Văn mẫu 8 Kể lại một chuyến đi | Viết bài văn kể lại một chuyến đi tham quan một di tích lịch sử văn hóa
Văn mẫu 8 Kể lại một chuyến đi | Viết bài văn kể lại một chuyến đi tham quan một di tích lịch sử văn hóa được VietJack sưu tầm và soạn thảo để gửi tới các bạn học sinh cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem!
Preview text:
Kể về một chuyến du lịch đáng nhớ của em Bài tham khảo 1
Nhờ vào danh hiệu Học sinh giỏi của tôi năm ngóai mà giờ bố mẹ đã thưởng cho tôi
một chuyến đi đến bãi biển Vũng Tàu diễm lệ và xinh đẹp.Hôm ấy, tôi không thể nào diễn
tả được cảm xúc của mình: vừa vui mừng, vừa tự hào vì đây là phần thưởng tôi đạt được
vì học tốt. A! Xe taxi đến rồi!
Ngồi trên xe, ngắm đường phố vào sáng sớm, tôi thấy thành phố nơi tôi ở sao mà đẹp
thế! Hai bên đường trồng hai hàng cây xanh mát tươi tốt, thẳng tắp như những chú bộ đội
đang đi diễu hành…Woa! Cuối cùng chúng tôi cũng đã đến biển rồi đây sao?!? Biển Vũng
Tàu mơ mộng nhưng cũng tràn đầy sức sống đã làm tôi đứng mê mẫn nãy giờ. Ôi! cái mùi
măn mặn trong làn gió thổi nhẹ qua làn tóc của tôi cũng đủ cho tôi cảm thấy sung sướng
rồi! Khi gia đình tôi nhận phòng, tôi nhìn từ cửa sổ tầng năm mà thấy sao Vũng Tàu hùng
vĩ, xinh đẹp thế này! Hôm nay trời thật đẹp, bầu trời trong vắt một màu xanh, không một
gợn mây. Có một vài con chim biển đang bay lượn trên trời như muốn nhập bọn với
những trò vui của du khách nơi đây! Mặt trời trông như quả bóng lửa rực rỡ giữa một màu
xanh trong veo. Khi bố mẹ bảo tôi có thể xuống bãi rồi, tôi mừng rỡ chạy nhanh như gặp
phải vàng, tôi đã mong chời giây ohút này lâu lắm rồi! Khi tôi bước xuống làn cát mềm
mịn, tôi cảm giác như mình đang đứng trên một tấm thảm màu vàng nhạt bằng nhung
vậy! Qua bờ cát mịn một chút là đã chạm những ngọn sóng tràn bờ vấy lên chân. Những
ngọn sóng nghịch ngợm từng đợt vỗ đến chân tôi. Nứơc biển mát thật đấy! Tôi thấy biển
như một tấm gương khổng lồ phản chiếu lại hình ảnh của bầu trời. Hình như tôi đạp phải
thứ gì đó! A! Là những chiếc vỏ ốc. Nhìn chúng đọng nước biển, lấp lành dưới ánh nắng
mặt trời đẹp thật! Cái màu trắng ngà, cái màu đo đỏ, cái màu hồng nhạt,… Nhìn khắp bãi,
ngòai vỏ ốc còn có các chiếc dù đủ màu nhìn sống động như có những cây kẹo mút khổng lồ vậy!
Các du khách ở đây đa số là người nước ngòai, họ rất vui vẻ và thân thiện. Họ chơi
những trò chơi thể thao, trông rất vui, như: bóng chuyền,… Nếu đã nói đến biển, người ta
sẽ nghĩ ngay đến hải sản. Vì thế đến biển Vũng Tàu mà không ăn hải sản thì uổng lắm!
Bố dẫn tôi và gia đình vào một tiệm bình dân trên bãi để ăn: nghêu, tôm, mực, cua,…
Ngon quá! Đã xế chiều, gia đình tôi về khách sạn để nghỉ ngơi và chuẩn bị hành lí đi về.
