Dịch bài 3 | Tiếng Trung thương mại | Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia Thành phố HCM
Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn cung cấp nhiều môn học phong phú như Ngôn ngữ học đối chiếu, Phong cách học, Kinh tế học Vi mô, Lịch sử Việt Nam, Xã hội học, Tâm lý học, Văn hóa học và Ngữ văn Trung Quốc. Các môn học này giúp sinh viên phát triển kiến thức chuyên môn, kỹ năng phân tích và nghiên cứu, chuẩn bịa tốt cho công việc và nghiên cứu sau khi ra trường.
Trường: Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia Thành phố Hồ Chí Minh
Thông tin:
Tác giả:
Preview text:
lOMoAR cPSD| 40799667 那年那月那狗
NĂM ĐÓ, THÁNG ĐÓ, CON CHÓ ĐÓ
CHÚ CHÓ NĂM THÁNG ẤY
那是 1950 年夏天, 服从了 的安排,携奶奶到北京工作。当 只有 5
的父 随了太 生活在 个叫做大河的村子。
Đó là vào mùa hè năm 1950, ông nội tuân
Đó là một ngày hè năm 1950, theo sự
theo sự sắp xếp của cơ quan, dẫn theo bà
sắp xếp của đơn vị, ông nội đưa theo bà
nội đến Bắc Kinh làm việc. Khi ấy, bố tôi
nội đến Bắc Kinh làm việc. Khi đó ba tôi
chỉ mới 5 tuổi, sống cùng ông cố ở một
chỉ mới 5 tuổi, ông phải sống cùng với ông thôn nhỏ tên Đại Hà. cố ở thôn Đại Hà.
太 在当地行医,是个 近 名的好郎中,父 是他最 的 。太 了哄
子高 , 常趁出 的机会不知从哪里弄来些当地 无 有的物件送 父 玩儿, 如会唱 的留声机和光可
人的唱片、能写字画画的小黑板和彩色粉笔、伏天里躺上去又光滑又凉
快的竹子床和竹子躺椅, 有就是 只 得像小卷毛 子一 的小犬。
Ông cố lúc bấy giờ đang làm nghề y, là một
Ở đó ông cố theo nghề y, là một thầy thuốc
thầy thuốc Đông Y nổi tiếng gần xa, còn bố là có tiếng gần xa, ba tôi là cháu đích tôn mà đứa cháu
ông ấy yêu thương nhất. Vì dỗ cho đứa cháu
đức tôn được ông cố cưng chiều
đích tôn vui vẻ, ông cố thường nhân dịp ra
nhất. Ông cố vì muốn dỗ dành cho cháu được ngoài khám chữa bệnh mang những thứ độc
vui nên, mang về cho bố những món đồ hết
đáo hiếm thấy ở địa phương về cho ba chơi,
sức độc đáo. Chẳng hạn như chiếc máy hát
như máy hát đĩa có thể phát hí khúc và đĩa
than bóng loáng có thể soi , bảng đen có thể
đĩa, chiếc đĩa hát sáng loáng, hay là một chiếc viết chữ vẽ tranh và cả các viên phấn màu,
bản đen nhỏ để viết hoặc vẽ, cùng những viên vào tháng oi bức nhất của mùa hè được nằm
phấn màu. Vào những ngày hè oi bức thì
trên giường, chiếc ghế dựa mát lạnh nhẵn
được nằm trên chiếc giường hoặc chiếc ghế
nhụi bằng trúc, còn có một con chó trông
giống một con sư tử con.
bố bằng tre, nhẵn bóng, mát rượi. Và còn có
cả một chú chó con lông xù với bộ lông quăn
tít trông như sư tử con.
它也算稀罕物,是因 当地家家喂养的看 院的土狗都 得一个模 ,人 狗就 成那 。当 只小狗被太 回村子,几乎
了全村。家家的孩子奔走相告, 在院子里看“耍 子”。
Con chó này cũng được coi là hàng
Nó cũng được xem là một con chó quí hiếm,
hiếm, bởi vì lúc bấy giờ nhà nhà đều
bởi vì chó bản địa mà người dân ở đây nuôi
canh nhà đều na ná nhau, ai cũng cho rằng
nuôi những con chó cỏ trông giống
chó thì nên trong như vậy. Khi ông cố dắt
hệt nhau để giữ nhà, mọi người đều
con chó đó về cả thôn, đầu trên xóm dưới
gần như đều nhốn nhao cả. Con lOMoAR cPSD| 40799667
cho rằng chó thì phải giống như vậy. nít nhà nào nhà nấy chạy đi lan tin cho
nhau, tập trung đông đúc trong sân xem
Lúc chú chó con này được ông cố “sư tử múa”.
mang về, gần như đã làm náo động
hết cả thôn xóm. Trẻ con nhà nào
cũng vừa chạy vừa kể, chen chúc
Lúc ông cố đem chó về đã chấn động
nhau trong sân vườn để xem “Xiếc sư cả làng. Mấy đứa con nít chạy tới tử”.
chạy lui bảo nhau, chen ở sân nhà xem sư tử.
在,父 回 起来 那狗 属于西施或京叭 小可 的玩
犬。它没有名字,父 依了它的 相管它叫“小 子”。
当谷物成熟的秋天到来 ,小 子 大了。小
子是条雌性犬,村子里 近近的雄性土狗开始接二 三地往太 家跑。
Hiện tại, bố nhớ lại và nói con chó đó Giờ cha nhớ lại chú chó đó có lẽ là để
có lẽ là thuộc giống chó Tây Thi
ngắm có dáng hình thuộc giống chó
hoặc là chó Bắc Kinh, một giống chó Shih Tzu hoặc giống Bắc Kinh. Nó
cảnh nhỏ nhắn và dễ thương. Con
không có tên, cha dựa vào vẻ ngoài
của nó gọi nó là Sư Tử Nhỏ. (Bây
chó đó không có tên, bố dựa vào đặc
giờ, ba nhớ lại kể rằng con chó đó có
điểm ngoại hình nên gọi nó là “Sư tử lẽ thuộc giống chó cảnh nhỏ đáng yêu
con”. Vào mùa hạ thóc lúa chín mùi,
là Thạch sư khuyển hay giống chó
sư tử con cũng đã lớn rồi. Sư tử con
Bắc Kinh. Nó không có tên, ba dựa
là một con chó cái, những chú chó cỏ vào dáng vẻ của nó mà gọi nó là " Sư
đực từ khắp nơi trong xóm bắt đầu tử nhỏ'.)
