Viết một đoạn văn ngắn tả cảnh quê hương em chọn lọc hay nhất

Đúng vậy, khi nhắc đến quê hương là nhắc đến những điều giản dị và thân thuộc nhưng cũng rất đỗi thiêng liêng và sâu sắc. Nhà văn Ê-ren-bua đã từng nói: suối chảy vào sông, sông chảy ra biển, tình yêu tổ quốc bắt nguồn từ lòng yêu với những thứ thân thuộc quanh mình. Tài liệu được sưu tầm và soạn thảo dưới dạng file PDF để gửi tới các bạn sinh viên cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem!

Thông tin:
3 trang 2 tuần trước

Bình luận

Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận.

Viết một đoạn văn ngắn tả cảnh quê hương em chọn lọc hay nhất

Đúng vậy, khi nhắc đến quê hương là nhắc đến những điều giản dị và thân thuộc nhưng cũng rất đỗi thiêng liêng và sâu sắc. Nhà văn Ê-ren-bua đã từng nói: suối chảy vào sông, sông chảy ra biển, tình yêu tổ quốc bắt nguồn từ lòng yêu với những thứ thân thuộc quanh mình. Tài liệu được sưu tầm và soạn thảo dưới dạng file PDF để gửi tới các bạn sinh viên cùng tham khảo, ôn tập đầy đủ kiến thức, chuẩn bị cho các buổi học thật tốt. Mời bạn đọc đón xem!

Viết một đoạn văn ngắn tả cảnh quê hương em chọn lọc hay
nhất
1. Đoạn văn ngắn tả quê hương (mẫu số 1)
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Đúng vậy, khi nhắc đến quê hương là nhắc đến những điều giản dị và thân thuộc nhưng cũng rất đỗi thiêng
liêng và sâu sắc. Nhà văn Ê-ren-bua đã từng nói: suối chảy vào sông, sông chảy ra biển, tình yêu tổ quốc
bắt nguồn từ lòng yêu với những thứ thân thuộc quanh mình. Tình yêu đất nước bao giờ cũng bắt nguồn từ
tình yêu quê chân thành, giản dị như thế. Ai sinh ra cũng đều có quê hương của mình, quê hương là nơi ta
cất tiếng khóc đầu tiên khi chào đời, là nơi ta chập chững từng bước chân đầu tiên, là cái nôi nuôi ta khôn
lớn và trưởng thành mỗi ngày, dù có đặt chân đến bao nhiêu miền đất mới lạ, nơi chúng ta luôn hướng về
vẫn là quê hương.
Cũng giống như bao người, quê hương em cũng thật giản dị nhưng thật đẹp đẽ biết bao. Quê hương em là
một vùng quê yên bình. Có lẽ quê hương em đẹp nhất vào những buổi sáng bình minh nắng vàng rực rỡ.
tiếng gà gáy như đánh thức dân làng chuẩn bị một ngày làm việc tràn đầy nhiệt huyết. Bình minh lên cũng là
lúc vạn vật xung quanh bừng tỉnh giấc. Cây cối vươn mình rung rinh đón chào ánh nắng ngày mới. Trên
những mặt lá xanh còn đọng lại những giọt sương sớm, long lanh lấp lánh dưới ánh nắng sáng. Hoa thơm
khoe sắc thắm sau một buổi đêm ngủ giấc dài. Chim ca ríu rít gọi nhau cùng ca khúc hát đón chào bình
minh ngày sớm. Con người cũng thức giấc sau một giấc ngủ dài nghỉ ngơi. Từ sân thượng nhìn xuống góc
phố thấy rõ nhịp sống buổi sớm của mọi người. Đầu phố, những gánh hàng rong đang sắp xếp, chuẩn bị
mở cửa chào đón khách. Mùi thơm từ hàng xôi bác Tám, hàng phở bác Kim thoang thoảng trong gió. Gần
đó có một nhóm các cụ già đang tập thể dục. Người đi bộ, người tập dưỡng sinh,.. Mọi người nói cười vui
vẻ. Ai cũng hạnh phúc đón chào ngày mới bắt đầu. Cứ như thế nhịp sống của mọi người bắt đầu. Vùng quê
yên bình bỗng nhộn nhịp lạ thường vào mỗi sớm mai tỉnh giấc. Bình minh đẹp là thế, tràn đầy sức sống là
thế nhưng khi hoàng hôn buông xuống cũng là lúc làng quê lại mang vẻ đẹp yên bình, dịu dàng như một
nàng thiếu nữ. Đã vào tháng 12 - tháng của những làn gió mùa, vào những chiều mùa đông gió về lạnh giá
như này, mặt trời dường như đi ngủ sớm, hoàng hôn buông dần xuống bao phủ làng quê yên bình. Từ trên
cao, ông mặt trời từ từ lùi về ngôi nhà nhỏ ở phía cuối chân trời. Trong không gian nhá nhem tối đó thoang
thoảng là làn khói trắng từ các gian bếp, là tiếng nói cười của đám trẻ nô đùa tạm biệt nhau để về quây
quần bữa tối cùng bố mẹ. Cũng là màu đỏ như lúc bình minh. Nhưng tông đỏ của buổi hoàng hôn như trầm
lặng và nặng nề hơn rất nhiều. Những cơn gió theo đó bỗng chốc thổi nhanh và mạnh hơn, quét từng cơn
rét buốt. Trời về tối, nên càng thêm lạnh lẽo. Hàng tre đan thành bụi thành đàn, oằn mình chống lại gió rét.