Nhìn ra ngòai, tôi thấy một bầu trời ửng đỏ. Mẹ tôi bảo đấy là trời đang nấu cơm. Khác
với buổi sáng, trời vào hòang hôn trên biển có vài đám mây đủ màu trôi bồng bềnh. Trông
chúng như những cây kẹo bông gòn màu sắc mà mẹ mua cho tôi khi tôi còn nhỏ. Biển thì
phẳng lặng, trầm tính hơn biển vào sáng. Trển bãi cũng ít người tắm vì họ cũng như
chúng tôi, đều về nghỉ ngơi cả rồi… Đã đến giờ chúng tôi phải về. Trước khi lên xe, tôi
nhìn biển và cảm thấy cảm kích vì đất nước Việt Nam đã có những danh lam thắng cảnh
trong đó có nơi tôi đang nghỉ mát- biển Vũng Tàu.
Tôi sẽ cố gắng học tốt để bố mẹ cho tôi đến đây một lần nữa để tôi có thể thưởng thức
bầu không gian hùng vĩ. Hình ảnh bãi biển Vũng Tàu đẹp như tranh và đầy sức sống này
sẽ mãi mãi in sâu vào trái tim cũng như tâm hồn tôi như một kỉ miệm đẹp và đáng nhớ
trong kì nghỉ hè năm lớp Sáu. Hẹn gặp lại năm sau đấy, Vũng Tàu ơi! Bài tham khảo 2
Trong kì nghỉ hè vừa qua, ba cho em đi chơi Đà Lạt một tuần. Đó là phần thưởng ba
dành cho em vì em đã cố gắng học tập và đạt được danh hiệu Học sinh xuất sắc.
Ba em chuẩn bị rất đầy đủ cho chuyến đi này. Từ mấy hôm trước, ba đã mua vé ở
Trung tâm du lịch Lửa Việt. Sáng thứ sáu, mẹ ra tận nơi xe đậu, tiễn hai cha con lên
đường. Trên xe đã gần đủ người, anh lái xe nhấn còi báo hiệu cho du khách biết rằng sắp tới giờ xe chạy.
Đúng 5 giờ 30 phút, xe rời bến. Thành phố lúc sớm mai thật quang đãng, mát mẻ.
Trên đường, người và xe cộ còn thưa thớt. Ra khỏi thành phố, xe rẽ ra quốc lộ I và bắt đầu
tăng tốc. Em ngồi ghế sát cửa sổ nên tha hồ ngắm phong cảnh hai bên đường.
Chẳng mấy chốc, xe đã tới ngã ba đi Đà Lạt. Từ đây, quốc lộ 20 uốn mình chạy giữa
một màu xanh bát ngát của những rừng cao su nối tiếp nhau.
Phong cảnh mỗi lúc một khác. Chiếc xe lên dốc, xuống đèo liên tục. Có những đèo rất
cao và dài hàng chục cây số. Anh lái xe bình tĩnh và khéo léo lái xe qua những chặng
đường cheo leo, nguy hiểm, một bên là núi cao, một bên là vực sâu. Hành khách tỏ vẻ rất
yên tâm, hoàn toàn trông cậy vào tay lái thành thạo của anh. Một số người ngả đầu vào thành ghế ngủ ngon lành.
Ba giờ chiều, xe đã tới địa phận thành phố Đà Lạt, điểm du lịch nổi tiếng trong cả
nước. Từ xa, em đã nhìn thấy những đồi thông nối tiếp nhau.
Anh lái xe dừng lại cho du khách chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thác Pren. Nước từ trên
cao xối xuống như một tấm rèm màu trắng khổng lồ. Tiếng thác đổ đều đều, triệu triệu bụi nước li ti óng ánh.
Càng tiến vào gần thành phố, khung cảnh càng hấp dẫn hơn. Ồ! Quả là một cảnh
tượng lạ lùng bày ra trước mắt như trong một câu chuyện thần tiên. Giữa rừng thông, thấp
thoáng những ngôi nhà mái nhọn, lợp ngói đỏ tươi trông như những lâu đài huyền bí.
Nửa giờ sau, xe đỗ trước cửa khách sạn Anh Đào. Khách sạn nhỏ nhưng xinh đẹp và
đầy đủ tiện nghi. Bữa ăn đầu tiên, cha con em được thưởng thức những món ăn cao
nguyên thật ngon miệng. Đêm hôm ấy, em kéo chiếc chăn bông lên tận cổ và ngủ một giấc say sưa.
