Văn mẫu lớp 11: Phân tích tiếng chửi của Chí Phèo (Dàn ý + 11 Mẫu) | Kết nối tri thức
Văn mẫu lớp 11: Phân tích tiếng chửi của Chí Phèo (Dàn ý + 11 Mẫu) | Kết nối tri thức được trình bày khoa học, chi tiết qua đó giúp các bạn có thể tham khảo để nâng cao trình học văn học của mình với những bài văn mẫu hay và sáng tạo. Các bạn xem và tải về ở bên dưới.
Chủ đề: Văn mẫu 11
Môn: Ngữ Văn 11
Sách: Kết nối tri thức
Thông tin:
Tác giả:
Preview text:
Dàn ý phân tích tiếng chửi của Chí Phèo
Dàn ý chi tiết số 1 1. Mở bài
- Giới thiệu sơ lược về tác giả, tác phẩm và nội dung cần phân tích. 2. Thân bài
1. Vị trí và kết cấu và nghệ thuật của tiếng chửi:
- Tiếng chửi của Chí Phèo được đưa ngay lên đầu, để lại một ấn tượng sâu sắc trong
lòng tác giả về nhân vật Chí Phèo với tiếng chửi đầy bất mãn và đau đớn.
→ Mang đến cho độc giả những ấn tượng ban đầu độc đáo, cũng dần thể hiện được tài
năng bậc thầy của Nam Cao trong làng viết về đề tài hiện thực trước cách mạng.
- Tiếng chửi có nhiều hình thái diễn đạt khác nhau:
● Thông qua lời dẫn truyện lạnh lùng, xót xa của tác giả.
● Thông qua lời thuật lại đầy ngán ngẩm, thờ ơ, hờ hững của dân làng Vũ Đại
● Thông qua cái giọng bực tức, chất vấn, đớn đau, quằn quại khi vật lộn với bi
kịch của chính bản thân Chí Phèo.
- Tiếng chửi ấy không chỉ giữ nguyên một trạng thái mà nó có sự tăng tiến về mặt cấp độ:
+ Chí Phèo chửi tất cả những thứ mà hắn cho là đã làm cho cuộc đời hắn khổ sở.
=> Mặc dù đối tượng chửi được Chí Phèo thu ngày càng gọn lại, thế nhưng thực tế
cấp độ của tiếng chửi lại tăng dần đều, càng về sau tiếng chửi của hắn càng trở nên
gay gắt, cay cú và phẫn nộ, đau đớn đến cực điểm khiến người đọc có ấn tượng về
nghệ thuật tăng tiến ẩn này của Nam Cao.
- Tiếng chửi trong cơn say rượu thực chất lại là lúc Chí Phèo tỉnh táo, đủ để hắn nhận
thức về những bi kịch cuộc đời mình.
2. Nguyên nhân và ý nghĩa của tiếng chửi:
- Bi kịch số phận: Mồ côi từ thuở lọt lòng, không cha không mẹ.
- Bi kịch tha hóa: Sự lương thiện tốt đẹp ấy của Chí đã bị chà đạp, tàn phá bởi sự lẳng
lơ đĩ thõa của một người đàn bà, và lòng ghen tuông mù quáng của tên chồng bất lực,
sợ vợ là Bá Kiến. Chí Phèo bị đổ oan, vào tù độ 7, 8 năm. Từ đó Chí Phèo bị trượt dài
trên con đường tội lỗi, tha hóa nhân hình, nhân phẩm, trở thành quỷ dữ của Chí Phèo.
- Bi kịch bị từ chối quyền làm người: Gặp Thị Nở, khao khát một mái ấm, và trở lại
làm người lương thiện nhưng bị những lời lẽ đay nghiến của bà cô làm tỉnh ngộ, lựa
chọn tử tử kết thúc cuộc đời.
=> Chí Phèo khao khát được hòa nhập vào thế giới loài người, khao khát được giao
tiếp, thế nhưng không ai nói chuyện với hắn, hắn đành chửi, chửi để mong người ta
chửi lại cũng được, để chứng minh ít ra hắn vẫn là con người và người ta vẫn còn
muốn đáp lại hắn. Và đến tột cùng của sự đớn đau, khi đã không còn ai chửi nhau với
hắn, Chí Phèo mới thốt lên trong đau đớn rằng ai đã sinh ra cái thân hắn để hắn khổ đến thế này. 3. Kết bài Nêu cảm nhận.
Dàn ý chi tiết số 2 1. Mở bài
- Giới thiệu tác giả Nam Cao và tác phẩm Chí Phèo
- Giới thiệu nhân vật Chí Phèo 2. Thân bài
* Kết cấu trần thuật:
- Tác giả đưa tiếng chửi lên đầu truyện với mục đích để lại sự độc đáo và ấn tượng cho
người đọc. Tác giả đã không sử dụng cách kể chuyện theo khuôn khổ truyền thống mà
theo kết cấu hồi tưởng, những tình tiết mở đầu cực kỳ bất ngờ và khiến người đọc thực sự lôi cuốn. * Nghệ thuật:
– Nghệ thuật trần thuật qua nhiều ngôi khác nhau:
● Kể chuyện theo giọng chửi bực tức của Chí Phèo.
● Kể chuyện theo giọng dân làng thờ ơ, hờ hững.
● Kể chuyện theo giọng trần thuật của tác giả.
– Tiếng chửi tăng cấp.
+ Ban đầu là chửi đơn thuần chửi chung như chửi “trời”, “đời”, “tất cả làng Vũ Đại”,
“chửi đứa nào không chửi nhau với hắn”, “chửi đứa đẻ ra hắn”.
– Tăng cấp về cảm xúc của nhân vật mỗi lúc một tăng dần như: “Tức mình”, “Tức
thật!”, “Thế này thì tức thật!”, “Tức chết đi được mất”.
=> Thể hiện cảm xúc của nhân vật mỗi lúc một tăng theo và bi kịch của Chí Phèo ngày càng bi thảm. – Ý nghĩa tiếng chửi:
Qua tiếng chửi, Nam Cao đặt ra một nghịch lý trước người đọc: Chí Phèo say hay
tỉnh? Rõ ràng ông đã khẳng định “cứ rượu say là hắn chửi”. Nhưng nếu đó là tiếng
chửi của một người say và mất hết ý thức, tại sao lại lớp lang rành mạch (sự tăng cấp
giữa các đối tượng), tại sao vẫn nhận ra “thân hắn khổ đến nông nỗi này”. Say mà tỉnh,
tỉnh mà say, đó là trạng thái lưỡng phân của hình tượng Chí Phèo, qua đó Nam Cao hé
lộ cho người đọc thấy được ý thức tỉnh táo của Chí Phèo sau cái vô thức của kẻ say,
nỗi đau con người sau hình thù quỷ dữ, khát vọng lương thiện sau những hành động,
lời nói côn đồ, ác độc.
- Ngay ở đoạn văn tiếng chửi mở đầu tác phẩm, tác giả đã trình bày ba bi kịch chính
của Chí Phèo, và đó cũng là nền tảng triển khai những bi kịch này xuyên suốt tác phẩm:
● Bi kịch số phận: Cả cuộc đời Chí Phèo chỉ là con số không, không cha không
mẹ không gia đình, không tài sản của cải. Chí Phèo chửi cha mẹ mình, thực ra
chính là chửi chính mình, chửi chính số kiếp đau đớn của mình. “Nhưng biết
đứa nào đẻ ra Chí Phèo”, câu hỏi ấy vang lên không lời đáp như chính sự bế tắc,
bất lực của Chí, một kẻ bị chối bỏ ngay từ khi mới ra đời và phải sống cả kiếp
người-thú đau đớn, chật vật.
● Bi kịch tha hóa: Cùng với việc đánh mất nhân hình, tiếng chửi và hành động
rạch mặt ăn vạ, đập phá, đâm chém chính là những biểu hiện của quá trình “lưu
manh hóa”, dần biến Chí Phèo thành “Con quỷ dữ của làng Vũ Đại”.
● Bi kịch bị tước đoạt quyền làm người: Tiếng chửi của Chí Phèo không có một
lời đáp. Bởi vì, tất cả dân làng Vũ Đại đều không xem Chí Phèo là con người.
Đây là hệ quả tất yếu từ những đau thương mà Chí Phèo gây ra cho họ. Tình
cảnh “chỉ ba con chó dữ với một thằng say rượu” cho thấy sự cô đơn tận cùng
của Chí Phèo, bị chối bỏ, bị đẩy ra ngoài xã hội người của làng Vũ Đại, bị tước
đoạt quyền làm người. Tiếng chửi của Chí Phèo, do vậy, chính là một nỗ lực
tuyệt vọng để giao tiếp, chính là tiếng kêu cứu của khao khát lương thiện trong
vô thức của Chí Phèo, là “tiếng hát lộn ngược” vô vọng tìm sự sẻ chia, thấu hiểu. *Nhận xét
Qua chi tiết tiếng chửi, ta thấy được bút pháp hiện thực của Nam Cao rất nghiêm nhặt.
Bằng giọng văn lạnh lùng, sắc lạnh, Nam Cao vừa gợi ra được mối quan hệ giữa Chí
Phèo (tính cách điển hình) với làng Vũ Đại (hoàn cảnh điển hình), vừa gợi ra được số
phận, bi kịch của nhân vật trung tâm. Mặt khác, ẩn sâu trong giọng điệu tự sự lạnh
lùng có phần khinh bạc ấy, là một trái tim yêu thương, thấu hiểu, xót xa thấm thía của
một tấm lòng đau người, đau đời tha thiết.
- Đặc sắc nghệ thuật trần thuật của Nam Cao qua đoạn tiếng chửi
● Kết cấu đi thẳng vào vấn đề chính: trong tiếng chửi hội tụ các vấn đề quan
trọng mà tác giả muốn triển khai. Cách dẫn dắt cuốn hút, hấp dẫn người đọc.
● Cách kể chuyện đa chủ thể: bằng lời nửa trực tiếp, tiếng chửi vừa có điểm nhìn
của Nam Cao, vừa có điểm nhìn của Chí Phèo, vừa có điểm nhìn của làng Vũ
Đại. Đoạn văn là tổng hòa của các cuộc đối thoại: cuộc đối thoại dân chủ giữa
nhà văn và bạn đọc; cuộc đối thoại giữa tác giả và nhân vật; cuộc đối thoại vô
vọng giữa Chí Phèo và dân làng Vũ Đại…
● Ngôn ngữ sống động, đa giọng điệu.
● Nghệ thuật trần thuật đạt đến trình độ bậc thầy, làm nên sức sống cho tác phẩm. 3. Kết bài
Rút ra kết luận và cảm nghĩ.
Tiếng chửi của Chí Phèo hay nhất
Nam Cao là một trong số những nhà văn hiện thực xuất sắc của nền văn học Việt Nam
hiện đại với những sáng tác xuất sắc về đề tài người trí thức và người nông dân nghèo.
Trong những sáng tác của mình, Nam Cao luôn sáng tạo ra nhiều chi tiết độc đáo và
chi tiết tiếng chửi của Chí Phèo trong đoạn mở đầu của truyện ngắn cùng tên là một
trong số những chi tiết nghệ thuật như thế.
Tiếng chửi của Chí Phèo xuất hiện ngay từ đầu tác phẩm và để lại ấn tượng sâu sắc
trong lòng người đọc về hình ảnh một kẻ say rượu, đang “vừa đi vừa chửi”. Lẽ thường
chúng ta vẫn thường thấy, người ta vẫn thường chửi khi có ai đó làm mình tức giận,
thế nhưng ở đây thì lại hoàn toàn khác, cả làng Vũ Đại có ai làm gì Chí đâu mà hắn
giận, hắn bực mình rồi chửi. Đó là tiếng chửi của một kẻ đang say, không còn tỉnh táo
nhưng nếu nghe tiếng chửi ấy của Chí Phèo người đọc sẽ thấy nó chẳng “say” chút
nào mà ngược lại còn đầy tỉnh táo. Tiếng chửi ấy có sự tăng cấp dần về đối tượng của
tiếng chửi, Chí Phèo đã chửi tất cả mọi thứ, từ cái lớn, cái chung, cái không đích danh
đến cái cụ thể, cái đích danh.
Thoạt đầu, Chí cất tiếng chửi trời thế nhưng “trời có của riêng nhà nào”. Đối tượng
đầu tiên Chí Phèo chửi chính là “trời’. Bầu trời kia những tưởng là vô tội nhưng nào
đâu phải thế, bởi lẽ bầu trời rộng lớn ấy đã chứa, đã ôm ấp trong mình cả những người
lương thiện lẫn những người tàn ác, đã ôm ấp Chí - một người nông dân hiền lành và
lương thiện lại còn chứa cả Bá Kiến - một người gian xảo và độc ác. Có lẽ, cũng chính
vì thế mà cuộc đời của Chí ngày càng trở nên tối tăm, Chí mắc hết sai lầm này đến sai
lầm khác và đến cuối cùng hắn trở thành “con quỷ dữ” của làng Vũ Đại. “Trời” dường
như đã trở thành một câu cửa miệng, để con người mỗi khi bất lực, có bi kịch hay gặp
phải bất cứ vấn đề gì đều cất tiếng kêu ca.
Sau “trời”, Chí cất tiếng chửi “đời” nhưng khổ nỗi “đời là tất cả nhưng có của riêng
ai”. Mỗi con người ai cũng có cuộc đời, có số phận của chính mình. Chí chửi “đời’
của người khác hay hắn đang chửi chính “đời” của mình - một cuộc đời với bao khổ
đau, bao cám dỗ và bao sai lầm.