Trên bầu trời vắng tanh, bởi đàn chim đàn vội kéo nhau về tổ trước khi đêm đen sụp xuống. Tiếng dế, tiếng
chim im phăng phắc. Cả không gian chỉ còn tiếng xào xạc của lá cây. Quê hương em luôn đẹp và thân
thương đến thế, em tự nhủ với bản thân sẽ cố gắng học tập thật tốt để mai sau xây dựng quê hương đất
nước ngày càng giàu đẹp và phát triển hơn nữa.
2. Đoạn văn ngắn tả quê hương (mẫu số 2)
Em sinh ra và lớn lên tại quê hương Ninh Bình - nơi được mẹ thiên nhiên ưu ái ban cho nhiều cảnh đẹp
hùng vĩ, nên thơ. Bên cạnh những cảnh đẹp của trời mây non nước trùng điệp, vẻ tự nhiên thuần khiết với
những nét hoang sơ quyến rũ tại Khu du lịch sinh thái Tràng An, đầm ngập nước Vân Long; nét cổ kính uy
nghiêm ở đền thờ vua Đinh, vua Lê; kiến trúc độc đáo có một không hai tại Nhà thờ đá Phát Diệm; sự đa
dạng sinh học ở vườn Quốc gia Cúc Phương hay những kỷ lục độc đáo tại chùa Bái Đính, du khách đến với
Ninh bình đều thích thú khi được hòa mình trong khung cảnh thiên nhiên thanh bình mà rất đỗi mộc mạc
của vùng đất cố đô với những dãy núi xanh mướt, những cánh đồng lúa bao la, những đàn cò trắng đậu kín
bờ ruộng…. Đâu đó trên những cung đường làng, có những chiếc xe bò, xe trâu thong dong ngắm nhìn
quang cảnh đồng quê, những đồng lúa trải dài thẳng cánh cò bay, hít những luồng khí trong lành, tươi mới
khác với hương vị nơi các thành phố ồn ào, náo nhiệt , tất bật, hối hả.