không ngừng chạy đến nhà ông cố. 它 有的在
外不停地徘徊,不停地狂吠;有的用粗壮的爪子把大木 院
抓出了道道深沟;有的一次次 上高高的 ,扒落了 的 瓦;
有的整夜地 咽低吼…… 的情况 日不 。
Bọn nó có con thì cứ quanh quẩn trước cửa
Bọn nó có con thì không ngừng chạy đi
nhà, không ngừng sủa; có con thì dùng cái
chạy lại trước công, sủa ầm ỉ; có con thì là
chân to khoẻ của mình cào thành những vết
dùng móng vuốt chắc khỏe cào ra những
vết hằn sâu trên cửa viện; có con lại xông
rãnh sâu lên chiếc cửa gỗ; có con thì hết lần
lên trên tường, bám víu làm rơi cả ngói
này đến lần khác nhảy tót lên bờ tường, cào
trên tường; còn có con rên hư hử xuống
rớt những viên gạch phía trên cùng; cũng có đêm;... tình huố
ng này kéo dài suốt ngày. lOMoAR cPSD| 40799667
con rên rỉ như đang khóc suốt cả đêm…
Tình cảnh đó cứ tiếp diễn suốt ngày không thôi.
太 开始 小 子,打心眼儿里 ,他把 些日子的不安宁
罪于小 子的日 成熟,尤其是当他修 破 的 和沟壑 横的院 就更加憎恨小 子。
Ông cố bắt đầu chán ghét sư tử con, thật
Ông cố bắt đầu chán ghét Sư tử nhỏ, chán
ghét từ tận đáy lòng, ông quy chụp hết
tâm cảm thấy chán ghét, ông đem những
những phiền táo mấy ngày này là do sự
ngày tháng ồn nào đó đổ lỗi cho sư tử con
trưởng thành từng ngày của Sư tử nhỏ,
ngày một nhiều hơn , nhất là khi ông sửa lại
nhất là khi ông cố sửa lại những miếng ngói
các viên gạch trên bờ tường bị vỡ cùng
vỡ trên đâuf tường và vết cào trên cửa thì
những vết nứt ngang dọc đan xen trên cửa
ông càng ghét bỏ Sư tử nhỏ nhiều hơn.
gỗ ông lại càng thêm căm ghét.
一辈子行医行善的太 想出了最 残酷的惩罚小 子的 法,那就是把它
地扔掉,让它找不到家
。冬天就要到来了,太 和村里的人 都在 冬做准
。没隔几天,就有村子里的人赶着
到50多里地以外的小火 站拉煤。
Ông cố cả đời hành Y, hành thiện nghĩ ra
Ông cố cả đời hành y tích đức nghĩ ra cách
cách trừng phạt tàn khốc nhất giành cho sư
trừng phạt tàn khóc nhất dành cho Sư tử
tử con, đó chính là đem nó vứt ở một nơi xa nhỏ, đó là vứt nó đi thật xa, để nó không
tìm được đường về nhà. Mùa đông sắp đến
xa nào đó, để nó không kiếm được đường
rồi, ông cố và người trong thôn đều đang
về nhà. Mùa đông sắp đến, ông cố và những chuẩn bị cho mùa đông. Cách vài hôm sau,
những người trong thôn đều tất bật chuẩn bị trong thôn liền có người đi xe ngựa tới trạm
cho mùa đông. Chỉ vài ngày sau đó là có
tàu hỏa cách thôn 25 km vận chuyển than về.
người trong thôn đi xe ngựa hơn 5o dặm
đến trạm xe lửa nhỏ kéo than về. 一个深秋的早晨,太 瞒了父 ,把小
子装在一条麻袋里,松松地扎了口,放到马车上,叮嘱
夫“扔得越远越好”。小 子并不知道主人不喜 它了,不想要它了,以
又要 它去赶集, 高采烈地,乖乖地任凭主人 布。
Một sáng tinh mơ cuối thu, ông cố
Một sớm cuối thu, ông cố dấu cha, bỏ
giấu ba, bắt Sư tử nhỏ bỏ vào một cái
Sư Tử Nhỏ vào bao tải, cột lỏng
bao, cột hờ miệng bao, để lên trên
miệng bao, rồi vứt lên xe ngựa, ông lOMoARcPSD|407 996 67
ngựa, nói với người đánh xe: " Vứt
dặn dò phu xe “ vứt càng xa càng
càng xa càng tốt." Sư tử nhỏ không
tốt”. Sư Tử Nhỏ không hề biết rằng
hề biết ông chủ đã không còn thích
chủ của nó không thích nó nữ, không
nó, không muốn nuôi nó nữa, vui vẻ
muốn nuôi nó nữa, nó cứ cho rằng lại
cho rằng là lại dắt nó đi tới buổi họp
chợ, ngoan ngoan để mặc ai muốn
được đưa đi chợ cùng, vui mừng háo làm gì thì làm.
hức, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của ông cố.
年幼的父 在没有了小 子的日子里过得闷闷不乐, 久了,就
淡忘了。他又不断 有了新的稀罕物。
Lúc còn bé trong những ngày tháng không
Cha còn nhỏ, những ngày tháng không có
có Sư tử nhỏ người ba không vui chút nào,
Sư Tử Nhỏ thật buồn tẻ, qua một thời gian
thời gian lâu dần, cũng từ từ quên đi mất.
cha cũng dần quên đi. Cha vẫn liên tiếp
Ba tiếp tục có được những đồ vật quý
được cho những đồ chơi quý hiếm. hiếm mới.