Rồi hắn chửi “cả làng Vũ Đại” nhưng “cả làng Vũ Đại ai cũng nhủ: Chắc nó trừ mình
ra”. Làng Vũ Đại chính là nơi mà những người dân đã “chuyền tay” nhau nuôi Chí,
cho hắn từng bữa cơm, cho hắn hình hài của một con người. Thế nhưng, làng Vũ Đại
lại quên mất không dạy hắn cách làm người một cách đúng nghĩa, để rồi hắn cứ chạy
dài trên con đường với đầy rẫy những sai lầm và cũng chính những con người nơi đây
đã cướp đi quyền làm người của Chí, họ xem Chí là “con quỷ dữ” mà ai cũng phải
khiếp sợ, phải tránh xa, phải cự tuyệt, để rồi, khi Chí chửi hết thảy cả làng Vũ Đại ai
cũng bỏ ngoài tai, xem như không liên quan đến mình.
Và rồi, Chí lại cất tiếng chửi, “chửi đứa chết mịa nào không chửi nhau với hắn”.
Nhưng một lần nữa, thứ Chí nhận lại được chỉ là sự im lặng, sự thờ ơ đến rợn người.
Chí chửi người có lẽ chỉ là cách để hắn thu hút sự chú ý, để được “làm hòa”, được
giao tiếp, trò chuyện cùng mọi người.
Đối tượng cuối cùng trong tiếng chửi của Chí chính là “đứa chết mẹ nào đẻ ra thân
hắn, đẻ ra cái thằng Chí Phèo”. Có lẽ nếu có cha, có mẹ, nếu không bị bỏ rơi nơi cái lò
gạch cũ thì Chí đã là một con người khác, không phải là một Chí Phèo khiến người ta
khiếp sợ như hiện tại. Tiếng chửi ấy của Chí không phải là tiếng chửi của một người
con bất hiếu mà nó là lời của một con người với số phận bất hạnh, ngay từ lúc sinh ra
đã không nhận được tình yêu thương, sự quan tâm, che chở của gia đình. Và có lẽ, nó
đáng thương nhiều hơn là đáng trách.
Như vậy, có thể thấy, mỗi đối tượng xuất hiện trong tiếng chửi của Chí Phèo đều có
những lí do riêng. Điều đáng chú ý chính là ở chỗ, dẫu Chí chửi rất nhiều, nhưng đáp
lại chính là sự im lặng, “không ai ra điều”, không ai đáp lại. Tiếng chửi ấy của Chí
Phèo xét đến cùng không phải là sự mắng nhiếc hay tức giận của Chí mà chính là
phương tiện để Chí giao tiếp với mọi người, Chí muốn người khác chửi lại mình có
nghĩa là Chí muốn được người khác lắng nghe, được người khác trò chuyện cùng.
Đồng thời, tiếng chửi còn là sự thể hiện nỗi đau đớn, dằn vặt của Chí Phèo. Nỗi đau
đớn ấy của Chí được thể hiện rõ nét qua việc trong tiếng chửi của Chí sử dụng hàng
loạt các từ ngữ thể hiện cảm xúc như “Tức mình”, “Tức thật”, “Tức chết đi được mất”.
Nam Cao đã sử dụng những từ ngữ gần gũi, bình dị, mang tính khẩu ngữ để thể hiện
rõ nét, chân thực cảm xúc của Chí Phèo.
Đặc biệt, tiếng chửi của Chí Phèo còn cho người đọc thấy được bi kịch mà Chí Phèo
đang phải gánh chịu. Chí Phèo đang phải sống trong sự cô đơn, cô độc, bị cả xã hội
gạt ra khỏi thế giới của loài người. Chí đang phải chịu đựng bi kịch bị cự tuyệt quyền
làm người bởi lẽ dẫu Chí có chửi thật nhiều, chửi bao nhiêu thứ, bao nhiêu người đi
chăng nữa thì cũng không một ai lên tiếng, không một ai nói lại với Chí. Điều đó cho
thấy Chí Phèo không được mọi người trong xã hội xem là con người, để có thể lắng
nghe, có thể giao tiếp cùng nhau. Dường như tất cả mọi thứ, từ trời, đời, đến người
dân làng Vũ Đại đang đứng về một phía còn riêng Chí đang đứng về một phía bên lề
của xã hội loài người mà cất lên tiếng chửi. Đó có lẽ là nỗi đau, là thất bại lớn nhất của Chí Phèo.
Tóm lại, với ngôn ngữ trần thuật nửa gián tiếp và sự đa giọng điệu, tiếng chửi trong
đoạn mở đầu của truyện ngắn “Chí Phèo” không những làm cho tác phẩm thêm phần
thú vị, hấp dẫn mà hơn hết, nó gợi lên trong lòng người đọc nhiều suy ngẫm về số
phận, cuộc đời của nhân vật Chí Phèo. Đồng thời, qua đó cũng cho chúng ta thấy được
bút pháp hiện thực lạnh lùng, sắc sảo của nhà văn Nam Cao.
Chi tiết tiếng chửi của Chí Phèo
Giai đoạn trước cách mạng tháng tám có thể xem là giai đoạn lầm than và nhiều đớn
đau nhất trong lịch sử của dân tộc, và cũng chính trong cái thời thế ấy đã xuất hiện
nhiều cây bút xuất sắc đưa nền văn học hiện thực của nước nhà bước lên một tầm cao
mới với hàng loạt những cái tên nở rộ với các tác phẩm xuất sắc, ví như Ngô Tất Tố
với Tắt đèn, Nguyễn Công Hoan với Kép Tư Bền, Vũ Trọng Phụng với Kỹ nghệ lấy
Tây, Số đỏ và một loạt các tác phẩm trào phúng, phê phán khác về lối sống thượng lưu
ở Hà Thành. Trong đó đề tài người nông dân, người trí thức trong xã hội cũ luôn là
các đề tài được nhiều tác giả lựa chọn và khai thác nhất, trong đó có nhà văn Nam Cao
nổi tiếng với Chí Phèo và Đời thừa. Mà có lẽ có thể gọi Chí Phèo là đỉnh cao của văn
học hiện thực trước cách mạng tháng Tám, với những đớn đau bi kịch đến tột cùng
của người nông dân trong xã hội cũ. Cả mạch truyện người ta không chỉ ám ảnh xót xa
với cuộc đời đầy bất hạnh của Chí Phèo thông qua giọng văn vừa lạnh lùng, vừa đớn
đau của Nam Cao mà trong đó người ta còn rất mực ấn tượng với tiếng chửi của nhân
vật này. Đó có phải chỉ là tiếng chửi của riêng mình Chí Phèo cho cái cuộc đời lắm
đau thương của hắn hay là tiếng chửi của chính tác giả với cái xã hội thối nát, đã tiệt
mọi đường sống của người nông dân?
Tiếng chửi của Chí Phèo không xuất hiện ở cuối hay giữa tác phẩm mà được đưa ngay
lên đầu, ngay khi người đọc vừa tiến vào tác phẩm đã thấy tiếng chửi của Chí Phèo
đang hiện diện. Cách viết đó đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng tác giả về nhân
vật Chí Phèo với tiếng chửi đầy bất mãn và đau đớn, rồi từ đó người ta lại mới nảy
sinh cái tò mò, tại sao Chí Phèo lại chửi như thế và có thôi thúc đi vào từng trang
truyện để thấm thía và suy ngẫm về nhân vật có một không hai này. Việc đi vào tác
phẩm theo kết cấu hiện tại - hồi tưởng như thế đã hoàn toàn vượt ra khỏi cách viết
truyện truyền thống đem đến cho độc giả những ấn tượng ban đầu độc đáo, cũng dần
thể hiện được tài năng bậc thầy của Nam Cao trong làng viết về đề tài hiện thực trước cách mạng.
Lại nói về tiếng chửi của Chí Phèo, nó không chỉ là một vài câu chửi thông thường,
bực dọc, mà ở đây thông qua lời văn của Nam Cao tiếng chửi ấy đã kéo dài cả một
đoạn văn thông qua nhiều hình thái diễn đạt khác nhau. Người ta thấy Chí Phèo chửi
thông qua lời dẫn truyện lạnh lùng, xót xa của tác giả, cũng thấy Chí chửi thông qua
lời thuật lại đầy ngán ngẩm, thờ ơ, hờ hững của dân làng Vũ Đại, và thấy cả tiếng chửi
thông qua cái giọng bực tức, chất vấn, đớn đau, quằn quại khi vật lộn với bi kịch của
chính bản thân Chí Phèo. Tiếng chửi ấy không chỉ giữ nguyên một trạng thái mà nó có
sự tăng tiến về mặt cấp độ, Chí Phèo chửi tất cả những thứ mà hắn cho là đã làm cho
cuộc đời hắn khổ sở, từ xa về gần, hắn chửi trời, chửi đời, rồi phát hiện những thứ ấy
chẳng là ai và cũng chẳng của ai cả, hắn lại tiếp tục thu gọn tiếng chửi của mình khi
chửi cả làng Vũ Đại, nhưng khốn nỗi cái làng ấy vốn thờ ơ, lãnh cảm với tiếng chửi
của hắn mất rồi, ai cũng nghĩ hắn chừa mình ra, thành thử chẳng ai đáp lại Chí Phèo.
Và Chí biết điều đó, hắn lại tiếp tục thu hẹp phạm vi khi chửi cái đứa nào không ra
chửi nhau với hắn, rồi cuối cùng nhóm lại thành chửi cái đứa nào đẻ ra thân hắn rồi để
hắn khổ sở như ngày hôm nay. Và cứ thế là Chí Phèo chửi trong đau đớn, tuyệt vọng,
nhưng cũng chẳng ai biết đó là ai, khiến người ta không khỏi xót xa đau đớn cho một
kẻ mồ côi tha hóa, bê bết. Tiểu kết lại, ta có thể nhận ra rằng mặc dù đối tượng chửi
được Chí Phèo thu ngày càng gọn lại, thế nhưng thực tế cấp độ của tiếng chửi lại tăng
dần đều, càng về sau tiếng chửi của hắn càng trở nên gay gắt, cay cú và phẫn nộ, đau
đớn đến cực điểm khiến người đọc có ấn tượng về nghệ thuật tăng tiến ẩn này của
Nam Cao. Rồi có đôi độc giả thắc mắc rằng rốt cuộc khi phát ra những tiếng chửi bất
mãn, đau đớn ấy thì Chí Phèo tỉnh hay say khi mà Nam Cao đã viết rằng “Bao giờ
cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi”. Thì phần phân tích trên chính là câu trả lời tốt
nhất, tôi tin rằng Chí Phèo lúc ấy tỉnh, và rượu vào là để tiếp thêm cho hắn cái sức lực
đẩy tiếng chửi đến tận cùng đau đớn và uất hận cho cái kiếp mà hắn đã tự oán trong
những lời chửi rằng “Không biết cái đứa chết mẹ nào đã đẻ ra cái thân hắn để hắn khổ
đến nông nỗi này?”. Rõ ràng người say thì sẽ quên hết mọi chuyện, nhưng Chí Phèo
thì không, hắn nhớ hết hắn nhớ tường tận cuộc đời mình từ lúc lọt lòng mồ côi đến
năm 20 tuổi đầy ước mơ hoài bão, rồi đến những năm lao tù, tha hóa, và cuối cùng
phải hứng chịu những bi kịch ghê gớm như hiện giờ. Có như thế người ta mới lại càng
thấm thía hơn cái nỗi đau, cái bất hạnh tột cùng của Chí Phèo và Nam Cao lần nữa lại
thành công trong việc khắc họa nhân vật Chí Phèo cùng tiếng chửi.