3. Đoạn văn ngắn tả quê hương (mẫu số 3)
Em sinh ra và lớn lên ở một làng chài ven biển. Tuổi thơ em gắn liền với sông nước, mùi của muối, mùi của
biển khơi. Quê hương em khoác lên mình vẻ đẹp giản dị và thật yên bình, luôn dang rộng vòng tay đón
những người con xa xứ quay về. Vào mỗi sớm mai, gió từ biển thổi vào mát rượi, ngồi ở ngoài hiên nhà đan
lưới đánh cá cùng mẹ mà cảm nhận từng hơi gió biển luồn vào tóc, cảm giác yên bình không nơi đâu có
được. Và có lẽ vùng quê của em, đẹp nhất là vào những buổi bình minh lên, khi mà mặt trời bắt đầu đánh
thức vạn vật, mặt biển chuyển từ màu đen huyền bí về với màu xanh hiền hòa, những con sóng vỗ vào bờ,
sủi bọt trắng xóa. Phía xa nơi đằng Đông, ông mặt trời rực lửa nhô lên từ mặt biển khơi, cả một vùng trời
nhuộm màu vàng cam, gợn ánh hồng. Một luồng ánh sáng từ từ tỏa chiếu xuống những bãi cát vàng. Thấp
thoáng nơi ven biển, những con thuyền của bà con đã trở về sau một đêm đánh bắt, cánh buồm in ánh
nắng hắt lên mặt biển nhìn thật thơ mộng, khung cảnh làng quê lúc ấy không khác gì một bức tranh thủy
mặc trữ tình. Thỉnh thoảng cũng có vài bác nhiếp ảnh gia đến ghé thăm làng, ai cũng phải chụp được một
tấm ảnh bình minh mới yên tâm ra về. Bình minh nơi đây lạ lắm, không như bình minh ở các khu biển khác,
bình minh bắt đầu sớm hơn nhưng lại kéo dài rất lâu và những chiếc thuyền đổ về tựa như một ngày hội
mới. Thoáng xa xa những con thuyền, nhắm mắt lại nghe tiếng sóng vỗ rì rào và tiếng gió, tiếng chim đâu
đó như một bản tình ca của quê hương thân thuộc, mở mắt đã thấy thuyền cha cập đến bến. Con người
làng chài mộc mạc là thế, chất phác là thế nhưng cũng rất đỗi hiền hòa mà chân thành. Em luôn tự thầm
quê hương sao đẹp quá, người từ đất liền nhìn ra thấy bình minh rực rỡ cánh buồm, người từ biển nhìn vào
lại thấy cả một vùng quê yên bình bắt đầu thức giấc, những chị mẹ ra đón chồng con đi đánh bắt về, ánh
nắng hắt vào mặt vàng óng và đượm tình, thế mới thật là đẹp! Có lẽ vì thế, mà khi bất cứ ai đi xa quê
hương đều một lòng hướng về nơi chôn rau cắt rốn, và có lẽ trong tim mỗi người đều khắc sâu hình ảnh
của quê hương như một miền ký ức đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người.
4. Đoạn văn ngắn tả quê hương (mẫu số 4)
Ai trong chúng ta cũng có quê hương của mình cả. Quê hương là chùm khế ngọt... Mẹ về nón lá nghiêng
che...”. Nơi để lại những kỉ niệm đẹp nhất của cuộc đời. Dẫu có phải đi xa, bao giờ người ta cũng nhớ về
quê cha đất tổ. Em lớn lên ở vùng chiêm trũng, nơi có những cánh đồng thẳng cánh cò bay. Và có lẽ cánh
đồng lúa quê em luôn có sức hấp dẫn kéo những người đi xa nghĩ về nơi chôn nhau cắt rốn của mình.
Những buổi sáng mùa xuân ra đứng ở đầu làng mà nhìn cánh đồng lúa thì thích thú biết bao! Gió xuân nhẹ
thối, sóng nhấp nhô từng đợt, từng đợt đuổi nhau ra mãi xa. Thỉnh thoảng, một đàn cò trắng dang rộng đôi
cánh bay qua nổi bật trên nền trời xanh thẳm. Nhưng có lẽ quê hương em đẹp nhất chính là vẻ đẹp lao
động của những con người nơi đây. Nhất là những buổi bà con nông dân đi làm cỏ, cánh đồng rộn lên bao
câu ca tiếng hát với những người thanh niên nam nữ. Từng đàn bướm đủ màu sắc sặc sỡ như đùa giỡn với
thảm lúa xanh. Vào những ngày mùa lúa chiêm đang chín rộ, nếu ai đứng ở xa nhìn lại sẽ thấy một biển
vàng mênh mông chói lọi. Rải rác khắp cánh đồng là cảnh bà con nông dân đang gặt lúa, nón trắng nhấp
nhô. Chiều đến khi gió nồm thổi nhẹ, lúa khẽ lay động rì rào như đang thầm thì tâm sự với nhau. Những
buổi chiều thu, làn sương phủ trên cánh đồng, trông xa như một màn khói loãng, trắng nhờ nhờ. Sáng ra,
màn sương tan đi để lại những giọt sương long lanh trên lá lúa. Đến khi mặt trời lên sưởi ấm cánh đồng,
những tia nắng rọi vào hạt sương, tưởng như muôn vàn hạt ngọc li ti, ánh lên những tia sáng muôn màu
muôn vẻ trông rất đẹp. Ở xóm em, có những anh chị đi xa, lần nào về thăm quê cũng ra thăm ngắm cánh
đồng. Họ say sưa nhìn ngắm những con chim sẻ đi kiếm ăn bay là là trên đồng lúa. Thỉnh thoảng nó đậu
hẳn xuống rồi lại bay vút lên trời xanh ríu rít gọi nhau. Quê hương chính là nơi chôn rau cắt rốn, nơi em
khôn lớn và trưởng thành, là nơi mà có đi đâu trên mọi miền Tổ quốc em cũng không bao giờ quên được.