一个雪后的清晨, 是腊月初八吧,满村 着腊八粥的甜香,太
腋下 着一卷写好的鲜红的对联, 着厚厚的 雪,咯吱咯吱地走到院
口。推开院 的一刹那,太 惊呆了。
Vào một buổi sáng sớm sau trận tuyết rơi,
Một buổi sớm đầy tuyết, có lẽ là 28 tháng
chắc là nhằm ngày 28 tháng Chạp, hương
chạp, khắp nơi trong thôn đều tràn đầy mùi
đồng cỏ nội ngọt dịu thoang thoảng khắp
vị đồ ăn tết, ông cố kẹp câu đối vừa viết
xong trong nách, bước lên tuyết dày, đi đến
xóm làng, ông cố kẹp dưới nách một
cửa phòng khám. Trong phút chốc mở cửa
cuộn câu đối màu đỏ tươi, đạp lên những
phòng khám, ông cố ngớ người ra.
lớp tuyết dày để tiến vào cổng. Vừa đẩy
cửa vào, ông cố liền ngây người ra.
他分明看到一团小小的身躯蜷 在
雪上,身后是一串深深的小脚印,那本来黄白相间的皮毛已
看不出颜色,在白雪的 托下,越 灰黑,像一团用脏了的抹布。
Ông nhìn kĩ lại trên tuyết là một khối thân thể Ông nhìn thấy rõ mồn một một thứ nhỏ nhỏ
cuộn tròn, phía sau lưng là một dải những
cuộn tròn trên tuyết, phía sau là những dấu
dấu chân nhỏ in sâu trên bề mặt tuyết, bộ
chân nhỏ sâu, bộ lông vốn có màu trắng
vàng xen kẽ giờ đã không nhìn ra màu gì.
lông vốn dĩ là màu vàng trắng đan xen nhau
Trên nền tuyết trắng nổi lên màu xám đen,
lúc bấy giờ đã nhìn không ra được
giống như miếng giẻ lau. lOMoAR cPSD| 40799667
màu sắc, dưới sự tô điểm của tuyết trắng,
càng làm cho bộ lông trông đen hơn, giống
như một chiếc giẻ lau bẩn được cuộn tròn.
见到太 ,小 子的眼睛一下子焕发了光彩, 乱跳、摇头 尾地扑了上来,
于到家了!它轻车熟路地跑
屋向每一个家庭成员打招呼。一跑起来,太 才 ,它的一条后腿残
了,从留下的 痕可以看出,那是被 黄鼠狼的夹子卡断的。
Nhìn thấy ông cố, đôi mắt của sư tử con
Nhìn thấy ông cố, mắt Sư Tử Nhỏ lóe
bỗng chốc sáng rực lên, không ngừng vẫy
sáng, nó nhảy cẫng lên, ngoe đầu quẩy
đuôi, cuối cùng cũng đã đế
đuôi và nhảy cẫng lên vui mừng, cuối cùng n nhà! Nó chạy
vào nhà như thói quen, chạy đến chào hỏi
cũng về đến nhà rồi! Nó thành thục nhớ
mỗi một thành viên trong nhà. Vừa chạy
đường chạy về nhà, chào hỏi các thành viên vào nhà, ông cố đã phát hiện hai chân sau
trong từng gia đình một. Đến gần hơn, ông
của nó bị tàn phế, từ vết thường còn lưu lại
cố mới phát hiện, một chiếc chân sau của nó có thể nhận ra là do bị móng vuốt của con chồn làm gãy .
đã bị tàn phế rồi, từ cái vết thương còn để
lại có thể nhận ra được, đó là bị một chiếc
bẫy kẹp bắt chồn kẹp gãy.
太 在惊 小 子的顽强生命力的同 ,依然 它, 次是因
它瘸。于是,太 在思忖着下次 把它丢得更 。
Ông cố cảm thấy sửng sốt trước sức sống
ông cố vừa kinh ngạc trước sức sống của
kiên cường của sư tử con, đồng thời cũng
Sư Tử Nhỏ, đồng thời vẫn ghét nó, lần này
cảm thấy chán ghét nó, lần này là vì nó bị
là vì nó bị què. Thế là ông cố nghĩ nên vứt
què. Thế là, ông cố lại đang suy tính lần nó ở một nơi xa hơn.
sau phải đem nó vứt ở một nơi xa hơn nữa. 太
竟是善良的,他没有立即
掉它,把它好好养了起来。两个多月后,春天来了,当村子里的狗开始
春的 候,太 再次决定扔掉小 子。
Suy cho cùng thì ông cố cũng là một người
Chung quy ông cố vẫn là người tốt, ông
lương thiện, ông không vứt nó ngay lập
không vứt nó ngay mà vẫn nuôi nó đàng
hoàng. Hơn hai tháng sau, xuân đã tớ
tức mà nuôi dưỡng cho nó khoẻ trở lại. Hai i, lúc
những con chó trong thôn bắt đầu phát
tháng sau, mùa xuân tới rồi, lúc những chú
dục, ông cố quyết định vứt Sư Tử Nhỏ một
chó trong thôn bắt đầu đến mùa động dục, lần nữa.
ông cố lại một lần nữa quyết định đem vứt lOMoAR cPSD| 40799667 sư tử con. 回是托一位串 的 戚,把它
到八十多里地的外村,到那里去要渡 一条河。太 一定 ,那条河是小
子不可逾越的天堑。然而,一个多月后,小 子又回来了。
Lần này là nhờ một người bà con ở xa, đem Lần này, ông nhờ một người bà con xa
nó tới một cái thôn khác cách đó hơn 80
đem nó đến nơi bên ngoài thôn cách đó
hơn 80 dặm, muốn đến đó phải qua một
dặm, muốn tới được đó còn phải vượt qua
con sông. Ông cố chắc chắn rằng con sông
một khúc sông. Ông cố cho rằng con sông
đó là rãnh trời mà Sư Tử Nhỏ không thể
đó sẽ là giới hạn mà sư tử con không thể
vượt qua. Thế nhưng, hơn một tháng sau ,
vượt qua được. Thế mà, sau hơn một tháng, Sư Tử Nhỏ lại quay về.
sư tử con lại trở về.