Suốt mấy ngày ở đây, em được đi thăm rất nhiều cảnh đẹp của Đà Lạt như hồ Xuân
Hương, thác Cam Ly, đồi Cù, Đồi thông hai mộ, thung lũng Tình Yêu, hồ Đa Thiện, thiền
viện Trúc Lâm… Ba chụp cho em rất nhiều ảnh. Em thích nhất là kiểu cưỡi ngựa trên
đỉnh đồi, dưới gốc thông cổ thụ.
Tới công viên thành phố, em vui sướng vịn vai chú gấu đen khổng lồ nhồi bông ngay
gần cổng để ba chụp ảnh. Em say mê ngắm chim, ngắm thú, ngắm hoa quên cả thời gian.
Rồi ba đưa em đi chợ Đà Lạt. Em sững sờ trước sự phong phú, tươi đẹp của các loài
hoa xứ lạnh: hồng nhung, hồng vàng, lay-ơn, thược dược, cẩm chướng, phong lan, địa
lan… và bao nhiêu loại cúc khác nhau. Trái cây cũng thật hấp dẫn: mận, đào, dâu tây,
cam, bơ, nho, táo… thứ gì cũng ngon, cũng rẻ. Ba em mua mấy hộp mứt dâu và một túi
xách đầy những trái bơ sắp chín. Chắc là mẹ và bé Hồng rất thích.
Một tuần tham quan trôi qua vùn vụt. Đã tới lúc tạm biệt Đà Lạt, trở về với mái ấm
gia đình. Lúc xe rời bến, em thò đầu ra cửa sổ, lưu luyến vẫy chào những rừng thông,
ngọn núi, con đường, những thung lũng mờ sương, những mái nhà xinh xắn và những
vườn hoa rực rỡ… Tạm biệt nhé, Đà Lạt! Hẹn ngày này sang năm, em sẽ quay trở lại!
Chuyến đi thú vị đã mở mang tầm hiểu biết của em về đất nước, con người. Đất nước
mình đâu đâu cũng đẹp như tranh và con người thật nhân hậu, hiếu khách! Bài tham khảo 3
Vậy là kì I năm học 2012- 2013 đã kết thúc. Trường Quốc Tế chúng tôi, ai cũng hào
hứng chờ đón ngày tổng kết. Bởi vì, đa số các bạn đều đạt được những thành tích khả
quan. Nhưng chúng tôi thật không ngờ nhà trường lại “ban tặng” cho tất cả một buổi lễ ở tít Vũng Tàu.
Ai cũng háo hức. Mới 5 giờ sáng, trời còn tờ mờ và cái rét dịu dịu mơn man da thịt,
chúng tôi đã có mặt tại trường với tiếng huyên náo, với những bộ trang phục nổi bật, với
những chiếc vali căng phồng, lỉnh kỉnh.
Hai chiếc xe khách loại lớn nhất xuất hành lúc 6 giờ, chạy êm như ru, gió ban mai
rười rượi khiến ai cũng tỉnh táo. Ngoài thầy Nam, “chuyên gia” quản trò của trường,
chúng tôi được thầy Chung và cô Mỹ, những người từng tổ chức thành công các tour du
lịch dã ngoại, điều hành. Đầu tiên là những bài hát, lời ca thật giản dị mà thấm thía: “Đi
một ngày đàng học một sàng khôn”,.. Tiếp theo là thi làm thơ. Ai cũng hưởng ứng sôi nổi
cho việc chắp vần với ông Vân Tiên. Vâng “Vân Tiên cõng Mẹ chạy ra. Gặp phải đàn gà cõng Mẹ chạy vô”.
Cứ “vô, ra” hoài như vậy mà chúng tôi dường như lập được một cuốn từ điển nhỏ với
vần “a và ô” thật phong phú.
Xe đã tới Vũng Tàu. Hôm nay là thứ sáu nên đường phố có vẻ thưa thớt. Dòng người
không đông nghịt và đầy khói bụi như ở thành phố. Ngực chúng tôi như căng phồng ra,
nồng mặn vị muối biển và những trận gió tinh sạch từ đại dương.