| 1/3

Preview text:

Viết một đoạn văn ngắn tả cảnh quê hương em chọn lọc hay nhất
1. Đoạn văn ngắn tả quê hương (mẫu số 1)
Quê hương là chùm khế ngọt Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Đúng vậy, khi nhắc đến quê hương là nhắc đến những điều giản dị và thân thuộc nhưng cũng rất đỗi thiêng
liêng và sâu sắc. Nhà văn Ê-ren-bua đã từng nói: suối chảy vào sông, sông chảy ra biển, tình yêu tổ quốc
bắt nguồn từ lòng yêu với những thứ thân thuộc quanh mình
. Tình yêu đất nước bao giờ cũng bắt nguồn từ
tình yêu quê chân thành, giản dị như thế. Ai sinh ra cũng đều có quê hương của mình, quê hương là nơi ta
cất tiếng khóc đầu tiên khi chào đời, là nơi ta chập chững từng bước chân đầu tiên, là cái nôi nuôi ta khôn
lớn và trưởng thành mỗi ngày, dù có đặt chân đến bao nhiêu miền đất mới lạ, nơi chúng ta luôn hướng về vẫn là quê hương.
Cũng giống như bao người, quê hương em cũng thật giản dị nhưng thật đẹp đẽ biết bao. Quê hương em là
một vùng quê yên bình. Có lẽ quê hương em đẹp nhất vào những buổi sáng bình minh nắng vàng rực rỡ.
tiếng gà gáy như đánh thức dân làng chuẩn bị một ngày làm việc tràn đầy nhiệt huyết. Bình minh lên cũng là
lúc vạn vật xung quanh bừng tỉnh giấc. Cây cối vươn mình rung rinh đón chào ánh nắng ngày mới. Trên
những mặt lá xanh còn đọng lại những giọt sương sớm, long lanh lấp lánh dưới ánh nắng sáng. Hoa thơm
khoe sắc thắm sau một buổi đêm ngủ giấc dài. Chim ca ríu rít gọi nhau cùng ca khúc hát đón chào bình
minh ngày sớm. Con người cũng thức giấc sau một giấc ngủ dài nghỉ ngơi. Từ sân thượng nhìn xuống góc
phố thấy rõ nhịp sống buổi sớm của mọi người. Đầu phố, những gánh hàng rong đang sắp xếp, chuẩn bị
mở cửa chào đón khách. Mùi thơm từ hàng xôi bác Tám, hàng phở bác Kim thoang thoảng trong gió. Gần
đó có một nhóm các cụ già đang tập thể dục. Người đi bộ, người tập dưỡng sinh,.. Mọi người nói cười vui
vẻ. Ai cũng hạnh phúc đón chào ngày mới bắt đầu. Cứ như thế nhịp sống của mọi người bắt đầu. Vùng quê
yên bình bỗng nhộn nhịp lạ thường vào mỗi sớm mai tỉnh giấc. Bình minh đẹp là thế, tràn đầy sức sống là
thế nhưng khi hoàng hôn buông xuống cũng là lúc làng quê lại mang vẻ đẹp yên bình, dịu dàng như một
nàng thiếu nữ. Đã vào tháng 12 - tháng của những làn gió mùa, vào những chiều mùa đông gió về lạnh giá
như này, mặt trời dường như đi ngủ sớm, hoàng hôn buông dần xuống bao phủ làng quê yên bình. Từ trên
cao, ông mặt trời từ từ lùi về ngôi nhà nhỏ ở phía cuối chân trời. Trong không gian nhá nhem tối đó thoang
thoảng là làn khói trắng từ các gian bếp, là tiếng nói cười của đám trẻ nô đùa tạm biệt nhau để về quây
quần bữa tối cùng bố mẹ. Cũng là màu đỏ như lúc bình minh. Nhưng tông đỏ của buổi hoàng hôn như trầm
lặng và nặng nề hơn rất nhiều. Những cơn gió theo đó bỗng chốc thổi nhanh và mạnh hơn, quét từng cơn
rét buốt. Trời về tối, nên càng thêm lạnh lẽo. Hàng tre đan thành bụi thành đàn, oằn mình chống lại gió rét.