太 有股子倔 儿,他不相信小 子居然扔不掉。以后,他又把小 子
弃了三回,一次比一次扔得 ,可小 子找回家的
间一次比一次短,它好像在和
个倔老头较劲,不断用它的忠
和精灵与命运抗争,而每次的 利者必定是小 子。我始
想不明白,也无法知道,它到底经历了怎 的
程,一次次实现着“回家”的信念。
Dòng cảm xúc thô lỗ, cục súc trong ông cố
Ông cố cố chấp (ông cố rất bướng
trỗi dậy, ông không tin rằng sư tử con thế
bỉnh), ông không tin không vứt được
mà lại vứt không được. Sau đó, ông lại đem Sư Tử Nhỏ. Sau đó, ông lại bỏ nó thêm
sư tử con đi vứt thêm ba lần nữa, cứ mỗi lần nhiều lần nữa, càng vứt càng xa, thời
gian Sư Tử Nhỏ tìm về nhà càng ngày
vứt lại càng xa hơn, thế mà thời gian sư tử
càng ngắn, nó dường như đang đối đầu
con tìm đường về nhà lại ngày càng rút
với người ông cố chấp, không ngừng
ngắn, nó dường như đang đối đầu với lão
dành lại sự sống bằng sự trung thành
già ngang ngược này, không ngừng dùng
và lanh lợi của mình, người thắng đều
tấm lòng trung thành và sự thông minh
là Sư Tử Nhỏ. Tôi cứ luôn không hiểu
nhạy bén của mình để kháng cự lại số
nổi, cũng chẳng thể biết được, rốt cuộc
mệnh, và người chiến thắng sau mỗi lần
nó đã trải qua những gì, hết lần này
đến lần khác trở về được nhà như
tranh đấu chắc chắn là sư tử con. Tôi vẫn cứ chính ý nguyện của mình.
thắc mắc mãi, mà không có cách nào biết
được, nó đã trải qua những hành trình như
thế nào, hết lần này đến lần khác thực hiện
thành công “lòng tin đi về nhà”. lOMoAR cPSD| 40799667 1954
年,又是一个夏天,太 要带 9 的父
转到北京上学,并在北京住上半年。临走,太 决定把小 子 上火
,中途停车时丢掉。父 畏惧太 , 然心中不情愿,也不敢反 。
Năm 1954, lại vào một ngày mùa hè, ông cố Năm 1954, cũng vào một mùa hè, năm ấy
dẫn người bố lúc bấy giờ đã 9 tuổi của tôi
cha 9 tuổi, ông cố chuyển trường cho cha đế
đến Bắc Kinh để đi học, đồng thời cũng ở
n Bắc Kinh, ông còn ở lại Bắc Kinh nửa
năm. Sắp đi, ông cố quyết định mang theo
lại Bắc Kinh nửa năm. Lúc gần đi, ông cố
Sư Tử Nhỏ lên xe lửa, lúc xe dừng giữa
quyết định mang theo sư tử con lên xe lửa,
chuyến thì bỏ nó. Cha sợ ông cố, tuy
nhân lúc nghỉ giữa đường rồi vứt. Bố vì sợ
trong lòng không chịu, nhưng cũng k dám
ông cố nên tuy rằng trong lòng không muốn phản đối.
cũng chẳng dám phản đối.
火 掣般开出两站地,半夜临 停车 ,太 再次 弃了小
子,太 信 回它再也不能回家了,就是鬼使神差回了家也会吃 门羹。
Xe lửa chạy nhanh như chớp băng qua hai
Xe lửa chạy nhanh như gió qua hai trạm,
trạm, nửa đêm đến lúc dừng xe, ông cố lại
nửa đêm lúc dừng xe, ông cố lại lần nữa
một lần nữa vứt bỏ sư tử con, ông tin chắc
bỏ rơi Sư Tử Nhỏ, ông cố tin chắc rằng lần
này nó không thể về nhà được nữa, nếu
lần này nó sẽ không về nhà được nữa, cho
như thần sai quỷ khiến về được thì cũng bị
dù có được ma xui quỷ khiến mà về được nhốt ở ngoài.
tới nhà thì cũng chỉ là “vườn không nhà trống”.
半年后,太 着放寒假的父 回老家过年。傍晚下的火 ,那 候没有汽
,没有自行车,完全靠徒步,要赶一百多里地路。天越走越黑,越来越冷
。已 走到下半夜了,父 又冷又饿,实在走不 了。 ,恰巧路 一所
村小学校,就听到大 里有狗在狂叫,太 叩 ,边护住父 ,生怕父 被狗咬 。
Nửa năm sau, vào lúc bố được nghỉ đông thì
Nửa năm sau, cha được nghỉ đông, ông cố
ông cố dẫn bố về quê ăn Tết. Xuống chuyến
đưa cha về quê ăn Tết. Xuống xe lúc xế
tàu xe vào lúc trời chập choạng tối, khi đó
chiều, lúc ấy không có ô tô hay xe đạp, toàn
dựa vào đi bộ, họ phải đi bộ hơn 100 dặm.
không có xe hơi cũng chẳng có xe đạp, toàn
Trời càng tối càng lạnh. Đã đi bộ qua nửa
bộ đều là đi bộ, phải đi hơn 100 dặm. Càng đi đêm, cha vừa mệt vừa đói, thực sự không đi
thì trời càng tối, thời tiết cũng càng lúc càng
nổi nữa. Lúc này, đúng lúc đi ngang một trườ
lạnh. Đã đi đến nửa đêm về sáng rồi, bố vừa
ng tiểu học ở thôn, ông đưa cha vào
trường để nghỉ ngơi qua đêm, chờ trời sáng
lạnh vừa đói, thật sự đi không nổi nữa rồi.
