. Trước kiếp sống này, Bồ Tát cũng đã nỗ lực cố gắng trong
một thời gian dài vô tận là bốn A Tăng Kỳ kiếp trái đất và một trăm ngàn kiếp trái đất. Trong thời
gian này, Ngài cố gắng hoàn thành mười Ba La Mật. (Ba La Mật là những đặc tính hoàn hảo mà
một vị muốn Giác Ngộ quả Phật cần phải thực hành. A tăng kỳ là một số đếm gồm số 1 và 140 số không đàng sau).
Mỗi khi nói đến chữ Phật, chúng ta phải hiểu Phật là một đấng hoàn toàn Giác Ngộ. Đức Phật là
đấng Toàn Giác. Một trong những nghĩa của Toàn Giác ở đây là phải Giác Ngộ bằng nỗ lực của
chính mình, bằng khả năng của chính mình, không có sự hỗ trợ của một người nào, một vị trời
nào. Đây là đặc tính vĩ đại của một vị Phật. Đức Phật là người hoàn toàn trong sạch. Tâm hoàn
toàn trong sạch cũng là một đặc tính vĩ đại của Ngài.
Tâm của chúng ta luôn luôn bị ô nhiễm bởi Tham Ái, dính mắc, sân hận, si mê, ngã mạn v.v…
Tâm của Đức Phật đã loại trừ tất cả những cấu uế phiền não này. Vì tâm Ngài hoàn toàn trong
sạch nên những phiền não như tham, sân, si, mạn v.v… không thể nào khởi sinh nơi Ngài. Sự
hoàn toàn trong sạch này là một khả năng siêu việt của Đức Phật.
Khi nghe chữ “hoàn toàn trong sạch” chúng ta có thể nghĩ rằng: đặc tính đó không vĩ đại, nhưng
nếu chúng ta so sánh tâm của chúng ta với tâm hoàn toàn trong sạch của Đức Phật thì chúng ta
mới hiểu được sự vĩ đại của Đức Phật.
Đối với chúng ta, chúng ta thường Tham Ái dính mắc vào sự vật mà chúng ta ưa thích. Thấy vật
gì đẹp hay người nào đáng yêu chúng ta Tham Ái, dính mắc vào vật hoặc người đó. Gặp vật gì
xấu, điều gì không vừa lòng, dù chỉ chút ít, cũng khiến chúng ta khởi tâm nóng giận. Dù lúc ấy
chúng ta không muốn nóng giận, nhưng tâm nóng giận tự động khởi lên. Nhiều khi chúng ta
không thể ngăn được sự dính mắc, sự nóng giận. Nhưng đối với Đức Phật, vì tâm của Ngài đã
hoàn toàn trong sạch thanh tịnh, không còn dính mắc vào bất cứ thứ gì trên thế gian này nên
Ngài không bao giờ có tâm bất mãn, giận dữ với tất cả mọi sự dù đó là vật hay người. Chẳng hạn
như trường hợp Devadatta – bà con cô cậu và là học trò của Đức Phật – đã ba lần tìm cách giết
hại Ngài, nhưng Đức Phật không hề giận. Đức Phật có tâm bi mẫn đối với Devadatta.
Tâm bi mẫn của Đức Phật đối với Devadatta, đối với con của Ngài, hay đối với tất cả chúng sinh
ngang bằng nhau. Tâm trong sạch hoàn toàn không chút bợn nhơ là một đặc tính vĩ đại, đây là
một đặc tính rất khó đạt được. Đặc tính này có được là kết quả của sự nỗ lực vượt bậc của
chính Ngài. Nói cách khác, Ngài là một con người như mọi người bình thường, nhưng nhờ nỗ
lực vượt bậc, Ngài đã đạt được tâm bi mẫn vĩ đại đó.
Một đặc tính khác của Đức Phật là Chánh Biến Tri, có nghĩa là hiểu biết tất cả mọi sự. Để đạt
được đặc tính này, Đức Phật cũng đã trải qua vô số thời gian nhiều A Tăng Kỳ kiếp sống để thực
hành. Thật vậy, nhìn thấy thời gian dài vô tận Đức Phật đã bỏ ra để thực hành chúng ta không
còn ngạc nhiên, không còn thắc mắc tại sao Đức Phật có được đặc tính này.
Để trở thành một vị bác sĩ, bạn phải bỏ ra tám năm học đại học, nhưng trước đó bạn phải bỏ ra
mười hai năm ở bậc tiểu học và trung học. Như vậy, muốn trở thành một bác sĩ bạn phải bỏ ra
hai mươi năm học tập. Khi một người đã thành bác sĩ rồi chúng ta sẽ không ngạc nhiên, thắc
mắc tại sao người này thành bác sĩ được; bởi vì trước đó người này đã bỏ ra hai mươi năm học tập
Đức Phật không đi học mà tại sao Ngài cũng đạt được kết quả như vậy? Tuy không đi học,
nhưng Ngài đã bỏ ra hàng tỷ kiếp sống để thực hành mười Ba La Mật hay mười điều kiện cần
thiết để trở thành một một vị Phật. Do đó, chúng ta không ngạc nhiên vì sao Đức Phật có được
đặc tính Chánh Biến Tri – hiểu biết mọi sự.