Trên bầu trời vắng tanh, bởi đàn chim đàn vội kéo nhau về tổ trước khi đêm đen sụp xuống. Tiếng dế, tiếng
chim im phăng phắc. Cả không gian chỉ còn tiếng xào xạc của lá cây. Quê hương em luôn đẹp và thân
thương đến thế, em tự nhủ với bản thân sẽ cố gắng học tập thật tốt để mai sau xây dựng quê hương đất
nước ngày càng giàu đẹp và phát triển hơn nữa.
2. Đoạn văn ngắn tả quê hương (mẫu số 2)
Em sinh ra và lớn lên tại quê hương Ninh Bình - nơi được mẹ thiên nhiên ưu ái ban cho nhiều cảnh đẹp
hùng vĩ, nên thơ. Bên cạnh những cảnh đẹp của trời mây non nước trùng điệp, vẻ tự nhiên thuần khiết với
những nét hoang sơ quyến rũ tại Khu du lịch sinh thái Tràng An, đầm ngập nước Vân Long; nét cổ kính uy
nghiêm ở đền thờ vua Đinh, vua Lê; kiến trúc độc đáo có một không hai tại Nhà thờ đá Phát Diệm; sự đa
dạng sinh học ở vườn Quốc gia Cúc Phương hay những kỷ lục độc đáo tại chùa Bái Đính, du khách đến với
Ninh bình đều thích thú khi được hòa mình trong khung cảnh thiên nhiên thanh bình mà rất đỗi mộc mạc
của vùng đất cố đô với những dãy núi xanh mướt, những cánh đồng lúa bao la, những đàn cò trắng đậu kín
bờ ruộng…. Đâu đó trên những cung đường làng, có những chiếc xe bò, xe trâu thong dong ngắm nhìn
quang cảnh đồng quê, những đồng lúa trải dài thẳng cánh cò bay, hít những luồng khí trong lành, tươi mới
khác với hương vị nơi các thành phố ồn ào, náo nhiệt , tất bật, hối hả.
3. Đoạn văn ngắn tả quê hương (mẫu số 3)
Em sinh ra và lớn lên ở một làng chài ven biển. Tuổi thơ em gắn liền với sông nước, mùi của muối, mùi của
biển khơi. Quê hương em khoác lên mình vẻ đẹp giản dị và thật yên bình, luôn dang rộng vòng tay đón
những người con xa xứ quay về. Vào mỗi sớm mai, gió từ biển thổi vào mát rượi, ngồi ở ngoài hiên nhà đan
lưới đánh cá cùng mẹ mà cảm nhận từng hơi gió biển luồn vào tóc, cảm giác yên bình không nơi đâu có
được. Và có lẽ vùng quê của em, đẹp nhất là vào những buổi bình minh lên, khi mà mặt trời bắt đầu đánh
thức vạn vật, mặt biển chuyển từ màu đen huyền bí về với màu xanh hiền hòa, những con sóng vỗ vào bờ,
sủi bọt trắng xóa. Phía xa nơi đằng Đông, ông mặt trời rực lửa nhô lên từ mặt biển khơi, cả một vùng trời
nhuộm màu vàng cam, gợn ánh hồng. Một luồng ánh sáng từ từ tỏa chiếu xuống những bãi cát vàng. Thấp
thoáng nơi ven biển, những con thuyền của bà con đã trở về sau một đêm đánh bắt, cánh buồm in ánh
nắng hắt lên mặt biển nhìn thật thơ mộng, khung cảnh làng quê lúc ấy không khác gì một bức tranh thủy
mặc trữ tình. Thỉnh thoảng cũng có vài bác nhiếp ảnh gia đến ghé thăm làng, ai cũng phải chụp được một
tấm ảnh bình minh mới yên tâm ra về. Bình minh nơi đây lạ lắm, không như bình minh ở các khu biển khác,
bình minh bắt đầu sớm hơn nhưng lại kéo dài rất lâu và những chiếc thuyền đổ về tựa như một ngày hội