đi tiếp. Hai ông cháu vừa bước vào, liền
Đúng lúc đó, vừa may đi ngang qua
nghe con chó trong cửa sủa ầm ĩ, lOMoARcPSD|407 996 67
một ngôi trường tiểu học trong làng, ông cố ông cố vừa đập cửa vừa che cho cha, sợ
quyết định sẽ dắt bố vào trường học để ở cha bị chó cắn.
qua đêm, đợi trời sáng rồi mới tiếp tục đi
về. Hai ông cháu vừa mới đi tới gần ngôi
trường là đã nghe thấy tiếng chó sủa um
sùm từ cổng chính, ông cố vừa gõ cửa, vừa
che bảo vệ bố lại, chỉ sợ bố bị chó cắn. 一位看 达室的老人出来开 ,
刚开了条缝,就从里面
出一条狗,跳着叫着扑向太 和父
,它没有扑咬,而是像久
重逢的老朋友一 在 俩的脚 来绕去,摇头 尾,激动万分。
Một ông ông lão canh phòng thường trực ra Một ông lão ở phòng trực thấy vậy bèn
mở cửa, cửa vừa hé mở là đã nhìn thấy bên
bước ra mở cửa, cửa vừa hé ra một tí, một
trong có một chú chó đang nhảy cẫng lên,
con chó từ trong nhảy chồm tới, chạy lại
sủa về hướng ông cố và cha, nó không
bổ nhào về phía ông cố và bố, nó không
cắn, mà chạy vòng quanh chân của hai ông
phải nhào lên muốn cắn mà là giống như là
cháu như người bạn cũ đã lâu không gặp,
một người bạn cũ lâu rồi không gặp, vẫy
nó lắc đầu vẫy đuôi, rất phấn khích, ông lão
đuôi quấn quít bên chân hai ông cháu, vô
rọi đèn pin, hai ông cháu nhìn thấy rõ đó lại là con Sư Tử Nhỏ. cùng kích động.
待 达室的老人用手 照亮, 俩看清了,居然是小
子!它依然不记得主人对它的冷漠和残酷;依然不在乎主人是否喜 它。
Đợi ông lão canh phòng thường trực dùng
ông lão rọi đèn pin, hai ông cháu nhìn thấy
đèn pin soi sáng, hai ông cháu đã nhìn rõ
rõ đó lại là con Sư Tử Nhỏ. Nó vẫn không
rồi, rõ ràng là sư tử con! Nó vẫn không nhớ hề nhớ sự lạnh lùng và tàn nhẫn của chủ
nhân, vẫn không bận tâm chủ nhân có
người chủ đã đối xử với nó lạnh nhạt và tàn thích nó hay không.
khốc như thế nào, vẫn không quan tâm
xem người chủ liệu có thích nó hay không. 达室的老人 ,小
子是在半个多月前一个
雪交加的夜晚,在小学校的 口 到的,它又饿又冷,已 不能 了,蜷 在茅草
里。捡回来后,喂了水和食,很快就精神起来, 能看院
了。末了,老人一声 息,“小命活得真 啊!”
Ông lão canh phòng thường trực nói, hơn
Ông lão nói, Sư Tử Nhỏ được ông ấy nhặt
nửa tháng trước vào một đêm vừa gió vừa
về trong một đêm gió tuyết ở cổng trường, nó
tuyết, ông đã nhặt được sư tử con ở trước
vừa đói vừa lạnh, đã không thể cử động nữa,
nằm cuộn tròn trên đám cỏ tranh. Sau lOMoARcPSD|407 996 67
cổng trường, nó vừa đói vừa lạnh, đã
khi nhặt về, cho ăn cho uống, nó rất
không thể cử động nổi nữa, nằm cuộn tròn
nhanh đã khỏe lại, còn biết trông nhà. Sau
cùng, ông lão than thở rằng “ Sinh mệnh
trong cái ổ bằng cỏ tranh. Sau khi nhặt về,
nhỏ bé sống thật khốn khổ!” (" Sinh mệnh
bón cho nó ăn, bón cho nó uống nước, nó
nhỏ này sống thật là khổ cực!" )
nhanh chóng khoẻ mạnh lanh lợi trở lại, lại
còn có thể canh cửa. Cuối cùng, ông lão
than thở một câu “Cái mạng nhỏ này sống
thiệt là khó khăn mà!”
我不敢想像也想像不出,小 子是怎样拖着一条残腿,步履
跚、忍 挨 地奔走在 找家园、
找主人的路上。我在想,抑或它果真又回了家,可怎么也找不到主人,没
有主人的房子, 是家么?它不得不东奔西走,苦苦
着那个温暖的地方,那是它的天堂啊!在 个 程中,它是不是 要防 其他野
的袭击,是不是 要 力游 河湖,是不是 要 避人 的追打啊!它多么
着、多么辛苦啊!而它所承受的 些苦 ,全都缘于我 人
的一个不良的想法,一个 易的举 , 是多么的不公平啊!