Cả trường nhanh nhẹn tập hợp thành 6 tổ do 6 thầy, cô phụ trách trước sân của khách
sạn “Hoa Phượng Đỏ”. Theo thời gian biểu trong tay, chúng tôi sẽ nhận phòng” đi tắm
biển và 11 giờ 30 là ăn cơm. Mỗi phòng từ 3 đến 4 người, có một thầy hoặc một cô cùng
ở chung. Chúng tôi rầm rập tiến quân lên lầu và thay quần áo tắm rất nhanh. Chỉ hơn 30
phút sau là mọi người đã náo nhiệt trên bãi tắm. Sau những phút nô đùa trên sóng nước,
chúng tôi tụ tập thành từng nhóm nhỏ để chơi trò xây lâu đài trên cát. Có thầy cô cùng
tham gia, ý tưởng của việc thiết kế và thi công gặp nhiều bất ngờ thú vị.
Sóng biển vẫn giăng hàng dắt nhau chạy vào bờ và đổ xuống lao xao. Có những con
sóng tò mò co bò vào thật xa để “dạo quanh” tòa nhà của chúng tôi. Có những công trình
đẹp tuyệt vời như của chị Phúc và chị Lộc đã bị những chàng sóng tinh quái dòm ngó
khiến cho bị đổ sụp. Những vọng gác, những công sự phòng thủ, những thành quách bằng
những con ốc xoắn và những vỏ ốc xà cừ sang trọng đã ụp xuống “cái hồ” trước mặt.
Trong lúc mấy đứa tôi đang cố công vô vọng để cứu những “Tháp nghiêng” này thì thầy
Tứ Quan, cô Anh Quyên đã chụp nháy được những khuôn mặt như bóng bẹp hơi cửa các
“kiến trúc sư” xây nhà trên bãi cát. Thật là một thành ngữ thấm thía. Dù sao “Dã tràng xe
cát biển đông” cũng để lại “tác phẩm” lâu hơn là chúng tôi!
Sau khi được bạn bè vùi lấp dưới cát ướt, những cô cậu “Chử Đồng Tử” còn nguyên y
phục được móc lên, được khiêng ra biển khơi như một nghi thức cổ xưa thần bí. Chúng
tôi phải nín thở để được liệng ra bể nước đang dâng cao. Lướt ngang chỗ chúng tôi đứng
là những chiếc bo bo của các anh chị lớp 10 và 11. Hình như chiếc đầu tiên là của anh
Nghị, rồi chị Phương, anh Tuấn… Những chiếc canô cứ vun vút bay trên sóng trắng. Tôi
định mua vé làm một chuyến nhưng thấy tốc độ chóng mặt thế nên đành đợi dịp khác vậy.
Chỉ có hai ngày đi Vũng Tàu nhưng chúng tôi đã tham quan được Tất nhiều địa danh
văn hóa. Đó là “Thường Chiếu Thiền Viện” với những tòa chùa thấp thoáng trông khu
rừng mát. Lần đầu tiên chúng tôi được chụp hình dưới cây Sala lủng lẳng những quả to
như trái dừa và những bông hoa cánh trắng nhụy đồ thơm lừng thoát tục. Chúng tôi được
các nhà sư cho biết những thông tin để ghi lại cho đầy bản thu hoạch mà thầy Tuấn Anh
phát cho. Một ngôi chùa rất nổi tiếng của Vũng Tàu cũng được đoàn học sinh Quốc Tế
viếng thăm: chùa “Thích Ca Phật Đài”, là nơi còn lưu giữ những di bảo quý hiếm của đạo
Phật. Chúng tôi được leo núi đến chân pho tượng Đức Mẹ khổng lồ để thi nhau chụp ảnh.
Chúng tôi cũng đến Bạch Dinh để đi qua mọt khu rừng cây giá trị đổ lá thu vàng như ở
bên tây. Cả rừng chỉ có một loài cây đặc biệt đó.
Xe chạy, quanh quanh bờ biển. Trong lúc mọi người đang tha hồn vào biển cả thì anh
Tuấn bỗng la lên. “Mỹ nhân ngư! Mỹ nhân ngư! Mọi người giật mình. Trên một hòn đá
lởm chởm cheo leo, một nữ du khách đang ngồi mẫu để chụp hình. Cả xe vẫy tay, cô ta
cũng đáp lại bằng cái vẫy tay tự nhiên. Câu chuyện không đâu mà để lại những phút giây
giải trí thật vui. Đến sáng hôm sau anh Tuấn vẫn làm cho người nghe cười chảy nước mắt.