Và bây giờ là lúc tìm hiểu tại sao Nam Cao lại để cho nhân vật của mình có những
tiếng chửi đớn đau và uất hận đến thế. Điều đó đã được hé lộ một phần trong chính
những tiếng chửi của Chí Phèo ở phần đầu của tác phẩm. Cuộc đời của hắn đã khởi
đầu với một con số không tròn trĩnh, không cha không mẹ, không nhà cửa, không lai
lịch, gốc gác. Khi vừa mới lọt lòng đã bị bỏ rơi, rồi bị truyền tay hết người này sang
người khác, cuối cùng lớn lên trong cái nôi đùm bọc của làng Vũ Đại. Thế nhưng thật
may sao, vốn có một xuất thân bất hạnh, thiếu thốn như thế nhưng Chí Phèo lại có thể
trở thành một chàng trai 20 tuổi lương thiện, thật thà, hứng chí làm ăn, với ước mơ
giản dị, vợ dệt vải, chồng cày cấy, dăm ba sào ruộng, nuôi lợn,... Thế nhưng đớn đau
thay sự lương thiện tốt đẹp ấy của Chí đã bị chà đạp, tàn phá bởi sự lẳng lơ đĩ thõa của
một người đàn bà, và lòng ghen tuông mù quáng của tên chồng bất lực, sợ vợ là Bá
Kiến. Chí Phèo bị đổ oan, vào tù độ 7, 8 năm, cái nhà tù thực dân ấy nó không khiến
con người ta tốt lên mà trái lại nó biến một người lương thiện, thành một tên bặm trợn,
nghiện rượu, thích ăn thịt chó. Từ đó Chí Phèo bị trượt dài trên con đường tội lỗi, tha
hóa nhân hình, nhân phẩm, hắn đến trước cửa nhà của kẻ đã tống hắn vào tù rồi liều
mạng rạch mặt ăn vạ, tiếng chửi của hắn không ai đáp lại mà chỉ có “một thằng say
rượu với ba con chó dữ”. Lời thuật lại ấy của Nam Cao đã báo hiệu quãng đời tha hóa
thành quỷ dữ của Chí Phèo. Từ đó trở đi, Chí Phèo sống một cuộc đời bê tha, đâm
thuê chém mướn cho Bá Kiến, bán rẻ nhân cách để kiếm những đồng bạc lẻ phục vụ
cho những chuốc rượu say sưa hết ngày này qua tháng nọ. Nếu như bi kịch của Chí
Phèo chỉ dừng lại ở việc mồ côi, vào tù rồi tha hóa nhân cách thì có lẽ truyện của Nam
Cao đã chẳng trở thành kiệt tác của nền văn học hiện thực lúc bấy giờ, và tiếng chửi
của Chí Phèo cũng chẳng day dứt và ám ảnh mãi trong tâm trí độc giả cho đến tận
ngày hôm nay. Giá trị của tác phẩm thực sự được đánh dấu và đẩy lên cao ở việc Nam
Cao thể hiện bi kịch bị từ chối quyền làm người của Chí Phèo, một kẻ gặp được tình
yêu của cuộc đời. Thị Nở đã làm sống lại trong hắn những ước mơ tuổi hai mươi, và
hắn đã trông mong Thị mang hắn trở về với thế giới loài người, thoát khỏi cái kiếp
làm con quỷ dữ của làng Vũ Đại. Thế nhưng tất cả đã bị dập tắt bởi lời nói cay nghiệt
của bà cô Thị Nở, và cả cái tức giận dở hơi của thị, tất cả đã thức tỉnh Chí Phèo về
thân phận, bi kịch đớn đau của mình, cuối cùng hắn chọn cách kết thúc cuộc đời trong
đau đớn. Như vậy từ tất cả các bi kịch của Chí Phèo, đặc biệt là ở bi kịch bị từ chối
quyền làm người ta mới vỡ lẽ ra rằng Chí Phèo khao khát được hòa nhập vào thế giới
loài người, khao khát được giao tiếp, thế nhưng không ai nói chuyện với hắn, hắn
đành chửi, chửi để mong người ta chửi lại cũng được, để chứng minh ít ra hắn vẫn là
con người và người ta vẫn còn muốn đáp lại hắn. Và đến tột cùng của sự đớn đau, khi
đã không còn ai chửi nhau với hắn, Chí Phèo mới thốt lên trong đau đớn rằng ai đã
sinh ra cái thân hắn để hắn khổ đến thế này.
Như vậy thông qua tiếng chửi của Chí Phèo ta có một nhận định rằng giọng văn của
Nam Cao là một giọng văn lạnh lùng, nhưng chất chứa đầy những đớn đau, phản ánh
một hiện thực bế tắc của người nông dân trước cách mạng tháng tám, khi họ chưa thể
tìm ra cho mình một lối thoát, và ngay cả chính bản thân tác giả cũng chưa thể tìm ra
lối thoát cho nhân vật của mình. Tiếng chửi ấy chất chứa tất cả những đớn đau trong
suốt cuộc đời đầy bi kịch của Chí Phèo, đồng thời gợi mở ra chủ đề của tác phẩm, bên
trong cái chất văn lạnh lẽo, hiện thực gay gắt là những nỗi xót xa, cay đắng thương
cảm cho nhân vật chính cũng như cho chính những người nông dân ở xã hội cũ.
Ý nghĩa tiếng chửi của Chí Phèo
Tiếng chửi của Chí Phèo - Mẫu 1
“Nền đất ẩm, chiếu manh, trang giấy trắng
Anh khai sinh bao nhân vật cho đời
Nên anh chết như chuyến đi dài hạn
Bởi họ thay anh có mặt giữa muôn người (Trần Canh)
Có lẽ nhân vật Chí Phèo đã thay mặt nhà văn hiện hữu trong trái tim của độc giả, làm
xao động cả một khoảng tâm tư. Một nhà văn hiện thực với ngòi bút trĩu nặng yêu
thương đã để lại cho đời bao tác phẩm ám ảnh lòng người, những nhân vật tưởng
chừng như đang tồn tại giữa cuộc đời rất thực. “Chí Phèo” là một trong những tác
phẩm đặc sắc và tiêu biểu cho ngòi bút của Nam Cao. Đặc biệt là trong đoạn trích đầu,
một đoạn văn được xem là xuất sắc và thể hiện rõ nét phong cách của ông.
Có lẽ trong toàn bộ truyện ngắn, phần mở đầu là độc đáo nhất. Nhà văn không trần
thuật theo một trình tự thời gian mà theo trình tự phi thời gian. Nhân vật được khắc
họa đầu tiên qua dáng vẻ, cử chỉ và lời nói, đặc biệt là tiếng chửi. Những câu trần
thuật ngắn gọn dựng lên chân dung một anh Chí ngất ngưởng trên con đường làng.
Chí chửi trời, trời cao quá không sao nghe được, Chí chửi đời, đời rộng quá bao la quá
và cũng “chẳng là ai” và rồi Chí chửi ngay cả làng Vũ Đại nhưng chẳng ai trả lời và
họ nghĩ “chắc trừ mình ra”. Có lẽ một người như Chí Phèo, con quỷ dữ của làng Vũ
Đại, một điều duy nhất mà Chí có thể đối thoại với cuộc đời là tiếng chửi. Thế nhưng
ở đây Chí hoàn toàn cô độc, bởi những lời nói của Chí không được đáp lại những
tiếng vọng của cuộc đời đều không đáp lại.
Thật khốn khổ biết bao cho một con người sinh ra, là người nhưng không được làm
người! Có lẽ tiếng chửi đau đớn nhất của một con người là “hắn cứ chửi đứa chết mẹ
nào đã đẻ ra thân hắn”. Tiếng chửi càng ngày càng gần hơn, càng cụ thể hơn và càng
xa xót hơn. Ngôn ngữ là phương tiện duy nhất để Chí Phèo giao lưu với cuộc đời, để
biết mình vẫn còn đang tồn tại, vậy nhưng bấy giờ ngôn ngữ cũng trở nên bất lực! Nhà
văn đã thật tài tình khi xây dựng lên chân dung Chí trong mối quan hệ hoàn toàn xa
cách với cuộc đời, với con người.
Chí bấy giờ chỉ là một cái bóng, một kẻ tha hóa trong lòng người dân Vũ Đại, là một
con quỷ dữ bên lề xã hội. Người dân trong làng không công nhận Chí là một con
người, dù chỉ là người dưới đáy xã hội. Chí hoàn toàn đơn độc, tự hỏi và cũng tự trả
lời, tự đối thoại với chính mình. Chí cố kêu thật to để khắc khoải tìm một lời giao tiếp,
tìm một ai đó công nhận Chí là người. Nhưng không, tất cả đều dửng dưng lạnh nhạt,
một sự tàn nhẫn lạnh lùng. Những câu hỏi được đặt ra “Có hề gì? Trời có của riêng
nhà nào?”. “Thế có phí rượu không?...” mà câu trả lời hình như còn dang dở, không
sao hiểu được. Những câu văn dửng dưng ấy ẩn chứa sau đó là biết bao lòng thương
cảm, một tình cảm đôn hậu của nhà văn, cái chất tình ấy như nén xâu bởi những ngôn
từ có vẻ tàn nhẫn “hắn”, “Mẹ kiếp...” thế nhưng vẫn lấp lánh đâu đó một cái nhìn trìu
mến, cảm thông của nhà văn.
Nam Cao đã rất tinh tế khi đi sâu khai thác tâm lí của Chí Phèo, một diễn biến tâm lí
phức tạp với những câu văn đa thanh, phức điệu như “Tức thật! Ờ thế này thì tức thật!
Tức chết đi được…”. Có thể là lời của nhân vật tự độc thoại nội tâm nhưng đó cũng có
thể là lời của nhà văn Nam Cao nhận xét. Ngôn ngữ rất đời thường giản dị nhưng có
tính biểu cảm cao, thể hiện một ngòi bút chắc tay điêu luyện. Những câu văn dài ngắn
kết hợp với những câu cảm thán tạo nên một không khí truyện sôi nổi có lúc lên đến
cao trào thể hiện một khả năng dẫn truyện, dựng truyện độc đáo.
Chỉ với một đoạn văn ngắn nhưng Nam Cao đã hết sức thành công khi xây dựng được
chân dung chí Phèo, một con quỷ dữ ngất ngưởng trên con đường tha hóa, mất hết
nhân hình và nhân dạng, muốn níu kéo một tiếng vọng của cuộc đời qua tiếng chửi.
Thế nhưng lòng người dân trong làng không rộng mở để đón Chí, đáp lại tiếng chửi
kia là một sự im lặng lạ kỳ, một sự im bặt tưởng chừng như không thể nín lặng trong
hoàn cảnh ấy. Vậy nhưng cuộc đời yên lặng, lòng người lạnh lùng để lại một Chí Phèo
với một khoảng không gian cô độc và sự cô đơn tuyệt đối, một con quỷ dữ “mồ côi”
thiếu tình thương từ nhỏ và lớn lên không được làm người.
Với ngòi bút đặc sắc và sự am hiểu tâm lý sâu sắc, nhà văn đã thật sự đem lại cho thi
đàn văn học Việt Nam một đoạn văn độc đáo thể hiện tài năng và cá tính sáng tạo của
mình. Sẽ không thể nào quên một “Chí Phèo” và tiếng chửi đau đớn, quặn thắt. Sẽ còn
mãi với thời gian, sẽ hiện hữu giữa cuộc đời một nhà văn với tấm lòng yêu thương đôn hậu.
Tiếng chửi của Chí Phèo - Mẫu 2
Nam Cao là một trong những nhà văn hiện thực phê phán xuất sắc nhất của nền văn
học Việt Nam thế kỉ 20. Chí Phèo là truyện ngắn tiêu biểu cho phong cách sáng tác
của ông. Nhân vật Chí Phèo gây ấn tượng mạnh mẽ đối với người đọc không những ở
cuộc đời và số phận tàn khốc mà còn ở tiếng chửi, cách chửi rất đặc biệt, có sức ám ảnh.
Tác giả đưa tiếng chửi lên đầu truyện với mục đích để lại sự độc đáo và ấn tượng cho
người đọc. Tác giả đã không sử dụng cách kể chuyện theo khuôn khổ truyền thống mà
theo kết cấu hồi tưởng, những tình tiết mở đầu cực kỳ bất ngờ và khiến người đọc
thực sự lôi cuốn. Nghệ thuật trần thuật đi qua nhiều ngôi khác nhau. Nhà văn kể
chuyện theo giọng chửi bực tức của Chí Phèo, theo giọng dân làng thờ ơ, hờ hững và
theo giọng trần thuật của tác giả.
Tiếng chửi liên tục được tăng cấp, càng về sau càng gay gắt. Ban đầu là chửi đơn
thuần chửi chung như chửi “trời”, “đời”, “tất cả làng Vũ Đại”, “chửi đứa nào không
chửi nhau với hắn”, “chửi đứa đẻ ra hắn”. Tiếng chửi được tăng cấp cả về cảm xúc
của nhân vật mỗi lúc một tăng dần như: “Tức mình”, “Tức thật!”, “Thế này thì tức
thật!”, “Tức chết đi được mất”. Tiếng chửi của Chí Phèo thể hiện cảm xúc của nhân
vật mỗi lúc một tăng theo và bi kịch của Chí Phèo ngày càng bi thảm.
Qua tiếng chửi, Nam Cao đặt ra một nghịch lý trước người đọc: Chí Phèo say hay
tỉnh? Rõ ràng ông đã khẳng định “cứ rượu say là hắn chửi”. Nhưng nếu đó là tiếng
chửi của một người say và mất hết ý thức, tại sao lại lớp lang rành mạch (sự tăng cấp
giữa các đối tượng), tại sao vẫn nhận ra “thân hắn khổ đến nông nỗi này”. Say mà tỉnh,
tỉnh mà say, đó là trạng thái lưỡng phân của hình tượng Chí Phèo, qua đó Nam Cao hé
lộ cho người đọc thấy được ý thức tỉnh táo của Chí Phèo sau cái vô thức của kẻ say,
nỗi đau con người sau hình thù quỷ dữ, khát vọng lương thiện sau những hành động,
lời nói côn đồ, ác độc.
Ngay ở đoạn văn tiếng chửi mở đầu tác phẩm, tác giả đã trình bày ba bi kịch chính của
Chí Phèo, và đó cũng là nền tảng triển khai những bi kịch này xuyên suốt tác phẩm.
Tiếng chửi mở ra trước mắt người đọc bi kịch số phận cuộc đời Chí Phèo. Cả cuộc đời
Chí Phèo chỉ là con số không, không cha không mẹ không gia đình, không tài sản của
cải. Chí Phèo chửi cha mẹ mình, thực ra chính là chửi chính mình, chửi chính số kiếp
đau đớn của mình. “Nhưng biết đứa nào đẻ ra Chí Phèo”, câu hỏi ấy vang lên không
lời đáp như chính sự bế tắc, bất lực của Chí, một kẻ bị chối bỏ ngay từ khi mới ra đời
và phải sống cả kiếp người-thú đau đớn, chật vật.
