Soạn bài | Tự đánh giá: Chuỗi hạt cườm màu xám Cánh diều Ngữ Văn 8 | Cánh diều
Soạn bài | Tự đánh giá: Chuỗi hạt cườm màu xám Cánh diều Ngữ Văn 8 | Cánh diều. Tài liệu được biên soạn dưới dạng file PDF bao gồm 4 trang tổng hợp các kiến thức chọn lọc giúp các bạn tham khảo, ôn tập và đạt kết quả cao trong kỳ thi sắp tới. Mời các bạn đón xem!
Chủ đề: Bài 1: Truyện ngắn (CD)
Môn: Ngữ Văn 8
Sách: Cánh diều
Thông tin:
Tác giả:
Preview text:
Soạn bài Tự đánh giá: Chuỗi hạt cườm màu xám
Chọn phương án trả lời đúng cho mỗi câu hỏi (từ câu 1 đến câu 5):
Câu 1. Nội dung chính của truyện Chuỗi hạt cườm màu xám là gì?
A. Miêu tả vẻ đẹp của chuỗi hạt cườm màu xám
B. Ca ngợi tài năng của Na, người làm ra chuỗi hạt cườm
C. Kể lại câu chuyện về hai ông cháu nhân vật Na
D. Kể lại câu chuyện về chuỗi hạt cườm màu xám
Câu 2. Cốt truyện Chuỗi hạt cườm màu xám thuộc dạng nào?
A. Cốt truyện kì lạ, khác thường
B. Cốt truyện giản dị, đời thường
C. Cốt truyện trào phúng, hài hước
D. Cốt truyện giàu tính triết lí
Câu 3. Tình huống gay cấn trong truyện Chuỗi hạt cườm màu xám là tình huống nào?
A. Cuộc cãi nhau giữa Di và Na về đôi mắt Na màu đen hay màu xám
B. Cảnh Di giả vờ ngã khi trèo lên cây hải hoa phong lan cho Na
C. Na trông thấy chuỗi hạt cườm mình tặng Di trên cổ con Vện
D. Na tặng cho Di một chuỗi hạt cườm xâu bằng chỉ đỏ
Câu 4. Vì sao Di lại đeo chuỗi hạt cườm Na tặng lên cổ con Vện?
A. Vì không thích chuỗi hạt cườm Na tặng
B. Vì đeo cho con Vện trông cũng hay hay 1
C. Vì Di muốn trêu đùa cô bé Na
D. Vì Di nghĩ con Vện cũng như mình
Câu 5. Câu văn nào sau đây chứa thán từ?
A. Không phải anh chê nó không đẹp.
B. Không biết Na ở nơi nào, Na ơi! C. Nó không đẹp à?
D. Không phải thế, đẹp chứ.
Câu 6. Theo em, nhân vật Na là người như thế nào?
Câu 7. Chi tiết “Na túm chặt lấy hai tai con Vện, nhìn tôi, nhìn chuỗi hạt, lắp
bắp không ra tiếng.” thể hiện điều gì đang xảy ra trong tâm hồn nhân vật Na?
Câu 8. Em suy nghĩ như thế nào về đoạn kết thúc truyện: “Hằng ngày, tôi lên
lớp, cố tìm trong đám trò nhỏ của mình hình bóng Na, nhưng làm gì có gương
mặt rám nắng, mái tóc vàng hoe như râu ngô và đôi mắt xám buồn mênh mang.
Không biết Na ở nơi nào, Na ơi!”?
Câu 9. Có người cho rằng: “Câu chuyện như một bài thơ buồn phả vào hồn ta
những rung động cao quý, thiêng liêng.”. Em nghĩ như thế nào về ý kiến trên?
Câu 10. Chắc hẳn, em đã có lần vô tình làm cho người thân, bạn bè và những
người xung quanh buồn phiền. Hãy kể lại sự việc ấy trong khoảng 6 – 8 dòng. Gợi ý: Câu 1. D Câu 2. B Câu 3. C 2 Câu 4. B Câu 5. B
Câu 6. Theo em, Na là một cô bé có tính cách: trẻ con, hồn nhiên nhưng cũng
rất hiền lành, tình cảm.
Câu 7. Na cảm thấy thất vọng, buồn bã vì nghĩ rằng nhân vật tôi không trân
trọng món quà của mình.
Câu 8. Nhân vật tôi tỏ ra ân hận về hành động của mình. Câu luôn day dứt,
mong muốn gặp lại Na để nói lời xin lỗi. Câu 9.
- Ý kiến trên khá đúng đắn.
- Truyện có dung lượng ngắn, cốt truyện đơn giản và nhiều đoạn đối thoại.
Nhân vật tôi đã kể lại một câu chuyện tuổi thơ với những kỉ niệm đẹp đẽ, có cả
vui, buồn và sự hối tiếc. Khi đọc truyện, chúng ta cũng thấy được một phần tuổi
thơ của chính mình trong đó, cảm nhận được tình bạn trong sáng, hồn nhiên giữa “tôi” và Na. Câu 10.
Khi tôi còn nhỏ, không ít lần đã khiến mẹ phải lo lắng. Đặc biệt, tôi vẫn còn
nhớ mãi kỉ niệm vào năm học lớp sáu. Lúc đó, tôi khá ham chơi nên lười
học. Một hôm, sau giờ học, nhóm bạn trong lớp rủ tôi đi chơi điện tử. Tôi đồng
ý ngay mà không cần suy nghĩ. Chúng tôi vào một quán game ở gần trường để
chơi. Do ham chơi, đến khoảng chín giờ tối, tôi mới đạp xe về nhà. Trên đường
về, khi qua một đoạn đường tối, do từ trong ngõ ra và không quan sát nên tôi bị 3
một chiếc xe máy đâm vào. Tôi bị ngã và cảm thấy chân tay đều rất đau. Sau đó,
tôi được đưa vào bệnh viện. Khi mẹ đến, tôi rất muốn cất tiếng xin lỗi mẹ
nhưng không dám. Tôi nhìn vào đôi mắt của mẹ. Tôi biết mẹ đã rất lo lắng cho
mình. Cũng may, tôi chỉ bị thương nhẹ. Khi về nhà, tôi đã chạy đến ôm lấy mẹ
và nói: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ quay lại, mỉm cười nhìn tôi và nói: “Không sao
đâu con, chỉ cần con nhận ra lỗi lầm và chịu thay đổi là được!”. Lúc ấy, tôi chợt
bật khóc. Tôi biết rằng mình đã khiến cho bố mẹ lo lắng rất nhiều. Từ kỉ niệm
đó, tôi luôn cố gắng ngoan ngoãn, chăm chỉ học tập hơn. 4