Có lẽ đáng nhớ nhất là đêm lửa trại và buổi tổng kết học kì I, được tể chức trước khi
lên đường giã từ Vũng Tàu.
Ăn cơm toi xong, theo sự phân công, chúng tôi phải hóa trang và diễn vở kịch ngắn,
từ một câu chuyện ngụ ngôn.
Ngọn lửa trại sau khách sạn bùng lên, cả một thế giới “người mới” xuất hiện. Thầy
Thắng thì có bộ tóc giả và chòm râu đen, cô Hằng mặc áo chẽn bằng bao bố đầy tua đai,
thầy Tuấn Anh thì quần lụa trắng, áo đen chít khăn như Mai An Tiêm cầm gậy nhảy nhót
như Tôn Ngộ Không. Còn học sinh chúng tôi mỗi người một kiểu. Kẻ mang mặt nạ,
người đội chiếc nón Cào ngất nghểu với bộ tóc xanh, các bạn gái mặc những quần áo
chim cánh cụt trông thật ngộ: Buồn cười nhất là mấy anh con trai tổ 6 được cô Thu Hiền
phấn son cho “ra lò” cả một thế giới người đẹp. Anh Hải Nam, anh Tuấn, bạn Minh., đều
đến từ đất nước của hoa hậu: mặt mày lòe loẹt, váy xống cũn cỡn, khiến ai cũng phải bật cười.
Những trò vui liên tiếp trò vui, không sao kể xiết. Sau những tiết mục điều khiển của
thầy Tuấn Anh, thầy Thắng, cô Hằng, chúng tôi được một “quân sư” mới là cô Khoái,
hiệu trưởng trường trẻ em khuyết tật “Hi vọng”, giúp vui. Phải nói là giọng cô thật dứt
khoát, sôi nổi; trò chơi của cô luôn biến hóa và phải phản ứng nhanh. Hầu như cả vòng
tròn lớn không ai không bị bắt cóc và bị phạt, Đêm đã khuya, chúng tôi đẫm mồ hôi, đứng
yên thưởng thức bài hát tiếng Nhật “Người yêu dấu” do cô Hayashi trình hầy.
… “Một con én chưa làm nổi mùa xuân cho đời nhưng mỗi con én đều làm được mùa
xuân cho chính nó”. Đó là câu nói kết thúc buổi lửa trại của cô Khoái mà tôi rất tâm đắc.
Buổi tổng kết năm học đã diễn ra thật long trọng và vui vẻ. Có những đóa hoa cài trên
ngực thầy cô và những bó hoa tươi trên tay các vị đại biểu. Có những khuôn mặt rạng rỡ
trong những chiếc áo chùng, nón mũ rủ tua vàng lên nhận thưởng. Có bao nhiêu chiếc
máy chụp ảnh lưu niệm các anh chị, các bạn khi lên bục danh dự. Cảm động nhất là vị đại
diện cho phụ huynh học sinh, bác Đặng Ngọc Tiến – ba của Tường Anh – trao phần
thưởng. Bác đứng vào hàng chụp ảnh nhưng có thể thấy niềm vui, niềm tự hào của bác
qua việc bác tranh thủ dùng máy của mình chụp các “phô” làm kỉ niệm.
Những tiết mục văn nghệ đan xen, tiếng đàn organ của thầy Hi để lại một cảm giác lâng lâng khó tả.
Sau vở diễn “Bánh chưng bánh dày” thật ý nghĩa, chúng tôi đã cùng thầy cô hát bài
tiếng Anh “Happy new year” thật hào hứng.
Dù hơn 6 giờ tôi chúng tôi mới về trường, không khí của buổi lễ, hai ngày nghỉ ở
Vũng Tàu vẫn cho chúng tôi thừa “năng lượng” để chúng tôi xuống xe nhìn nhau với nụ
cười rạng rỡ và nói với nhau những lời vui vẻ. Hi vọng sang học kì II Trường Quốc Tế lại
có những chuyến đi như thế này.