Tiếng chửi là bước đường cùng, là đoạn cuối của bi kịch tha hóa của con người Chí
Phèo. Cùng với việc đánh mất nhân hình, tiếng chửi và hành động rạch mặt ăn vạ, đập
phá, đâm chém chính là những biểu hiện của quá trình “lưu manh hóa”, dần biến Chí
Phèo thành “Con quỷ dữ của làng Vũ Đại”.
Tiếng chửi là tiếng kêu đau đớn của bi kịch bị tước đoạt quyền làm người. Tiếng chửi
của Chí Phèo không có một lời đáp. Bởi vì, tất cả dân làng Vũ Đại đều không xem Chí
Phèo là con người. Đây là hệ quả tất yếu từ những đau thương mà Chí Phèo gây ra cho
họ. Tình cảnh “chỉ ba con chó dữ với một thằng say rượu” cho thấy sự cô đơn tận
cùng của Chí Phèo, bị chối bỏ, bị đẩy ra ngoài xã hội người của làng Vũ Đại, bị tước
đoạt quyền làm người. Tiếng chửi của Chí Phèo, do vậy, chính là một nỗ lực tuyệt
vọng để giao tiếp, chính là tiếng kêu cứu của khao khát lương thiện trong vô thức của
Chí Phèo, là “tiếng hát lộn ngược” vô vọng tìm sự sẻ chia, thấu hiểu.
Qua chi tiết tiếng chửi, ta thấy được bút pháp hiện thực của Nam Cao rất nghiêm nhặt.
Bằng giọng văn lạnh lùng, sắc lạnh, Nam Cao vừa gợi ra được mối quan hệ giữa Chí
Phèo (tính cách điển hình) với làng Vũ Đại (hoàn cảnh điển hình), vừa gợi ra được số
phận, bi kịch của nhân vật trung tâm. Mặt khác, ẩn sâu trong giọng điệu tự sự lạnh
lùng có phần khinh bạc ấy, là một trái tim yêu thương, thấu hiểu, xót xa thấm thía của
một tấm lòng đau người, đau đời tha thiết.
Nam Cao tỏ ra già dặn trong việc sắp xếp kết cấu và miêu tả tiếng chửi và cách chửi
của Chí Phèo. Kết cấu đi thẳng vào vấn đề chính. Trong tiếng chửi hội tụ các vấn đề
quan trọng mà tác giả muốn triển khai. Cách dẫn dắt cuốn hút, hấp dẫn người đọc.
Cách kể chuyện đa chủ thể. Bằng lời nửa trực tiếp, tiếng chửi vừa có điểm nhìn của
Nam Cao, vừa có điểm nhìn của Chí Phèo, vừa có điểm nhìn của làng Vũ Đại. Đoạn
văn là tổng hòa của các cuộc đối thoại: cuộc đối thoại dân chủ giữa nhà văn và bạn
đọc; cuộc đối thoại giữa tác giả và nhân vật; cuộc đối thoại vô vọng giữa Chí Phèo và dân làng Vũ Đại…
Ngôn ngữ dẫn truyện sống động, đa giọng điệu, tạo cảm xúc nhiều tầng bậc, thể hiện
tình cảm đáng cay, chua chát của nhà văn trước hiện thực của cuộc đời. Nghệ thuật
trần thuật đạt đến trình độ bậc thầy, làm nên sức sống cho tác phẩm.
Chí Phèo là một tác phẩm có giá trị hiện thực và giá trị nhân đạo sâu sắc, mới mẻ. Qua
việc miêu tả tiếng chửi của nhân vật Chí phèo, tác phẩm khái quát một hiện tượng xã
hội ở nông thôn Việt Nam trước năm 1945, một bộ phận nông dân lao động lương
thiện bị đẩy vào con đường tha hóa, lưu manh hóa. Nhà văn đã kết án đanh thép cái xã
hội tàn bạo tàn phá cả thể xác và tâm hồn người nông dân lao động, đồng thời khẳng
định bản chất lương thiện của họ, ngay trong khi họ bị vùi dập mất cả nhân hình, nhân tính.
Tiếng chửi của Chí Phèo - Mẫu 3
Thoát khỏi dòng văn học lãng mạn tô hồng cuộc sống, Nam Cao bước chân đến với
những người nông dân nghèo, có số phận đáng thương. Và ông đã vô cùng thành công
khi bước vào trái tim người đọc với truyện ngắn "Chí Phèo" - hình ảnh một người
nông dân từ chất phác, hiền lành đến tha hóa cả về nhân hình lẫn nhân tính. Khác với
dòng ngôn ngữ bác học, văn phong chau chuốt, mượt mà, Nam Cao gây ấn tượng cho
độc giả bằng hàng loạt tiếng chửi xuyên suốt tác phẩm. Tiếng chửi ấy để lại cho ta
một nỗi thấm thía về một kiếp người nhưng lại bị cự tuyệt quyền làm người.
"Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi. Bắt đầu chửi trời,
có hề gì? Trời có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Thế cũng chẳng sao: Đời là tất
cả nhưng cũng chẳng là ai. Tức mình hắn chửi ngay tất cả làng Vũ Đại. Nhưng cả làng
Vũ Đại ai cũng nhủ: "Chắc nó trừ mình ra!". Không ai lên tiếng cả. Tức thật! Ồ thế
này thì tức thật! Tức chết đi được mất! Đã thế, hắn phải chửi cha đứa nào không chửi
nhau với hắn. Nhưng cũng không ai ra điều. Mẹ kiếp! Thế thì có phí rượu không? Thế
thì có khổ hắn không? Không biết đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn cho hắn khổ đến
nông nỗi này! A ha! Phải đấy hắn cứ thế mà chửi, hắn chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra thân
hắn, đẻ ra cái thằng Chí Phèo? Mà có trời biết! Hắn không biết, cả làng Vũ Đại cũng không ai biết."
Ngay mở đầu truyện ngắn, Chí Phèo gây ấn tượng cho ta bằng hình ảnh một kẻ ngật
ngưỡng say, "vừa đi vừa chửi". Bình thường, người ta chỉ "chửi" khi đang tức giận
một điều gì hay một người nào đó. Tiếng chửi gây mất hoà khí với mọi người xung
quanh, nhưng đôi khi nó giúp chúng ta bớt căng thẳng vì "bõ tức". Nhưng, Chí có xích
mích điều gì hay với ai mà lại phải chửi? Lia cận cảnh vào những đối tượng mà Chí
đang xích mích, đó là "trời", "đời", "làng Vũ Đại', "ai không chửi nhau với hắn",
"người đẻ ra hắn". Tiếng chửi của một kẻ tưởng chừng như say rượu ấy lại có lớp , bài
bản, từ cao xuống thấp, từ xa đến gần, từ không xác định đến xác định. Tuy nhiên, cái
đối tượng tưởng chừng như xác định: "người đẻ ra hắn" thì "hắn không biết", "cả làng
Vũ Đại cũng không ai biết". Thành ra, tiếng chửi ấy vu vơ, cất lên cao rồi lại lọt thỏm giữa không trung.
Thật vậy, hắn chửi "trời" nhưng "trời có của riêng nhà nào". Đối tượng mở đầu của
tiếng chửi là "trời". Bầu trời trong xanh, cao vời vợi yên bình, nhưng trong mắt hắn
cũng thật đáng chửi. Vì bầu trời ôm trọn tất cả loài người vào lòng, không chừa một ai
cả. Bầu trời ấy đã đón nhận hắn - một người nông dân lương thiện lại còn đón nhận
thêm bá Kiến - người huỷ hoại cả cuộc đời hắn. Và phải chăng, bi kịch bị bà Ba gọi
vào bóp chân khiến bá Kiến ghen tuông cũng là câu chuyện do "trời" sinh ra. Yếu tố
tưởng chừng như duy tâm ấy lại phản ánh cả xã hội đương thời thối nát, không có chỗ
cho người lương thiện dung thân. "Trời" như một câu cửa miệng, một thông lệ để kêu
ca cho tất cả những số phận bi kịch.
Và rồi hắn chửi "đời": "đời là tất cả nhưng cũng chẳng là ai". Đời là cuộc sống, số
phận của một con người từ lúc mới sinh đến khi ra đi. Chửi đời tức là chửi "tất cả",
chửi không sót một thứ gì. Cứ ngỡ tưởng, hắn chửi đời người khác nhưng thực ra, hắn
cũng đang chửi đời hắn. Hắn chửi từng câu chuyện, từng bước đi trong cuộc đời mình.
Dường như, mọi thứ đổ ập trước mắt hắn đều đáng để cay cú, nhạo báng, chế giễu.
Cũng phải thôi khi người ta sinh ra trong "chăn ấm nệm êm" thì hắn lại sinh ra bên
"cái lò gạch bỏ không". Phải chăng, đó cũng là một dấu hiệu báo trước cho cuộc sống
với hàng tấn bi kịch về sau. Đời đã bất công với hắn, đã đối xử tệ với hắn, nên hắn
phải "chửi". Giá mà cuộc đời hắn được suôn sẻ, giá mà đời ưu ái hắn hơn thì biết đâu,
tiếng chửi ấy đã thay bằng tiếng "cảm ơn".
Cha mẹ cho hắn hình hài của người nhưng cả làng Vũ Đại đã tước đi quyền làm người,
biến hắn trở thành con quỷ dữ khiến người ta trở nên ghê sợ. Còn nhớ, từ lúc hắn sinh
ra đến năm 20 tuổi, hắn lớn lên trong vòng tay bao bọc của người làng. Tuy nhiên, họ
lại "chuyền tay" nhau - một người chỉ nuôi hắn trong một thời gian nhất định. Làng
Vũ Đại chỉ nuôi cho "sống" , chứ không ai dạy Chí cách "sống". Chí hoàn toàn không
được hưởng tình yêu thương hay sự chỉ bảo của bất kỳ một ai cả. Cuộc đời hắn là bức
tranh với những mảnh ghép không hoàn hảo. Sự nuôi dưỡng mà làng Vũ Đại cho hắn
là quá ít để hắn phải nhớ ơn suốt đời. Trái lại, cả làng ai cũng coi hắn là một sinh vật
cần phải tránh xa, cần phải cự tuyệt. Ơn một, oán đến mười, đó là lý do vì sao hắn
phải chửi. Chửi cả làng, tức là không chừa một người nào. Vậy mà ai cũng nghĩ: "chắc
nó trừ mình ra". Cả làng Vũ Đại đều đáng chửi vì không cho hắn được sống như một
con người. Hắn đã chai sạn cảm xúc đến độ thứ bật ra không phải là tiếng khóc mà lại là tiếng chửi.
Ta thấy, chỉ cần một bát cháo hành, một người con gái xấu đến "ma chê quỷ hờn" mà
hắn đã "thèm làm hoà với mọi người biết bao". Có lẽ, con nhím ấy sẽ không còn xù
lông nếu mọi người biết vuốt ve, xoa dịu những tổn thương trong trái tim nó.
Và rồi, hắn "chửi cha đứa nào không chửi nhau với hắn". Cả làng Vũ Đại có ai dại gì
mà động vào hắn? Bởi vậy, ai cũng đều đang không "chửi nhau với hắn". Nực cười,
lại có người chửi người không chửi nhau với mình sao? Như một đứa trẻ con làm
nũng mẹ, chửi là một cách để Chí thu hút sự chú ý, sự quan tâm của người khác.
Trong thâm tâm, Chí chỉ mong muốn có người đáp lại lời hắn dù bằng hình thức giao
tiếp thấp nhất là tiếng chửi.
Người dân Việt Nam từ lâu đã gắn liền với đạo lý:
"Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con"
Tuy nhiên, Chí không những không "thờ mẹ kính cha" mà lại "chửi đứa chết mẹ nào
đẻ ra hắn". Ở một khía cạnh nào đó, người ta nhìn vào hắn như một đứa con bất hiếu.
Xong, trở lại với bậc cha mẹ, họ chỉ biết đẻ hắn ra rồi để hắn tự sinh tự diệt. Vậy, công
cha có còn như "núi Thái Sơn", nghĩa mẹ có còn như "nước trong nguồn chảy ra"?
Hắn không được hưởng chút nào từ tình yêu thương cha mẹ ngoài việc "đẻ hắn ra".
Mà đẻ hắn ra rồi, hắn nào có sung sướng, hạnh phúc gì? Thà từ đầu đừng có hắn còn
hơn. Hắn không hề biết ơn việc mình có mặt trên đời này khiến cho hắn cũng chẳng
thiết tha gì việc trả nghĩa cha mẹ. Tiếng chửi đó không phải của một người con bất
hiếu mà là của một người con bất hạnh. Thành ra, tiếng chửi đó có phần đáng thương hơn là đáng trách.
Chí chửi nhiều như vậy mà "không ai lên tiếng, không ai ra điều". Tiếng chửi của Chí
không đơn thuần là muốn nhiếc móc hay hờn trách ai mà chỉ muốn được giao tiếp với
loài người. Người ta thường nói "yêu nhau lắm cắn nhau đau" hay "yêu cho roi cho
vọt, ghét cho ngọt cho bùi". Chửi những cái "đau", những cái "roi vọt" không đơn
thuần là ghét mà nó là một cách để tìm kiếm tình thương. Vậy mà không có một ai
cho hắn cơ hội cả. Chỉ có một mình hắn cô độc đến đáng thương, tự chửi rồi tự mình nghe.
