Trang 264
đến cảm giác này trước hết do sự nhịp nhàng, yên ả và bình lặng trong âm hưởng của hai câu
đầu khi các nhịp thơ 3/2 – 2/3 luân chuyển nối tiếp, sau đó là do tính chất phiếm chỉ của đại
từ “họ”, đó không phải là một người, một thế hệ, đó là nhân dân, là quá khứ – hiện tại –
tương lai của cha ông xưa, của chúng ta hôm nay, của con cháu muôn đời sau.
– Nhân dân trong cách sống “giản dị”, trong cách nghĩ “bình tâm”. Họ cứ thuần phác, đơn
sơ, cần cù làm lụng sau những lũy tre làng, gắn bó thân yêu với ruộng đồng gò bãi, coi việc
cuốc, việc cày, việc bừa, việc cấy tay vốn quen làm (Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc – Nguyn
Đình Chiểu) là công việc hàng ngày, không đòi hỏi, không yêu sách, cứ lặng l gánh vác
phần người đi trước để lại, dặn dò con cháu chuyện mai sau khiến cho sự sống và cái chết
của họ bình thản nối tiếp trong dòng chảy vĩnh hằng của thời gian. Lịch sử bốn nghìn năm đất
nước được viết bằng mồ hôi, nước mắt, máu xương của những con người ấy nhưng lịch sử
không biết họ là ai, cũng vì họ quá đông đảo và luôn luôn thầm lặng. Họ có thể là những
người nông dân tần tảo với hạt gạo một nắng hai sương xay, giã, giần, sàng; có thể là những
người phụ nữ kiên cường gánh vác trên vai bao cuộc chiến khi tin người con trai ra trận,
“họ” trở về nuôi cái cùng con, vò v cô đơn suốt tui thanh xuân, để sông núi không hóa
thành kẻ ra đi mà hóa thành kẻ đợi chờ (Vọng Phu – Chế Lan Viên). “Họ” có thể là những
người nông dân nghĩa sĩ sống đánh giặc, thác cng đánh giặc, linh hồn theo giúp cơ binh
(Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc – Nguyn Đình Chiểu), có thể là “những người con trai” đã sẵn
sàng bỏ lại cả giếng nước gốc đa, cả quan hệ gia đình để gian nhà không mặc kệ gió lung lay
(Đồng chí – Chính Hữu), ra đi đầu không ngoảnh lại (Đất nước – Nguyn Đình Thi), để rồi
có người lính, mùa thu ấy, ra đi từ đó không về (Màu hoa đỏ – Thuận Yến) và cũng có thể là
người lính trên đường hành quân qua miền Tây: Anh bạn dãi dầu không bước nữa, gục lên
súng m bỏ quên đời (Tây Tiến – Quang Dũng). Tất cả đều vô danh, không ai nhớ mặt đặt tên
nhưng họ đã làm ra Đất Nước. Mỗi người dân Việt trong quỹ thời gian hữu hạn của đời mình
luôn có một phần đóng góp dù là nhỏ bé để dựng nước và giữ nước. Chính những đóng góp
giản dị và nhỏ bé của mỗi con người đã làm nên sự lớn lao vĩ đại của đất nước, và chính
những cuộc đời ngắn ngủi hữu hạn của họ lại làm nên sự trường tồn vô hạn của đất nước
muôn đời.
– Với tư tưởng Đất Nước của Nhân dân, tác giả đã khẳng định tất cả những gì do nhân dân
làm ra, những gì thuộc về nhân dân như hạt lúa, ngọn lửa, giọng nói, tên xã, tên làng…Nhân
dân – lực lượng đông đảo nhất, vĩ đại nhất và cũng thầm lặng nhất, kiên cường bền bỉ để tạo
dựng và làm ra đất nước. Trong suốt chiều dài lịch sử nhân dân ta vừa giữ hạt lúa cho đời sau
cũng có nghĩa là truyền giữ một nền văn minh lúa nước, truyền giữ một điều kiện cơ bản để
cho dân tộc tồn tại và phát triển. Mặc cho bao cuộc xâm lăng, bao cuộc đồng hóa, bao cuộc
hủy diệt, nhân dân ta vẫn giữ được hạt lúa cho giống nòi, đó là vẻ đp đáng ca ngợi nhất. Chủ
ngữ của câu thơ là “họ”, đem đến cảm giác về sự đông đảo đã khẳng định công lao to lớn của
nhân dân đối với đất nước.
– Một nét đp văn hóa mà khi nói về một đất nước nào đó thường được đề cập đầu tiên đó
là ngôn ngữ giọng điệu của nhân tộc. Quá trình lịch sử của dân tộc ta là một quá trình vận
động di dân từ đất T Hùng Vương đến mũi Cà Mau. Trong quá trình di dân đó, giọng điệu
và tiếng nói của dân tộc không hề bị thay đi, đó là một ý thức dân tộc cao độ, còn tiếng nói
là con đất nước T quốc. Nhân dân đã truyền giọng điệu mình cho con tập nói. Tiếng nói là
của cải tinh thần vô giá, là một trong những yếu tố làm nên bản sắc văn hóa của dân tộc, là
phương tiện giao tiếp quan trọng nhất của một cộng đồng xã hội. Tiếng nói ấy trường tồn và
phát triển cùng đất nước bất chấp hàng ngàn năm Bắc thuộc, hàng trăm năm Pháp thuộc,
cùng bao nhiêu cuộc chiến tranh, bất chấp tất cả những âm mưu đồng hóa của mọi kẻ thù
xâm lược. Đó là nhờ công sức và tấm lòng của nhân dân từ bao đời nay, qua những lời ru
ngọt ngào của bà, của m, qua những lời ca, điệu hát dân gian, qua sự trong trẻo, thâm trầm
của thế giới thần thoại, c tích, người xưa đã truyền lại cho con cháu không chỉ những tình