mới. Thoáng xa xa những con thuyền, nhắm mắt lại nghe tiếng sóng vỗ rì rào và tiếng gió, tiếng chim đâu
đó như một bản tình ca của quê hương thân thuộc, mở mắt đã thấy thuyền cha cập đến bến. Con người
làng chài mộc mạc là thế, chất phác là thế nhưng cũng rất đỗi hiền hòa mà chân thành. Em luôn tự thầm
quê hương sao đẹp quá, người từ đất liền nhìn ra thấy bình minh rực rỡ cánh buồm, người từ biển nhìn vào
lại thấy cả một vùng quê yên bình bắt đầu thức giấc, những chị mẹ ra đón chồng con đi đánh bắt về, ánh
nắng hắt vào mặt vàng óng và đượm tình, thế mới thật là đẹp! Có lẽ vì thế, mà khi bất cứ ai đi xa quê
hương đều một lòng hướng về nơi chôn rau cắt rốn, và có lẽ trong tim mỗi người đều khắc sâu hình ảnh
của quê hương như một miền ký ức đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người.
4. Đoạn văn ngắn tả quê hương (mẫu số 4)
Ai trong chúng ta cũng có quê hương của mình cả. Quê hương là chùm khế ngọt... Mẹ về nón lá nghiêng
che...”. Nơi để lại những kỉ niệm đẹp nhất của cuộc đời. Dẫu có phải đi xa, bao giờ người ta cũng nhớ về
quê cha đất tổ. Em lớn lên ở vùng chiêm trũng, nơi có những cánh đồng thẳng cánh cò bay. Và có lẽ cánh
đồng lúa quê em luôn có sức hấp dẫn kéo những người đi xa nghĩ về nơi chôn nhau cắt rốn của mình.
Những buổi sáng mùa xuân ra đứng ở đầu làng mà nhìn cánh đồng lúa thì thích thú biết bao! Gió xuân nhẹ
thối, sóng nhấp nhô từng đợt, từng đợt đuổi nhau ra mãi xa. Thỉnh thoảng, một đàn cò trắng dang rộng đôi
cánh bay qua nổi bật trên nền trời xanh thẳm. Nhưng có lẽ quê hương em đẹp nhất chính là vẻ đẹp lao
động của những con người nơi đây. Nhất là những buổi bà con nông dân đi làm cỏ, cánh đồng rộn lên bao
câu ca tiếng hát với những người thanh niên nam nữ. Từng đàn bướm đủ màu sắc sặc sỡ như đùa giỡn với
thảm lúa xanh. Vào những ngày mùa lúa chiêm đang chín rộ, nếu ai đứng ở xa nhìn lại sẽ thấy một biển
vàng mênh mông chói lọi. Rải rác khắp cánh đồng là cảnh bà con nông dân đang gặt lúa, nón trắng nhấp
nhô. Chiều đến khi gió nồm thổi nhẹ, lúa khẽ lay động rì rào như đang thầm thì tâm sự với nhau. Những
buổi chiều thu, làn sương phủ trên cánh đồng, trông xa như một màn khói loãng, trắng nhờ nhờ. Sáng ra,
màn sương tan đi để lại những giọt sương long lanh trên lá lúa. Đến khi mặt trời lên sưởi ấm cánh đồng,
những tia nắng rọi vào hạt sương, tưởng như muôn vàn hạt ngọc li ti, ánh lên những tia sáng muôn màu
muôn vẻ trông rất đẹp. Ở xóm em, có những anh chị đi xa, lần nào về thăm quê cũng ra thăm ngắm cánh
đồng. Họ say sưa nhìn ngắm những con chim sẻ đi kiếm ăn bay là là trên đồng lúa. Thỉnh thoảng nó đậu
hẳn xuống rồi lại bay vút lên trời xanh ríu rít gọi nhau. Quê hương chính là nơi chôn rau cắt rốn, nơi em
khôn lớn và trưởng thành, là nơi mà có đi đâu trên mọi miền Tổ quốc em cũng không bao giờ quên được.