Tôi không dám tưởng tượng, cũng không tài Tôi không dám tưởng tượng, cũng không
nào tưởng tượng ra, sư tử con làm cách nào
tưởng tượng nổi, Sư Tử Nhỏ bị què một
mà lê một chiếc chân què, đi khập khiễng,
chân làm thế nào mà tiến về phía trước,
nhịn đói nhịn khát bước đi trên quãng
chịu đói chịu khát trên suốt quãng đường
đường tìm chủ tìm nhà. Tôi nghĩ, hay là nó
bôn ba tìm về sân nhà, tìm lại chủ nhân. Tôi thật sự đã về đến nhà, nhưng không tìm
đang nghĩ, phải chăng nó quả thật lại về
thấy chủ, căn nhà không có chủ nhân thì
được tới nhà, nhưng không cách nào tìm
còn là nhà hay sao? Nó buộc phải chạy
khắp nơi, lặn lội tìm kiếm nơi ấm áp đó, đó
thấy chủ, căn nhà mà không có chủ nhân thì chính là thiên đường của nó! Trong suốt
liệu có phải là nhà nữa hay không ? Nó phải quá trình đó, nó có phải đã phải đề phòng
bôn ba khắp nơi, vất vả tìm kiếm một nơi
sự rình rập của những con thú hoang khác,
phải chăng là phải trốn tránh sự đánh đập
ấm áp, với nó đó chính là thiên đường!
của con người. Nó kiên cường biết bao,
Trong cái hành trình này, liệu nó có phải đề gian nan biết bao! Những cực khổ mà nó
phòng sự tấn công bất ngờ của những con
phải chịu, đều là do hành động xấu xa của
thú hoang, nó có phải ra sức để bơi qua
loài người chúng ta, chỉ với một hành động
tùy tiện, đó đã là một sự bất công biết
sông, liệu nó có phải lẩn trốn khỏi sự truy nhường nào!
đánh của con người! Nó cố chấp biết mấy,
khổ cực biết mấy! Và toàn bộ những cái khổ
cực mà nó phải chịu đựng đều là do những
suy nghĩ độc ác, những hành động tuỳ tiện,
thiếu suy nghĩa của con người, quả thật là không công bằng mà! lOMoAR cPSD| 40799667
回太 一句 也没 。他 定了小 子扔不得,它有灵性。
Lần này ông cố không nói một câu nào. Ông Lúc ấy ông cố không nói lời nào. Ông ấy
xác định rằng sư tử con vứt không được, nó thừa nhận là không bỏ được Sư Tử có tâm hồn Nhỏ, nó có linh tính. .
第二天天 亮, 达室的老人,上路了,在他
的身后,多了一个小小的、活泼且有些 跚的身影。
Hôm sau trời vừa sáng, hai ông cháu cảm
Hôm sau trời vừa sáng, hai ông cháu cảm
ơn ông lão canh phòng thường trực rồi lên
ơn ông lão ở phòng trực, rồi lại lên đường,
đường, phía sau họ lại có thêm một người
phía sau họ có một bóng dáng nhỏ nhắn,
đi loạng choạng mà lại vừa hoạt bát.
bạn nhỏ, hoạt bát và bóng dáng trông có một chút lảo đảo.
后来,父 到北京上学。太 和小
子依然生活在那个农家小院里,相依 命。
Về sau, bố đến Bắc Kinh đi học. Ông cố và
Sau đó, cha đi Bắc Kinh học. Ông cố cùng
sư tử con thì vẫn cứ ở trong căn nhà vườn
với Sư Tử Nhỏ nương tựa lẫn nhau trong căn nhà nhỏ
nhỏ, nương tựa nhau mà sống. . 在以后,确切 , 是4
年以后。北京的一家医学研究所到村子里收狗,要大家
极支持祖国的医学研究。 然太
一辈子行医,懂得医学 人
生存的重要,但当小 子再次被装入麻袋 ,这位一生倔 的老人像送别
人那 ,禁不住老泪纵横。他知道, 回,小 子是真的回不来了。
Sau đó nữa, nói chính xác là khoảng 4 năm Tiếp sau đó, chính xác là 4 năm sau. Một
sau. Một viện nghiên cứu y học Bắc Kinh
viện nghiên cứu y học ở Bắc Kinh đến bắt
đến thôn để thu nhận chó, cần mọi người
chó, yêu cầu mọi người phải tích cực ủng
tích cực ủng hộ cho nghiên cứu y học nước hộ việc nghiên cứu y học của Tổ quốc. Tuy
ông cả đời làm nghề y, hiểu sự quan trọng
nhà. Tuy rằng ông cố cả đời theo nghề y,
của y học đối với sự sống còn của con
hiểu được tầm quan trọng của y học đối với người, nhưng khi Sư Tử Nhỏ bị bắt bỏ vào
con người, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh
bao tải, một ông lão cả đời cố chấp lại
tượng sư tử con lại một lần nữa bị đựng
nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt đầy nếp
trong bao bố, cái lão già quen sống ngang
nhăn, giống như tiễn biệt một người thân
ngược (ông nội cả đời quật cường
của mình. Ông ấy biết, lần này, Sư Tử Nhỏ
)này cứ như đang đưa tiễn người thân vậy,
thật sự sẽ không thể trở về nữa.
không nhịn được mà nước mắt ròng ròng.
Ông ấy biết rằng, lần này, lần này sư tử con
thật sự không về được nữa rồi.
ông lão cứng rắn cả một đời giống như tiễn
biệt người thân,cầm lòng không được nước lOMoAR cPSD| 40799667
mắt rơi lã chã trên gương mặt già nua. Ông
ấy biết rằng, lần này, sư tử thật sự sẽ
không bao giờ quay lại nữa.
小 子最 献身于祖国的医学事 。
Sư tử con cuối cùng đã hiến thân cho
Sư Tử Nhỏ cuối cùng đã hiến thân cho
sự nghiệp y học của tổ quốc.
sự nghiệp y học của Tổ quốc. 翻 文:
NĂM ĐÓ, THÁNG ĐÓ, CON CHÓ ĐÓ
Đó là vào mùa hè năm 1950, ông nội tuân theo sự sắp xếp của cơ quan, dẫn theo bà
nội đến Bắc Kinh làm việc. Khi ấy, bố tôi chỉ mới 5 tuổi, ông phải sống cùng với ông cố ở
thôn Đại Hà. Ông cố lúc bấy giờ đang làm nghề y, là một thầy thuốc Đông Y nổi tiếng gần
xa, còn bố là đứa cháu đức tôn được ông cố cưng chiều nhất. Ông cố vì muốn dỗ dành cho
cháu được vui nên thường xuyên nhân những lúc tới nhà bệnh nhân khám chữa bệnh, mang
về cho bố những món đồ hết sức độc đáo. Chẳng hạn như chiếc máy hát đĩa, chiếc đĩa hát
sáng loáng, hay là một chiếc bản đen nhỏ để viết hoặc vẽ, cùng những viên phấn màu. Vào
những ngày hè oi bức thì được nằm trên chiếc giường hoặc chiếc ghế bố bằng tre, nhẵn bóng,
mát rượi. Và còn có cả một chú chó con lông xù với bộ lông quăn tít trông như sư tử con.