Và đó là vì sao hắn cảm thấy "tức", "tức chết đi được mất", "có khổ hắn không", "có
phí rượu không". Nếu không uống rượu, chắc hắn cũng không can đảm để làm như
vậy. Thế mà uống rượu rồi, can đảm rồi, nhưng kết quả thu về lại hoàn toàn chẳng có
gì. Chỉ có mình hắn với "ba con chó giữ". Đẳng cấp của một con người đã bị hạ xuống
tận hàng con vật. Đây chính là sự coi thường, sự nhục nhã lớn nhất mà mọi người
dành cho Chí. Dù trong cơn say, hắn vẫn nhận ra điều này và nó làm cho hắn "tức chết
đi được". Bao nhiêu công sức mà hắn "tìm kiếm sự chú ý" đều đổ xuống sông xuống
bể khiến hắn khổ tâm, đau đớn lắm.
Những cụm từ cảm thán như: "tức thật", "tức chết đi được mất", "mẹ kiếp",... cũng
những cụm từ mang ý nghĩa phủ định như: "chắc nó trừ mình ra", "không ai ra điều",
"không biết" đã diễn tả thành công giọng điệu phẫn uất, căm hờn của một cái tôi cô
đơn, bị ruồng bỏ. Những cụm từ cảm thán ấy đã bộc lộ được cảm xúc của Chí một
cách chân thực và rõ nét. Và khác với lối văn phong hoa mỹ, chau chuốt, Nam Cao sử
dụng lối nói gần gũi, thân thiết với người đọc. Cũng phải thôi vì đối với một người
như Chí, phải sử dụng cái tiếng chửi thô, sơ, nguyên bản mới thể hiện được hết con
người. Cũng như ông Hai trong Làng của Kim Lân, Chí là một người nông dân với lối
ngôn ngữ thuần Việt. Nhưng qua lối chửi của Chí, mùi lưu manh như hiện rõ trong từng câu từng chữ.
Nước mắt dường như đã gắn liền với truyện ngắn của Nam Cao. Ông tỏ ra sùng bái,
tin tưởng vào giọt nước mắt - sự thiện lương của con người đến độ gần như không có
một câu chuyện nào không có chi tiết giọt nước mắt. Giọt nước mắt chính là bi kịch
cuộc đời của một nhân vật. Và phải chăng, tiếng chửi của Chí cũng là một hình thức
khác của tiếng khóc. Hình thức này độc đáo hơn, tiêu cực hơn nhưng lại đậm phần
chân thực, đau đớn hơn.
Đầu những thế kỷ XX, người ta đã coi chị Dậu là hình mẫu tiêu biểu cho những số
phận khổ cực của người nông dân: bị ép buộc, phải bán con, bán chó,... Xong, Chí
Phèo xuất hiện như một cơn sóng mới xô đi hình ảnh đó, chiếm lấy ngôi vị "người
nông dân với số phận bi thảm nhất" : bị tha hoá cả về nhân hình lẫn nhân tính, bị cự
tuyệt quyền làm người. Có thể nói, Nam cao đã phản ánh thật xuất sắc xã hội đương
thời thối nát, buộc con người muốn sống được thì phải tha hoá.
Phân tích tiếng chửi của Chí Phèo
Tiếng chửi của Chí Phèo - Mẫu 1
Nam Cao được đánh giá cao với tư cách là một nhà văn hiện thực. Cùng với những tác
phẩm của Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng, các tác phẩm của Nam Cao đã góp phần
quan trọng làm nên khuynh hướng văn học hiện thực phê phán (1930-1945).
Chửi là một trong những hành vi nói năng của con người. Con người có rất nhiều hành
vi. Nói năng là một trong những hành vi đó. Trong hành vi nói năng, lại có nhiều hành
vi như: hành vi chửi, hành vi chào, hành vi khuyên, hành vi xin lỗi, hành vi yêu cầu,
hay ra lệnh... Bài viết xin được lý giải thêm về hành vi ngôn ngữ Chửi của Chí Phèo
trong truyện ngắn cùng tên của Nam Cao, ngõ hầu mang đến những kiến giải có cơ sở
hơn từ góc nhìn dụng học, mà cụ thể hơn là lý thuyết hành vi (hành vi ngôn ngữ).
Theo từ điển Tiếng Việt, chửi là thốt ra những lời xúc phạm cay độc để làm nhục [1].
Phạm Văn Tình thì cho rằng: "Khi đạt đến đỉnh điểm của sự tức tối, người ta thường
thốt ra một lời rủa, lời chửi (mà đi kèm với nó là những từ thô tục)" [2].
Một ý kiến khác của Nguyễn Thị Tuyết Ngân: "Chửi là một hiện tượng ngôn từ văn
hóa phản chuẩn bày tỏ một cách chủ động phản ứng bất bình nhằm làm giảm căng
thẳng tinh thần của người chửi và hạ uy tín của người bị chửi" [3].
Thực tế, chửi có phải chỉ để trút bỏ bực tức hay không? Đặt hành vi ngôn ngữ chửi
của Chí Phèo trong tác phẩm, chúng tôi cho rằng nó còn có thể có nhiều ý nghĩa hơn thế.
Khảo sát toàn bộ tác phẩm "Chí Phèo", chúng tôi thấy không hề có một cuộc "chửi"
hoặc "chửi nhau" trực tiếp nào. Tức là không có việc SP1 (nói) chửi SP2 (nghe) [4].
Đa phần chúng ta biết Chí Phèo chửi qua lời kể, lời dẫn truyện của tác giả. Lúc dọa
nạt mụ hàng rượu, Chí cũng chỉ "quát lên" (Ít vốn thì tối nay ông trả. Nhà mày đã chết
ngay bây giờ hay sao?). Khi đến nhà Bá Kiến để gây sự, Chí vẫn rất "nhẹ nhàng"
(Vâng, bẩm cụ không được thì con phải đâm chết dăm ba thằng, rồi cụ bắt con giải
huyện). Ngay cả lúc đến nhà Đội Tảo đòi nợ thay cho Bá Kiến, chúng ta cũng chỉ biết
Chí "cất tiếng chửi ngay từ đầu ngõ". Không biết cụ thể Chí chửi thế nào với một kẻ
không nợ nần và cũng không thù oán gì với Chí!
Hành vi ngôn ngữ luôn gắn với người nói và người nghe. Người nói và người nghe
luân phiên thay đổi vai nói và vai nghe. Ngay cả ở hành vi chửi cũng vậy. Chính Chí
Phèo đã nói: "chửi nhau một mình thì còn văn vẻ gì! ". Có luân phiên thay đổi vai, thì
việc "chửi" có lẽ mới "hấp dẫn". Trong truyện ngắn Chí Phèo, rất ít khi hành vi chửi
của Chí được Nam Cao dẫn trực tiếp. Chửi mà không trực tiếp thì quả là giảm đi rất
đáng kể tính gay gắt và sự xúc phạm thể diện đối với người bị chửi. Trong khi ở các
tác phẩm khác, Nam Cao dẫn trực tiếp hành vi này rất nhiều và không phải là không "ghê gớm". Ví dụ:
- Đồ phản trắc! Đồ bất lương! Đồ giết chồng! Hoặc:
- Bẩm bà, bu con đi vắng!
- Đi vắng! Đi vắng mãi! Mày về bảo con mẹ mày nội ngày mai không trả tiền tao thì tao đào mả lên đấy.
Cái giống chỉ biết ăn không!
Vì vậy, chúng tôi cho rằng trong hành vi chửi của Chí còn chất chứa nhiều nỗi niềm hơn thế.
Thực ra, cho đến thời điểm ấy của cuộc đời với bao lần bầm dập cả về tâm hồn và thể
xác, đến mức phải "đi ở tù", đến mức cái mặt "nó không còn là mặt người" nữa. Và để
sinh tồn thì chỉ còn mỗi một nghề là "rạch mặt ăn vạ". Để có thể rạch mặt ăn vạ, "chửi
bới", "dọa nạt" thì phải có rượu, phải say! Hơn nữa, "chưa bao giờ hắn tỉnh...", thì
hành vi chửi bới kia có phải chỉ là phản ứng "khi đạt đến đỉnh điểm của sự tức tối" hay không?
Thứ nhất, chửi quả đúng là để "bày tỏ một cách chủ động phản ứng bất bình". Trong
toàn bộ truyện ngắn Nam Cao, hành vi ngôn ngữ chửi mắng được dẫn với một tỉ lệ
tương đối cao (91 lần [5]). Và cũng rất nhiều lần Nam Cao để các nhân vật của mình
"thốt ra lời rủa, lời chửi" và "đi kèm với nó là những từ thô tục". Ví dụ:
- Quân ăn cướp! Quân giết người! Mày muốn rũ tù thì trêu vào bà! Hoặc:
- Nói chó nó cũng không ngửi được!...
Nhưng với Chí Phèo, đỉnh điểm của bực tức mà chửi có lẽ chỉ diễn ra một vài lần, sau
khi Chí "đi ở tù về"... Nam Cao đã viết: "năm hai mươi tuổi hắn đến ở cho nhà Lí
Kiến...". Rồi được một thời gian "Chí bị người ta cho đi ở tù"; "hắn đi biền biệt đến
bảy tám năm sau mới về"; "về hôm trước hôm sau đã ngồi uống rượu thịt chó say
khướt" rồi "xách vỏ chai đến cổng nhà Bá Kiến gọi tên tục ra mà chửi". Đó là lần đầu
tiên Chí Phèo chửi. "Thật là ầm ĩ!". Chí Phèo đã chửi ra trò. Và chắc là phải kèm theo
"cả những lời thô tục". Vì Nam Cao đã viết rất rõ: "Mà chửi mới sướng miệng làm
sao! Mới ngoa ngoắt làm sao!". Chửi đến mức mà dân làng "Họ bảo nhau: Phen này
cha con thằng Bá Kiến còn dám vác mặt đi đâu nữa! Mả tổ mả tiên lộn lên hết mất
rồi!", thì chắc hẳn phải là "những lời xúc phạm cay độc" lắm!
Một hành vi ngôn ngữ không chỉ gắn với người nói, người nghe, mà còn gắn chặt chẽ
với ngữ cảnh. Trong ngữ cảnh rộng lớn của xã hội Việt Nam những năm dài trước
Cách mạng, thì phản ứng để trút bỏ bực tức của con người trước những áp bức bất
công là một điều không tránh khỏi. Đi sâu vào ngữ cảnh của tác phẩm Chí Phèo thì rõ
ràng là không thể im lặng, mà phải phản kháng, phản kháng mãnh liệt trước sự bất
công, vô lý đến tàn nhẫn khi Chí Phèo bị đẩy vào đường cùng và chỉ còn mỗi một
cách rạch mặt ăn vạ, đâm chém để tồn tại. Cho nên, chửi có lẽ là một phản ứng tất yếu.
Vì thế, khi Chí Phèo chửi, thì cả làng Vũ Đại - họ mới "hả" vô cùng... Rõ ràng hành vi
chửi đã góp phần không nhỏ vào việc tạo dựng chân dung nhân vật cũng như sự
chuyển tải trong chiều sâu tư tưởng và ý đồ nghệ thuật của tác giả!
Thứ hai, chửi còn là cách để Chí chứng tỏ sự tồn tại của mình, sự hiện diện của mình
trong cộng đồng cư dân làng Vũ Đại.
Sau lần chửi "thật là ầm ĩ" và "ồn ào như chợ" ấy, Chí Phèo đã trở thành "tay chân"
của Bá Kiến. "Hồi ấy mới đâu hắn mới hai bảy hai tám tuổi"...
"Bây giờ hắn đã thành người không tuổi rồi...". "Bao nhiêu việc ức hiếp, phá phách,
đâm chém, mưu hại người ta giao cho hắn làm". "Hắn nhớ mang máng rằng có lần hắn
hai mươi tuổi, rồi hắn đi ở tù, rồi hình như hắn hai nhăm không biết có đúng không?".
"Bởi vì từ đấy bao giờ hắn cũng say". "Hắn không biết rằng hắn là con quỷ dữ của
làng Vũ Đại". "Tất cả dân làng đều sợ hắn và tránh mặt hắn mỗi lần hắn qua...". "Vì
thế cho nên hắn chửi hay là chẳng vì cái gì hắn cũng chửi". Có lẽ Chí Phèo đã quá cô
đơn trong sự quẫy đạp của chính mình để tồn tại. Chí uống rượu đấy, đập phá đấy và
chửi bới đấy, nhưng dường như Chí đang đơn độc một mình. Và chỉ có thể chửi, bởi
vì Chí không biết hát ("giá hắn biết hát thì có lẽ hắn không cần chửi"). Hát hay chửi
đối với Chí thì cũng đều vậy thôi - đều là tiếng kêu đau đớn của sự đơn độc! Do vậy, ở
đây chửi không phải là sự tức tối - chửi để chứng tỏ sự tồn tại, sự hiện diện của Chí
trong cuộc đời này, với làng Vũ Đại đã sinh ra Chí!
Thứ ba, Chí Phèo chửi không chỉ để khẳng định sự tồn tại, mà còn để khẳng định vị
thế xã hội của hắn. Trong văn hóa của người Việt, thì chỉ những người ở vị thế xã hội
cao (chức vụ cao, tuổi tác cao, ông bà, bố mẹ...) mới có "quyền" chửi. Và những
người bị chửi thường là những người có vị thế xã hội thấp (nhân viên, con cháu...).