Không phải do đặc tính hiểu biết mọi sự này mà khiến Đức Phật tự cao tự đại. Đặc tính này là
phương tiện để Ngài chỉ dạy chúng sinh. Nhờ đặc tính Chánh Biến Tri, Đức Phật biết một cách
chính xác cần phải dạy cái gì, dạy như thế nào, và lúc nào cần dạy. Đó là lý do tại sao những lời
dạy của Ngài luôn luôn đem lại kết quả tốt đẹp.
Ngày nay Đức Phật không còn nữa. Những vị Tỳ-khưu, đệ tử Ngài, khi muốn dạy ai điều gì,
họkhông biết đích xác cần phải dạynhững gì, dạy như thế nào; bởi vì những vị đệ tử của Ngài,
dầu đã Giác Ngộ đi nữa, cũng không hoàn toàn biết được những đặc tính của người khác, cho
nên những vị nầy khó đưa ra quyết định phải dạy cho aiđiều gì. Tôi không biết các bạn đã hiểu
biết Phật Pháp đến đâu, không biết các bạn đã hiểu rành rẽ những bài pháp căn bản hay không,
không biết các bạn có phải là những thiền sinh ở trình độ cao hay không. Tôi không biết, nên tôi
không biết chắc chắn là cần phải dạy cái gì, nhưng bây giờ tôi dạy những loạt bài căn bản về
Phật Pháp nên tôi phải bắt đầu dạy những kiến thức căn bản cho các bạn.
Đức Phật là bậc đại trí nên Ngài biết cần phải dạy cái gì cho từng người nghe. Đức Phật cũng
biết phải dạy như thế nào. Ngài biết người nào thì phải dạy cách nào, bởi vậy Đức Phật dạy
chúng sinh theo nhiều cách khác nhau. Ngài dùng phương pháp tốt nhất, thích hợp cho từng
người, từng cá nhân để dạy. Như vậy, Đức Phật biết chắc chắn phải dạy như thế nào.
Đức Phật cũng biết chính xác lúc nào cần phải dạy. Đôi lúc có những người chưa sẵn sàng để
chấp nhận những lời dạy của Ngài, chưa sẵn sàng hiểu, chưa sẵn sàng để thực hành thì Ngài sẽ
không dạy. Đức Phật biết lúc nào cần dạy cho người nghe, biết được lúc nào tâm trí người đó
chín muồi để có thể nghe, hiểu, và thực hành theo lời Ngài dạy.
Với ba đặc tính: Biết phải dạy cái gì, dạy như thế nào, và lúc nào cần dạy nên Đức Phật luôn luôn
thành công trong việc dạy dỗ. Nếu các bạn đã từng đọc kinh điển thì các bạn cũng sẽ thấy rằng:
trong phần cuối của các bài pháp thường có nói đến những người như thế, như thế… đã Giác
Ngộ Đạo Quả, hay nhiều chúng sinh - bao gồm cả chư thiên - thấy được chân lý, giác ngộ v.v…
Đức Phật có được đặc tính Chánh Biến Tri không phải để tự phô trương bản thân mà để giúp chúng sinh thoát khổ.
Một vị Phật có rất nhiều đặc tính. Trong kinh ghi lại rằng: nếu một vị Phật bỏ ra hết thời gian của
kiếp sống mình để nói đến đặc tính của một vị Phật khác thì cũng chưa đủ thì giờ để nói hết.
Như vậy, không thể nói hết được tất cả những đặc tính hay phẩm chất của một vị Phật.
Một số câu hỏi liên quan đến Đạo Phật
+ Muốn giác ngộ chân lý như một vị Phật thì phải làm gì ?
Đáp : Phải thực hành Bồ Tát đạo để tích lũy các Ba la mật cho đến khi viên mãn thì sẽ thành Phật
+ Phật là gì ? Đức Phật là ai ?
Đáp : Phật là một bậc giác ngộ chân lý, Bậc có trí tuệ hiểu biết đúng sự thật.
+ Muốn trở thành một vị Bồ Tát thì phải làm gì? Đáp:
- Phải phát nguyện thành Phật âm thầm ở trong tâm
- Phải phát nguyện ra thành lời
- Phải được một vị Phật đã giác ngộ thọ ký chứng nhận thì vị đó trở thành Bồ Tát