Con chó này cũng được coi là hàng hiếm, bởi vì lúc bấy giờ nhà nhà đều nuôi những con chó
cỏ trông giống hệt nhau để giữ nhà, mọi người đều cho rằng chó thì phải giống như vậy. Lúc
chú chó con này được ông cố mang về, gần như đã làm náo động hết cả thôn xóm. Trẻ con
nhà nào cũng vừa chạy vừa kể, chen chúc nhau trong sân vườn để xem “Xiếc sư tử”.
Hiện tại, bố nhớ lại và nói con chó đó có lẽ là thuộc giống chó Tây Thi (Shih Tzu)
hoặc là chó Bắc Kinh, một giống chó cảnh nhỏ nhắn và dễ thương. Con chó đó không có tên,
bố dựa vào đặc điểm ngoại hình nên gọi nó là “Sư tử con”.
Vào mùa hạ thóc lúa chín mùi, sư tử con cũng đã lớn rồi. Sư tử con là một con chó
cái, những chú chó cỏ đực từ khắp nơi trong xóm bắt đầu không ngừng chạy đến nhà ông cố.
Bọn nó có con thì cứ quanh quẩn trước cửa nhà, không ngừng sủa; có con thì dùng cái chân
to khoẻ của mình cào thành những vết rãnh sâu lên chiếc cửa gỗ; có con thì hết lần này đến
lần khác nhảy tót lên bờ tường, cào rớt những viên gạch phía trên cùng; cũng có con rên rỉ
như đang khóc suốt cả đêm… Tình cảnh đó cứ tiếp diễn suốt ngày không thôi. Ông cố bắt
đầu chán ghét sư tử con, thật tâm cảm thấy chán ghét, ông đem những ngày tháng ồn nào đó
đổ lỗi cho sư tử con ngày một nhiều hơn, nhất là khi ông sửa lại các viên gạch trên bờ tường
bị vỡ cùng những vết nứt ngang dọc đan xen trên cửa gỗ ông lại càng thêm căm ghét. Ông cố
cả đời hành Y, hành thiện nghĩ ra cách trừng phạt tàn khốc nhất giành cho sư tử con, đó
chính là đem nó vứt ở một nơi xa xa nào đó, để nó không kiếm được đường về nhà. lOMoAR cPSD| 40799667
Mùa đông sắp đến, ông cố và những những người trong thôn đều tất bật chuẩn bị cho
mùa đông. Chỉ vài ngày sau đó là có người trong thôn đi xe ngựa hơn 5o dặm đến trạm xe lửa nhỏ kéo than về.
Vào một buổi sáng sớm sau trận tuyết rơi, chắc là nhằm ngày 28 tháng Chạp, hương
đồng cỏ nội ngọt dịu thoang thoảng khắp xóm làng, ông cố kẹp dưới nách một cuộn câu đối
màu đỏ tươi, đạp lên những lớp tuyết dày để tiến vào cổng. Vừa đẩy cửa vào, ông cố liền
ngây người ra. Ông nhìn kĩ lại trên tuyết là một khối thân thể cuộn tròn, phía sau lưng là một
dải những dấu chân nhỏ in sâu trên bề mặt tuyết, bộ lông vốn dĩ là màu vàng trắng đan xen
nhau lúc bấy giờ đã nhìn không ra được màu sắc, dưới sự tô điểm của tuyết trắng, càng làm
cho bộ lông trông đen hơn, giống như một chiếc giẻ lau bẩn được cuộn tròn. Nhìn thấy ông
cố, đôi mắt của sư tử con bỗng chốc sáng rực lên, không ngừng vẫy đuôi và nhảy cẫng lên
vui mừng, cuối cùng cũng về đến nhà rồi! Nó thành thục nhớ đường chạy về nhà, chào hỏi
các thành viên trong từng gia đình một. Đến gần hơn, ông cố mới phát hiện, một chiếc chân
sau của nó đã bị tàn phế rồi, từ cái vết thương còn để lại có thể nhận ra được, đó là bị một
chiếc bẫy kẹp bắt chồn kẹp gãy. Ông cố cảm thấy sửng sốt trước sức sống kiên cường của sư
tử con, đồng thời cũng cảm thấy chán ghét nó, lần này là vì nó bị què. Thế là, ông cố lại đang
suy tính lần sau phải đem nó vứt ở một nơi xa hơn nữa.
Suy cho cùng thì ông cố cũng là một người lương thiện, ông không vứt nó ngay lập tức
mà nuôi dưỡng cho nó khoẻ trở lại. Hai tháng sau, mùa xuân tới rồi, lúc những chú chó trong
thôn bắt đầu đến mùa động dục, ông cố lại một lần nữa quyết định đem vứt sư tử con. Lần này
là nhờ một người bà con ở xa, đem nó tới một cái thôn khác cách đó hơn 80 dặm, muốn tới
được đó còn phải vượt qua một khúc sông. Ông cố cho rằng con sông đó sẽ là giới hạn mà sư tử
con không thể vượt qua được. Thế mà, sau hơn một tháng, sư tử con lại trở về.