Chửi là một cách để thể hiện mình, khẳng định mình. Ông cha ta có câu "Muốn nói
không làm chồng mà nói, muốn nói ngoa làm cha mà nói". Theo cách hiểu của người
Việt, thì "nói không" và "nói ngoa" cho ai đó cũng là cách hạ thấp uy tín, danh dự của
họ (tức là chửi họ). Và thậm chí không đáng để chửi, thì những người có quyền hơn
vẫn có thể chửi. Cho nên, việc chửi của Chí Phèo ("hắn thấy hắn cũng oai, táo bạo vì
dám gây sự với cha con nhà Bá Kiến bốn đời làm tổng lí..."; và vì hắn "đã phá bao
nhiêu cơ nghiệp, đập nát bao nhiêu cảnh yên vui, đạp đổ bao nhiêu hạnh phúc...", đến
nỗi "tất cả dân làng đều sợ hắn...") phải chăng là một cách để xác lập vị thế "hơn người" của hắn?
Cuối cùng, trong văn hóa ứng xử của người Việt thì kị nhất là chửi và bị chửi. Bởi vì,
"một điều nhịn, chín điều lành", "nhịn mày tốt tao". Cho nên, chửi nhất là bị chửi là
một sự xúc phạm ghê gớm. Do đó, chửi và chửi nhau là một điều mà người Việt tối kị.
Chửi mà không có người ra lời hồi đáp thì sẽ không thành chửi nhau. "Bởi người ta
không thể chửi nhau một mình"! Trong tác phẩm Chí Phèo, sự hiện diện của Chí luôn
gắn với hành vi chửi, nhưng rõ ràng Chí chưa chửi nhau "trực tiếp" bao giờ - tức
không hề có chửi nhau. Có nghĩa là không hề có hành vi được xem là mất danh dự này.
Do đó, khái niệm chửi mà lâu nay chúng ta vẫn thường quan niệm, cũng như quan
niệm về Chí Phèo với hành vi chửi của Chí một cách thông thường có lẽ nên xem lại.
Như vậy, hành vi chửi của Chí Phèo không chỉ là sự trút bỏ bực tức với những lời cay
độc, không chỉ là phản ứng không chuẩn văn hóa, mà chửi còn là để khẳng định sự tồn
tại, sự hiện diện và vị thế của mình. Đó có lẽ cũng là cách mà Chí Phèo muốn "làm
hòa với mọi người". Và trong suốt tác phẩm (mặc dù vậy), Chí cũng chưa từng chửi
nhau. Nhìn sâu vào tác phẩm và tâm hồn của Chí, rõ ràng đây không phải là tiếng chửi,
mà là tiếng lòng thống thiết từ trái tim bị chà đạp đến tận cùng và nó bật lên thành
tiếng kêu thương đau đớn với hình thức biểu đạt một cách xót xa (mà chỉ có Nam Cao
mới làm được) đó là tiếng chửi. Vì vậy, mặc dù chửi, chúng ta vẫn thấy thương, vẫn
thấy đau đáu, vẫn thấy day dứt trăn trở khôn nguôi... dù những trang viết của Nam
Cao đã cách xa chúng ta gần thế kỉ.
Tiếng chửi của Chí Phèo - Mẫu 2
Giai đoạn trước cách mạng tháng tám có thể xem là giai đoạn lầm than và nhiều đớn
đau nhất trong lịch sử của dân tộc, và cũng chính trong cái thời thế ấy đã xuất hiện
nhiều cây bút xuất sắc đưa nền văn học hiện thực của nước nhà bước lên một tầm cao
mới với hàng loạt những cái tên nở rộ với các tác phẩm xuất sắc, ví như Ngô Tất Tố
với Tắt đèn, Nguyễn Công Hoan với Kép Tư Bền, Vũ Trọng Phụng với Kỹ nghệ lấy
Tây, Số đỏ và một loạt các tác phẩm trào phúng, phê phán khác về lối sống thượng lưu
ở Hà Thành. Trong đó đề tài người nông dân, người trí thức trong xã hội cũ luôn là
các đề tài được nhiều tác giả lựa chọn và khai thác nhất, trong đó có nhà văn Nam Cao
nổi tiếng với Chí Phèo và Đời thừa. Mà có lẽ có thể gọi Chí Phèo là đỉnh cao của văn
học hiện thực trước cách mạng tháng Tám, với những đớn đau bi kịch đến tột cùng
của người nông dân trong xã hội cũ. Cả mạch truyện người ta không chỉ ám ảnh xót xa
với cuộc đời đầy bất hạnh của Chí Phèo thông qua giọng văn vừa lạnh lùng, vừa đớn
đau của Nam Cao mà trong đó người ta còn rất mực ấn tượng với tiếng chửi của nhân
vật này. Đó có phải chỉ là tiếng chửi của riêng mình Chí Phèo cho cái cuộc đời lắm
đau thương của hắn hay là tiếng chửi của chính tác giả với cái xã hội thối nát, đã tiệt
mọi đường sống của người nông dân?
Tiếng chửi của Chí Phèo không xuất hiện ở cuối hay giữa tác phẩm mà được đưa ngay
lên đầu, ngay khi người đọc vừa tiến vào tác phẩm đã thấy tiếng chửi của Chí Phèo
đang hiện diện. Cách viết đó đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng tác giả về nhân
vật Chí Phèo với tiếng chửi đầy bất mãn và đau đớn, rồi từ đó người ta lại mới nảy
sinh cái tò mò, tại sao Chí Phèo lại chửi như thế và có thôi thúc đi vào từng trang
truyện để thấm thía và suy ngẫm về nhân vật có một không hai này. Việc đi vào tác
phẩm theo kết cấu hiện tại - hồi tưởng như thế đã hoàn toàn vượt ra khỏi cách viết
truyện truyền thống đem đến cho độc giả những ấn tượng ban đầu độc đáo, cũng dần
thể hiện được tài năng bậc thầy của Nam Cao trong làng viết về đề tài hiện thực trước cách mạng.
Lại nói về tiếng chửi của Chí Phèo, nó không chỉ là một vài câu chửi thông thường,
bực dọc, mà ở đây thông qua lời văn của Nam Cao tiếng chửi ấy đã kéo dài cả một
đoạn văn thông qua nhiều hình thái diễn đạt khác nhau. Người ta thấy Chí Phèo chửi
thông qua lời dẫn truyện lạnh lùng, xót xa của tác giả, cũng thấy Chí chửi thông qua
lời thuật lại đầy ngán ngẩm, thờ ơ, hờ hững của dân làng Vũ Đại, và thấy cả tiếng chửi
thông qua cái giọng bực tức, chất vấn, đớn đau, quằn quại khi vật lộn với bi kịch của
chính bản thân Chí Phèo. Tiếng chửi ấy không chỉ giữ nguyên một trạng thái mà nó có
sự tăng tiến về mặt cấp độ, Chí Phèo chửi tất cả những thứ mà hắn cho là đã làm cho
cuộc đời hắn khổ sở, từ xa về gần, hắn chửi trời, chửi đời, rồi phát hiện những thứ ấy
chẳng là ai và cũng chẳng của ai cả, hắn lại tiếp tục thu gọn tiếng chửi của mình khi
chửi cả làng Vũ Đại, nhưng khốn nỗi cái làng ấy vốn thờ ơ, lãnh cảm với tiếng chửi
của hắn mất rồi, ai cũng nghĩ hắn chừa mình ra, thành thử chẳng ai đáp lại Chí Phèo.
Và Chí biết điều đó, hắn lại tiếp tục thu hẹp phạm vi khi chửi cái đứa nào không ra
chửi nhau với hắn, rồi cuối cùng nhóm lại thành chửi cái đứa nào đẻ ra thân hắn rồi để
hắn khổ sở như ngày hôm nay. Và cứ thế là Chí Phèo chửi trong đau đớn, tuyệt vọng,
nhưng cũng chẳng ai biết đó là ai, khiến người ta không khỏi xót xa đau đớn cho một
kẻ mồ côi tha hóa, bê bết. Tiểu kết lại, ta có thể nhận ra rằng mặc dù đối tượng chửi
được Chí Phèo thu ngày càng gọn lại, thế nhưng thực tế cấp độ của tiếng chửi lại tăng
dần đều, càng về sau tiếng chửi của hắn càng trở nên gay gắt, cay cú và phẫn nộ, đau
đớn đến cực điểm khiến người đọc có ấn tượng về nghệ thuật tăng tiến ẩn này của
Nam Cao. Rồi có đôi độc giả thắc mắc rằng rốt cuộc khi phát ra những tiếng chửi bất
mãn, đau đớn ấy thì Chí Phèo tỉnh hay say khi mà Nam Cao đã viết rằng “Bao giờ
cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi”. Thì phần phân tích trên chính là câu trả lời tốt
nhất, tôi tin rằng Chí Phèo lúc ấy tỉnh, và rượu vào là để tiếp thêm cho hắn cái sức lực
đẩy tiếng chửi đến tận cùng đau đớn và uất hận cho cái kiếp mà hắn đã tự oán trong
những lời chửi rằng “Không biết cái đứa chết mẹ nào đã đẻ ra cái thân hắn để hắn khổ
đến nông nỗi này?”. Rõ ràng người say thì sẽ quên hết mọi chuyện, nhưng Chí Phèo
thì không, hắn nhớ hết hắn nhớ tường tận cuộc đời mình từ lúc lọt lòng mồ côi đến
năm 20 tuổi đầy ước mơ hoài bão, rồi đến những năm lao tù, tha hóa, và cuối cùng
phải hứng chịu những bi kịch ghê gớm như hiện giờ. Có như thế người ta mới lại càng
thấm thía hơn cái nỗi đau, cái bất hạnh tột cùng của Chí Phèo và Nam Cao lần nữa lại
thành công trong việc khắc họa nhân vật Chí Phèo cùng tiếng chửi.
Và bây giờ là lúc tìm hiểu tại sao Nam Cao lại để cho nhân vật của mình có những
tiếng chửi đớn đau và uất hận đến thế. Điều đó đã được hé lộ một phần trong chính
những tiếng chửi của Chí Phèo ở phần đầu của tác phẩm. Cuộc đời của hắn đã khởi
đầu với một con số không tròn trĩnh, không cha không mẹ, không nhà cửa, không lai
lịch, gốc gác. Khi vừa mới lọt lòng đã bị bỏ rơi, rồi bị truyền tay hết người này sang
người khác, cuối cùng lớn lên trong cái nôi đùm bọc của làng Vũ Đại. Thế nhưng thật
may sao, vốn có một xuất thân bất hạnh, thiếu thốn như thế nhưng Chí Phèo lại có thể
trở thành một chàng trai 20 tuổi lương thiện, thật thà, hứng chí làm ăn, với ước mơ
giản dị, vợ dệt vải, chồng cày cấy, dăm ba sào ruộng, nuôi lợn,... Thế nhưng đớn đau
thay sự lương thiện tốt đẹp ấy của Chí đã bị chà đạp, tàn phá bởi sự lẳng lơ đĩ thõa của
một người đàn bà, và lòng ghen tuông mù quáng của tên chồng bất lực, sợ vợ là Bá
Kiến. Chí Phèo bị đổ oan, vào tù độ 7, 8 năm, cái nhà tù thực dân ấy nó không khiến
con người ta tốt lên mà trái lại nó biến một người lương thiện, thành một tên bặm trợn,
nghiện rượu, thích ăn thịt chó. Từ đó Chí Phèo bị trượt dài trên con đường tội lỗi, tha
hóa nhân hình, nhân phẩm, hắn đến trước cửa nhà của kẻ đã tống hắn vào tù rồi liều
mạng rạch mặt ăn vạ, tiếng chửi của hắn không ai đáp lại mà chỉ có “một thằng say
rượu với ba con chó dữ”. Lời thuật lại ấy của Nam Cao đã báo hiệu quãng đời tha hóa
thành quỷ dữ của Chí Phèo. Từ đó trở đi, Chí Phèo sống một cuộc đời bê tha, đâm
thuê chém mướn cho Bá Kiến, bán rẻ nhân cách để kiếm những đồng bạc lẻ phục vụ
cho những cuốc rượu say sưa hết ngày này qua tháng nọ. Nếu như bi kịch của Chí
Phèo chỉ dừng lại ở việc mồ côi, vào tù rồi tha hóa nhân cách thì có lẽ truyện của Nam
Cao đã chẳng trở thành kiệt tác của nền văn học hiện thực lúc bấy giờ, và tiếng chửi
của Chí Phèo cũng chẳng day dứt và ám ảnh mãi trong tâm trí độc giả cho đến tận
ngày hôm nay. Giá trị của tác phẩm thực sự được đánh dấu và đẩy lên cao ở việc Nam
Cao thể hiện bi kịch bị từ chối quyền làm người của Chí Phèo, một kẻ gặp được tình
yêu của cuộc đời. Thị Nở đã làm sống lại trong hắn những ước mơ tuổi hai mươi, và
hắn đã trông mong Thị mang hắn trở về với thế giới loài người, thoát khỏi cái kiếp
làm con quỷ dữ của làng Vũ Đại. Thế nhưng tất cả đã bị dập tắt bởi lời nói cay nghiệt
của bà cô Thị Nở, và cả cái tức giận dở hơi của thị, tất cả đã thức tỉnh Chí Phèo về
thân phận, bi kịch đớn đau của mình, cuối cùng hắn chọn cách kết thúc cuộc đời trong
đau đớn. Như vậy từ tất cả các bi kịch của Chí Phèo, đặc biệt là ở bi kịch bị từ chối
quyền làm người ta mới vỡ lẽ ra rằng Chí Phèo khao khát được hòa nhập vào thế giới
loài người, khao khát được giao tiếp, thế nhưng không ai nói chuyện với hắn, hắn
đành chửi, chửi để mong người ta chửi lại cũng được, để chứng minh ít ra hắn vẫn là
con người và người ta vẫn còn muốn đáp lại hắn. Và đến tột cùng của sự đớn đau, khi
đã không còn ai chửi nhau với hắn, Chí Phèo mới thốt lên trong đau đớn rằng ai đã
sinh ra cái thân hắn để hắn khổ đến thế này.
Như vậy thông qua tiếng chửi của Chí Phèo ta có một nhận định rằng giọng văn của
Nam Cao là một giọng văn lạnh lùng, nhưng chất chứa đầy những đớn đau, phản ánh
một hiện thực bế tắc của người nông dân trước cách mạng tháng tám, khi họ chưa thể
tìm ra cho mình một lối thoát, và ngay cả chính bản thân tác giả cũng chưa thể tìm ra
lối thoát cho nhân vật của mình. Tiếng chửi ấy chất chứa tất cả những đớn đau trong
suốt cuộc đời đầy bi kịch của Chí Phèo, đồng thời gợi mở ra chủ đề của tác phẩm, bên
trong cái chất văn lạnh lẽo, hiện thực gay gắt là những nỗi xót xa, cay đắng thương
cảm cho nhân vật chính cũng như cho chính những người nông dân ở xã hội cũ.
Tiếng chửi của Chí Phèo - Mẫu 3
Trong nền văn học viết Việt Nam, có những tác giả đã khẳng định vị trí của mình
bằng sáng tác đồ sộ mang giá trị nhân văn lớn như đại thi hào Nguyễn Du với “Truyện
Kiều” hoặc bằng cách phản ánh những sự kiện trọng đại của đất nước như tác gia Tố
Hữu, Nguyễn Tuân. Số khác thì đánh dấu bằng tuyên ngôn nghệ thuật như Vũ Trọng
Phụng, Thạch Lam. Nhưng cũng có các tác giả đã để lại ấn tượng muôn đời trong lòng
người đọc chỉ bằng một một chi tiết nhỏ trong toàn bộ tác phẩm trong đó có Nam Cao.
Và như Macxim Gorki đã khẳng định: "Chi tiết nhỏ làm nên nhà văn lớn" là vậy.
Người ta cứ nghĩ để viết nên một tác phẩm vĩ đại thì phải đi tìm những thứ to tát từ
nơi xa xôi, phải thoát ly hiện thực đau khổ để tìm đến điều mơ tưởng. Không phải vậy,
nhà văn – người sáng tạo ra cái đẹp – có thể chỉ tìm được nghệ thuật cao quý từ những
điều bình thường nhất, nhỏ bé nhất mà lại nói lên được điều vĩ đại. “Chi tiết nhỏ” là
những sự việc, sự kiện bình thường trong một tác phẩm, dường như ban đầu đọc qua
ta chỉ nghĩ nó có tác dụng phản ánh hiện thực khách quan mà khi đọc kĩ càng, ta lại
phát hiện trong đó một giá trị tư tưởng lớn có ý nghĩa giáo dục và thẩm mĩ cao. “Chi
tiết nhỏ” nhưng mang giá trị nghệ thuật đặc sắc góp phần khẳng định lập trường và tài
năng của “nhà văn lớn”.
Chí Phèo là một điển hình nghệ thuật về người nông dân từ lương thiện rơi vào tha
hóa trở thành quỷ dữ rồi bị gạt ra khỏi xã hội loài người, cuối cùng quay quắt trở về
với bi kịch của khát vọng "làm người lương thiện". Bi kịch bị ruồng bỏ, cô đơn trước
đồng loại của Chí Phèo được Nam Cao thể hiện qua một chi tiết rất nhỏ, rất bình
thường và tự nhiên ngay đoạn mở đầu nhưng càng đọc, càng suy ngẫm ta lại càng thấy
từng tầng nghĩa sâu sắc cả về tư tưởng lẫn nghệ thuật của tác phẩm. Đó chính là tiếng chửi của Chí Phèo.
Trong cơn say, hắn ngật ngưỡng bước đi và hắn chửi. Ban đầu hắn chửi trời vì trời
sinh ra hắn một con người không hoàn thiện. Rồi hắn "chửi đời" vì đời bạc bẽo đã cưu
mang hắn rồi lại vứt bỏ hắn. Tức quá, hắn "chửi cả làng Vũ Đại" đã đẩy hắn vào bi
kịch tha hóa thê thảm. Nỗi cô độc đã lên đến tột độ, hắn"chửi cha đứa nào không chửi
nhau với hắn"! Đau đớn nhất, Chí Phèo chửi "đứa chết mẹ nào đã đẻ ra thân hắn" làm
hắn mang những bi kịch lớn của cuộc đời. Chí Phèo chửi nhưng lời của hắn lại rơi vào
trong im lặng đáng sợ. Không một ai đáp lại lời của hắn. Hắn chửi nhưng chất chứa
bên trong là niềm khao khát được giao tiếp, được đồng vọng dù chỉ được đáp lại bằng
một tiếng chửi. Nhưng đau xót thay, cả làng Vũ Đại quay lưng với hắn để cuối cùng
hắn chửi nhau với ba con chó dữ: "Một thằng say và ba con chó dữ mà làm ầm ĩ cả
làng". Chí Phèo thật sự đã bị gạt bỏ khỏi xã hội loài người.
Tài hoa nghệ thuật Nam Cao được bộc lộ ngay trong đoạn mở đầu truyện ngắn. Nhà
văn đã sử dụng rất thành công hình thái ngôn ngữ nửa trực tiếp để tạo nên hiện tượng
đa thanh cho giọng điệu kể chuyện. Đoạn văn có lời kể khách quan xen lẫn lời nhận
xét của tác giả, có cả lời nhủ thầm của dân làng: “Chắc nó trừ mình ra”. Như vậy, tuy
dân làng Vũ Đại không xuất hiện nhưng ta vẫn thấy hình ảnh đám đông và thái độ của
họ trước lời chửi Chí Phèo. Nổi bật lên tất cả là giọng Chí Phèo vừa có phần phẫn uất
lại vừa cô đơn trước đồng loại: “Tức thật! Ờ! Thế này thì tức thật! Tức chết đi được
mất! … Mẹ kiếp! Thế có phí rượu không?” Đó là lời kể của tác giả hay chính suy nghĩ,
cảm xúc của nhân vật đang cất lên tiếng nói.
Nhờ tính chất đa thanh của giọng điệu kể chuyện đã dẫn đến một tính chất đặc sắc
khác cho đoạn văn: tính đa nghĩa. Tiếng chửi không chỉ là khao khát được giao tiếp
mà còn là sản phẩm của một con người bị rơi vào bi kịch bị tha hóa, không được sống
đúng bản chất của một con người. Bên ngoài là tiếng chửi của một kẻ say nhưng bên
trong thì hắn rất tỉnh. Lời chửi rất mơ hồ, không động chạm ai, quả là một kẻ say bình
thường đang chửi. Nhưng hắn rất tỉnh, rất sáng suốt, không gian trong tiếng chửi thu
hẹp dần từ cao đến thấp, từ rộng đến hẹp, từ vô địa chỉ đến có địa chỉ. Từ số đông, hắn
chửi một người: “hắn cứ chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn, đẻ ra cái thằng Chí
Phèo”. Đẻ ra Chí Phèo “cả làng Vũ Đại cũng không ai biết” nhưng chúng ta, người
đọc thì biết: Chính xã hội vô nhân đạo đã đẻ ra Chí Phèo – con quỷ dữ của làng Vũ
Đại, đã sinh ra hiện tượng “Chí Phèo”. Như vậy, hắn mượn rượu để chửi, để phản ứng
với toàn bộ xã hội vô nhân đạo. Từng lời cay độc ấy thoát ra nghĩa là lòng hắn đang
gào thét cuồng điên, hắn chửi để thỏa mãn lòng rực lửa đốt khi mà cả làng Vũ Đại
không ai lắng nghe hắn. Họ thành kiến với hắn. Tiếng chửi của Chí Phèo vừa mang
tâm trạng bất mãn vừa là lời tố cáo sâu sắc xã hội vô nhân đạo với những nếp nghĩ lạc
hậu đã cướp đi quyền làm người và ruồng bỏ hắn. Tiếng chửi thật chất là một tiếng
kêu cứu thảm thiết của con người đáng thương bị què quạt cả về thể xác lẫn tinh thần
cố níu chiếc phao đời để mà tồn tại. Ta đã từng đau xót cho số phận nghèo khổ, tăm
tối của chị Dậu, chị Dậu nghèo tới mức phải bán con, bán chó, bán sữa nhưng Ngô Tất
Tố không để chị bán nhân phẩm của mình. Còn Chí Phèo, hắn đã bán cả linh hồn cho
quỷ dữ với cái giá rẻ bèo và cuối cùng bị ghẻ lạnh, cô đơn trong chính xã hội loài
người.Trong đoạn văn, cứ sau một lời kể khách quan mang tính chất thông báo là một
lời nhận xét của tác giả. Như vậy, bằng hiện tượng đa nghĩa của giọng điệu, ta không
chỉ thấy thái độ, tình cảm của nhân vật mà còn cảm nhận được trái tim nhà văn đang
lên tiếng. Đằng sau lời văn lạnh lùng gần như sắc lạnh ấy lại là một tấm lòng xót
thương sâu sắc cho nhân vật và cả sự căm phẫn xã hội vô nhân đạo đã đẻ ra hiện tượng Chí Phèo.
Tóm lại, đoạn văn được mở đầu bằng lời chửi của Chí Phèo không chỉ mang nét nghệ
thuật dễ nhận thấy, nghệ thuật kết cấu, mà còn mang giá trị tư tưởng và giá trị nghệ
thuật của ngòi bút thấm đẫm tinh thần Nam Cao. Càng đào sâu, càng nghiền ngẫm,
người đọc sẽ tìm cho mình những suy nghĩ sâu sắc hơn về kiệt tác “Chí Phèo”.
“Chi tiết nhỏ làm nên nhà văn lớn”. Chi tiết “tiếng chửi” của Chí Phèo đã góp phần
làm nên thành công của nhà văn lớn Nam Cao. Nó đã khái quát lên một chân lý nghệ
thuật: nghệ thuật chân chính không những tìm thấy cái bình thường trong sự phi
thường mà còn phát hiện cái phi thường trong sự bình thường, thậm chí tầm thường.
Chỉ có nhà văn lớn có khối óc và trái tim lớn mới làm được điều đó.
Tiếng chửi của Chí Phèo - Mẫu 4
"Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi. Bắt đầu hắn chửi
trời. Có hề gì? Trời có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Thế cũng chẳng sao: đời
là tất cả nhưng chẳng là ai. Tức mình hắn chửi ngay tất cả làng Vũ Đại. Nhưng cả làng
Vũ Đại ai cũng nhủ "chắc nó trừ mình ra!". Không ai lên tiếng cả…"
Hình ảnh ban đầu của Chí Phèo trong truyện ngắn cùng tên đã được Nam Cao phác
hoạ như vậy đó – toàn chửi là chửi, và trong suốt cả truyện, Chí Phèo cũng bị Nam
Cao bắt phải chửi đi chửi lại rất nhiều lần, chửi luôn mồm không ngừng nghỉ:
"Hắn chửi trời và đời. Hắn chửi cả làng Vũ Đại. Hắn chửi tất cả những đứa nào không
chửi nhau với hắn. Nhưng cũng mặc, ai mà hoài hơi, tức mình hắn chửi đứa nào đẻ ra
chính hắn, lại càng không ai cần! Và hắn lấy thế làm ức lắm; bởi vì người ta không thể
chửi nhau một mình; chửi nhau một mình thì còn văn vẻ gì!"…
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối truyện ngắn "Chí Phèo", ngoại trừ cái câu "Mẹ kiếp!" được
đôi lần nhắc đến khi Chí Phèo chửi đổng (chửi chả nhằm vào ai cả một cách có chủ
đích), Nam Cao toàn dùng câu gián tiếp (indirect speech) mỗi khi nói về cái sự chửi
của Chí, thành ra người đọc chỉ biết là Chí đã chửi, chửi rất nhiều, nhưng cụ thể hắn
chửi như thế nào thì chẳng ai biết cả.
Nếu ai đó đã từng xem phim "Làng Vũ Đại ngày ấy" thì còn có dịp nghe Chí Phèo
chửi: Mẹ cha con đĩ dại! Mẹ cha thằng dê già! Cha mấy đời con đĩ Nở… vân vân và
vân vân. Nhưng "Làng Vũ Đại ngày ấy" không phải là "Chí Phèo", và người viết kịch
bản cho "Làng Vũ Đại ngày ấy" cũng không phải là Nam Cao, vì vậy những câu chửi
đấy không đủ độ tin cậy (và cũng không xác đáng) để được bàn luận ở đây bởi trong
bài viết này, chúng ta chỉ xem xét nguyên bản của nhân vật trong tác phẩm của Nam
Cao mà thôi; vả lại, những câu chửi của Chí Phèo trong "Làng Vũ Đại ngày ấy" cũng
rất vô lý và vô lối, do đó chúng không thể là lời giải cho bài toán được đặt ra ở tiêu đề bài viết.
Nhưng thôi, cái chuyện đó để lát nữa bàn sau, việc trước mắt là phải tìm cho ra xem
Chí Phèo đã chửi như thế nào. Lấy tỉ dụ việc Chí Phèo chửi làng Vũ Đại nhé, mọi
người bảo Chí Phèo sẽ chửi làng Vũ Đại ra làm sao? "Mẹ cha làng Vũ Đại", "Tiên sư
làng Vũ Đại" (hoặc đại loại như thế) chăng? Điều đó là không thể nào, bởi lẽ:
Thứ nhất, chửi như vậy là chửi những cái kẻ đẻ ra làng Vũ Đại (mẹ, cha, tiên sư, tam
tứ đại…) chứ có phải chửi làng Vũ Đại đâu! Và cái việc Chí chửi không nhằm vào
làng Vũ Đại tất yếu sẽ đưa Chí đến chỗ bế tắc mà chúng ta đều biết: cả làng Vũ Đại không ai lên tiếng cả.
Thứ hai, một người học rộng hiểu nhiều như Nam Cao không thể không biết cái đạo lý
ở đời rằng người ta chửi nhau là phải chửi… nhau, không được chửi nhằm vào người
khác. Đến những kẻ hạ đẳng như Ba Giai và cô bán vải ở chợ Đồng Xuân khi mở hội
thi chửi còn quy ước với nhau như thế, lẽ nào Nam Cao lại không biết? Mà đã biết thì
ông ta không thể để cho nhân vật của mình chửi một cách vô lý và vô lối như đã nói ở phần trên được.
Vậy thì, Chí Phèo chửi làng Vũ Đại như thế nào? "Đồ tồi", "Đồ khốn", "Đồ mất
dạy"… chăng? Mấy câu này nghe có vẻ hợp lý hơn vì chúng nhằm trực tiếp vào đối
tượng được ăn chửi (với điều kiện người chửi và người được chửi phải đối mặt với
nhau – nói khác là chõ mõm vào nhau), nhưng thói đời nếu rủa ai đó là đồ tồi, đồ khốn,
đồ mất dạy… thì cũng chẳng khác gì kiến đốt gỗ bởi chửi như vậy thì chẳng bõ bèn
gì; hơn nữa nếu Chí Phèo cứ đi lang thang ngoài đường và luôn mồm lảm nhảm "đồ
tồi!", "đồ khốn!"… thì ai mà biết được là Chí đang chửi ai. Và điều đó tất yếu lại dẫn
đến hệ luỵ là người bị chửi (cũng như tất cả những người khác) sẽ coi như "nó chừa
mình ra". Mà thực ra những câu chửi kiểu này cũng chỉ mới xuất hiện và được sử
dụng phổ biến trong một vài năm trở lại đây (có lẽ là từ sau năm 1986); chưa chắc là
ngày đó (tức là giai đoạn 1930-1945) Chí Phèo đã biết dùng đến những ngôn từ "lịch
sự" như vậy để chửi (!?).
Tiếng chửi của Chí Phèo - Mẫu 5
Trong sự thành công của những tác phẩm văn học không thể thiếu những chi tiết nhỏ
nhưng để lại dấu ấn sâu đậm, nhắc đến Chí Phèo người ta sẽ nghĩ ngay đến những
tiếng chửi khiến người đời ghê sợ. Tiếng chửi là thương hiệu của Chí.
Mở đầu tác phẩm là những tiếng chửi rủa của một nhân vật nam đó là Chí Phèo, trong
hơi men ngà ngà của rượu hắn vừa đi vừa chửi, đầu tiên hắn chửi trời sau đó là “chửi
đời” rồi “chửi cả làng Vũ Đại” đã khiến con người hắn trở nên biến chất và thê thảm
như hiện tại. Những tiếng chửi vô vọng và trong thâm tâm của hắn mong muốn một
người nào đó đáp lại tiếng chửi của mình, đó chính là sự cô độc bởi cả thế giới quay
lưng lại với hắn – một con quỷ đáng sợ của làng Vũ Đại.
Tiếng chửi của Chí Phèo đó là mong muốn được giao tiếp với người khác đó là đồng
loại, thể hiện tình cảnh khi con người rơi vào bi kịch của sự tha hóa, những tiếng chửi
có vẻ như mơ hồ nhưng lại có logic khi từ rộng đến hẹp, từ trống không cho đến chửi
một người cụ thể. Mượn hơi men của rượu để cất lên tiếng chửi, đó cũng là cách để
nhân vật thể hiện sự bất mãn với con người và cuộc đời vì đã cướp đi quyền làm
người lương thiện của hắn, Chí Phèo chính là nạn nhân của chế độ xưa bị cả xã hội
ghẻ lạnh và ruồng bỏ, đánh mất bị bản chất thật sự của một con người lương thiện mà
hắn đã từng có trước kia.
Mở đầu tác phẩm tiếng chửi trong men say của Chí Phèo là nét nghệ thuật độc đáo,
mang giá trị tư tưởng và giá trị nghệ thuật của nhà văn Nam Cao, những chi tiết nhỏ
nhưng lại làm nổi bật tinh thần nhân đạo, qua đó tố cáo tội ác của xã hội cũ đã lấy đi
quyền làm người, bi kịch của một kẻ tha hóa và không còn lối thoát quay trở về làm người lương thiện.
Tiếng chửi của Chí Phèo - Mẫu 6
Nhà văn M.Gorki đã từng nói "Chi tiết nhỏ làm nên nhà văn lớn". Văn học chính là
đứa con tinh thần của mỗi nhà văn, nhà thơ được cấu thành từ nhiều yếu tố. Đó là sự
chắt lọc về mặt ngôn ngữ, việc xây dựng hình ảnh đầy dụng tâm của nhà văn, nhà thơ.
Một tác phẩm dài ngắn không quan trọng, mà hơn cả đó chính là sự neo đậu trong
lòng người. Đôi khi chỉ cần một chi tiết nhỏ nhưng lại để lại dấu ấn muôn đời, tạo
thành nét riêng độc đáo của tác giả. Và chi tiết tiếng chửi trong Chí Phèo của Nam
Cao cũng vậy, nó để lại ấn tượng sâu sắc để mỗi lần nhắc đến Chí Phèo người ta lại
nghĩ ngay đến tiếng chửi bất mãn của hắn.
Nam Cao tên thật là Trần Hữu Tri, sinh tại làng Đại Hoàng, tổng Cao Đà, huyện Nam
Sang, phủ Lí Nhân nay là xã Hòa Hậu, huyện Lí Nhân, tỉnh Hà Nam. Ông đã ghép hai
chữ của tên tổng và huyện làm bút danh là Nam Cao. Với 15 năm cầm bút, ông đã kịp
để lại một khối lượng tác phẩm không nhỏ, đặc biệt trong hệ thống tác phẩm của ông
nổi bật là phong cách trữ tình, sâu lắng, trào lộng, xót xa, hóm hỉnh mà tế nhị, sang
trong mà bình dị, tinh vi mà khái quát. Thời gian đầu cầm bút, Nam Cao chịu ảnh
hưởng của văn học lãng mạn đương thời. Dần dần nhận ra văn chương đó xa lạ với
đời sống lầm than của người lao động, ông đã đoạn tuyệt với nó và tìm đến con đường
nghệ thuật hiện thực chủ nghĩa. Nam Cao nhận thức nghệ thuật phải gắn bó với đời
sống, nhìn thẳng vào sự thật tàn nhẫn, phải nói lên nỗi thống khổ, cùng quẫn của nhân
dân và vì họ mà lên tiếng. Chí Phèo là truyện ngắn nổi tiếng của nhà văn Nam Cao
viết vào tháng 12 năm 1941. Đây là tác phẩm xuất sắc, thể hiện nghệ thuật viết truyện
độc đáo của tác giả. Đồng thời thể hiện tấm bi kịch của một người nông dân nghèo bị tha hóa trong xã hội.
Ngay từ đầu tác phẩm, Nam Cao đã để nhân vật của mình xuất hiện một cách độc đáo
với tiếng chửi. Chí Phèo xuất hiện lần đầu trước mắt người đọc không phải bằng
xương thịt mà là bằng tiếng chửi ' hắn vừa đi vừa chửi ' . Đó là hình ảnh vừa quen
vừa lạ. Quen vì đó là tiếng chửi của những người say rượu, không thể nhận thức đúng
đắn: Chí ' chửi trời, chửi đời, chửi cả làng Vũ Đại, chửi cha đứa nào không chửi nhau
với hắn, chửi đứa chết mẹ nào đã đẻ ra thân hắn''. Tiếng chửi hướng tới các đối tượng
từ mơ hồ, vu vơ đến cụ thể. Lạ vì Chí chửi nhưng không có người nghe chửi và cũng
không có ai chửi lại Chí ngay cả khi hắn trực diện ' cả làng Đại Vũ ' và chửi cụ thể có
đối tượng ' cha đứa nào không chửi nhau với hắn''. Càng lạ hơn nữa khi nghe Chí
Phèo không còn biết chửi ai, đã quay ra chửi những người đã đẻ ra thân hắn. Cây đắng
thay khi đáp lại những uất ức, bất mãn của Chí lại là ' tiếng chó cắn lao xao''. Chí đã
bị đánh bật ra khỏi cái xã hội loài người. Xã hội mà dù sống trong nó Chí cũng không
còn được xem là con người.
Đó là một tiếng chửi vật vã, đau đớn của một thân phận con người ít nhiều nhận thức
được bi kịch của chính mình. Tiếng chửi là toàn bộ phản ứng của Chí với cuộc đời
bộc lộ tâm trạng phẫn uất, bất mãn khi ý thức được mình bị xã hội gạt ra khỏi thế giới
loài người và tiếng chửi của Chí Phèo cũng chẳng có ai đáp lại, không có ai còn ra
điều với hắn, cũng có thể vì sợ, cũng có thể vì chẳng ai coi hắn là người nữa. Tiếng
chửi ấy là tiếng kêu tuyệt vọng của một con người cô đơn cần được giao tiếp dẫu là
cách giao tiếp hạ đẳng nhất nhưng người dân Vũ Đại quen coi hắn là quỷ dữ mất rồi...
Qua tiếng chửi ấy, ta nhận ra bốn thái độ: thái độ hằn học, hận thù của người chửi, thái
độ dửng dưng, khinh miệt của người nghe, thái độ xót xa, thương cảm của nhà văn và
thái độ tò mò, thương xót của người đọc... Cuộc đời cay đắng của con người đau khổ
ấy còn đi đến đâu và như thế nào sẽ là một ẩn số với người đọc...
Tiếng chửi hé lộ cuộc đời đau thương của một con người nhận biết được bi kịch của
mình mà đang cố gắng vùng vẫy để thoát ra. Đó là bi kịch sống giữa cuộc đời mà bị
tước quyền làm người . Đây là cách vào truyện độc đáo. Bằng cách này, Nam Cao đã
tạo được ấn tượng trong bạn đọc về nhân vật chính với đầy sự băn khoăn, thắc mắc: vì
sao trên đời lại có một kẻ tha hóa đến như vậy? Vì sao nó chửi mà không có ai chửi
lại? Ngôn ngữ kể chuyện, trần thuật, dựng chân dung nhân vật rất đặc sắc, kết hợp
điêu luyện, sinh động các dạng thức ngôn ngữ nghệ thuật như ngôn ngữ của tác giả,
của người kể chuyện, ngôn ngữ nhân vật, cách trần thuật linh hoạt, lúc thì theo điểm
nhìn của tác giả ' hắn vừa đi vừa chửi' , khi thì theo điểm nhìn nhân vật: ' Tức thật !
Ờ ! Thế này thì tức thật !...điều đó đã tạo nên một đoạn văn đa giọng điệu.
Ta đã từng đau xót cho số phận nghèo khổ, tăm tối của chị Dậu, chị Dậu nghèo tới
mức phải bán con, bán chó, bán sữa nhưng Ngô Tất Tố không để chị bán nhân phẩm
của mình. Còn Chí Phèo, hắn đã bán cả linh hồn cho quỷ dữ với cái giá rẻ bèo và cuối
cùng bị ghẻ lạnh, cô đơn trong chính xã hội loài người. Trong đoạn văn, cứ sau một
lời kể khách quan mang tính chất thông báo là một lời nhận xét của tác giả. Như vậy,
bằng hiện tượng đa nghĩa của giọng điệu, ta không chỉ thấy thái độ, tình cảm của nhân
vật mà còn cảm nhận được trái tim nhà văn đang lên tiếng. Đằng sau lời văn lạnh lùng
gần như sắc lạnh ấy lại là một tấm lòng xót thương sâu sắc cho nhân vật và cả sự căm
phẫn xã hội vô nhân đạo đã đẻ ra hiện tượng Chí Phèo.
Nhìn sâu vào tác phẩm và tâm hồn của Chí, rõ ràng đây không phải là tiếng chửi, mà
là tiếng lòng thống thiết từ trái tim bị chà đạp đến tận cùng và nó bật lên thành tiếng
kêu thương đau đớn với hình thức biểu đạt một cách xót xa đó là tiếng chửi. Vì vậy,
mặc dù chửi, chúng ta vẫn thấy thương, vẫn thấy đau đáu, vẫn thấy day dứt trăn trở
khôn nguôi... dù những trang viết của Nam Cao đã cách xa chúng ta gần thế kỉ. Chi
tiết tiếng chửi của Chí Phèo đã góp phần làm nên thành công của nhà văn lớn Nam
Cao. Nó đã khái quát lên một chân lý nghệ thuật "nghệ thuật chân chính không những
tìm thấy cái bình thường trong sự phi thường mà còn phát hiện cái phi thường trong sự
bình thường, thậm chí tầm thường". Chỉ có nhà văn lớn có khối óc và trái tim lớn mới làm được điều đó.