Dòng cảm xúc thô lỗ, cục súc trong ông cố trỗi dậy, ông không tin rằng sư tử con thế
mà lại vứt không được. Sau đó, ông lại đem sư tử con đi vứt thêm ba lần nữa, cứ mỗi lần vứt
lại càng xa hơn, thế mà thời gian sư tử con tìm đường về nhà lại ngày càng rút ngắn, nó
dường như đang đối đầu với lão già ngang ngược này, không ngừng dùng tấm lòng trung
thành và sự thông minh nhạy bén của mình để kháng cự lại số mệnh, và người chiến thắng
sau mỗi lần tranh đấu chắc chắn là sư tử con. Tôi vẫn cứ thắc mắc mãi, mà không có cách
nào biết được, nó đã trải qua những hành trình như thế nào, hết lần này đến lần khác thực
hiện thành công “lòng tin đi về nhà”.
Năm 1954, lại vào một ngày mùa hè, ông cố dẫn người bố lúc bấy giờ đã 9 tuổi của
tôi đến Bắc Kinh để đi học, đồng thời cũng ở lại Bắc Kinh nửa năm. Lúc gần đi, ông cố quyết
định mang theo sư tử con lên xe lửa, nhân lúc nghỉ giữa đường rồi vứt. Bố vì sợ ông cố nên
tuy rằng trong lòng không muốn cũng chẳng dám phản đối.
Xe lửa chạy nhanh như chớp băng qua hai trạm, nửa đêm đến lúc dừng xe, ông cố
lại một lần nữa vứt bỏ sư tử con, ông tin chắc lần này nó sẽ không về nhà được nữa, cho dù
có được ma xui quỷ khiến mà về được tới nhà thì cũng chỉ là “vườn không nhà trống”.
Nửa năm sau, vào lúc bố được nghỉ đông thì ông cố dẫn bố về quê ăn Tết. Xuống chuyến
tàu xe vào lúc trời chập choạng tối, khi đó không có xe hơi cũng chẳng có xe đạp, toàn bộ đều là
đi bộ, phải đi hơn 100 dặm. Càng đi thì trời càng tối, thời tiết cũng càng lúc càng lạnh. Đã đi đến
nửa đêm về sáng rồi, bố vừa lạnh vừa đói, thật sự đi không nổi nữa rồi. Đúng lúc đó, vừa may đi
ngang qua một ngôi trường tiểu học trong làng, ông cố quyết định sẽ dắt bố vào trường học để ở
qua đêm, đợi trời sáng rồi mới tiếp tục đi về. Hai ông cháu vừa lOMoAR cPSD| 40799667
mới đi tới gần ngôi trường là đã nghe thấy tiếng chó sủa um sùm từ cổng chính, ông cố vừa
gõ cửa, vừa che bảo vệ bố lại, chỉ sợ bố bị chó cắn. Một ông ông lão canh phòng thường trực
ra mở cửa, cửa vừa hé mở là đã nhìn thấy bên trong có một chú chó đang nhảy cẫng lên, bổ
nhào về phía ông cố và bố, nó không phải nhào lên muốn cắn mà là giống như là một người
bạn cũ lâu rồi không gặp, vẫy đuôi quấn quít bên chân hai ông cháu, vô cùng kích động. Đợi
ông lão canh phòng thường trực dùng đèn pin soi sáng, hai ông cháu đã nhìn rõ rồi, rõ ràng là
sư tử con! Nó vẫn không nhớ người chủ đã đối xử với nó lạnh nhạt và tàn khốc như thế nào,
vẫn không quan tâm xem người chủ liệu có thích nó hay không.
Ông lão canh phòng thường trực nói, hơn nửa tháng trước vào một đêm vừa gió vừa
tuyết, ông đã nhặt được sư tử con ở trước cổng trường, nó vừa đói vừa lạnh, đã không thể
cử động nổi nữa, nằm cuộn tròn trong cái ổ bằng cỏ tranh. Sau khi nhặt về, bón cho nó ăn,
bón cho nó uống nước, nó nhanh chóng khoẻ mạnh lanh lợi trở lại, lại còn có thể canh cửa.
Cuối cùng, ông lão than thở một câu “Cái mạng nhỏ này sống thiệt là khó khăn mà!”
Tôi không dám tưởng tượng, cũng không tài nào tưởng tượng ra, sư tử con làm cách
nào mà lê một chiếc chân què, đi khập khiễng, chịu đói chịu khát trên suốt quãng đường bôn
ba tìm về sân nhà, tìm lại chủ nhân. Tôi đang nghĩ, phải chăng nó quả thật lại về được tới
nhà, nhưng không cách nào tìm thấy chủ, căn nhà mà không có chủ nhân thì liệu có phải là
nhà nữa hay không ? Nó phải bôn ba khắp nơi, vất vả tìm kiếm một nơi ấm áp, với nó đó
chính là thiên đường! Trong cái hành trình này, liệu nó có phải đề phòng sự tấn công bất
ngờ của những con thú hoang, nó có phải ra sức để bơi qua sông, liệu nó có phải lẩn trốn
khỏi sự truy đánh của con người! Nó cố chấp biết mấy, khổ cực biết mấy! Và toàn bộ những
cái khổ cực mà nó phải chịu đựng đều là do những suy nghĩ độc ác, những hành động tuỳ
tiện, thiếu suy nghĩa của con người, quả thật là không công bằng mà!
Lần này ông cố không nói một câu nào. Ông xác định rằng sư tử con vứt không được, nó có tâm hồn.
Hôm sau trời vừa sáng, hai ông cháu cảm ơn ông lão canh phòng thường trực rồi lên
đường, phía sau họ lại có thêm một người bạn nhỏ, hoạt bát và bóng dáng trông có một chút lảo đảo.
Về sau, bố đến Bắc Kinh đi học. Ông cố và sư tử con thì vẫn cứ ở trong căn nhà vườn
nhỏ, nương tựa nhau mà sống.
Sau đó nữa, nói chính xác là khoảng 4 năm sau. Một viện nghiên cứu y học Bắc
Kinh đến thôn để thu nhận chó, cần mọi người tích cực ủng hộ cho nghiên cứu y học nước
nhà. Tuy rằng ông cố cả đời theo nghề y, hiểu được tầm quan trọng của y học đối với con
người, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng sư tử con lại một lần nữa bị đựng trong bao bố,
cái lão già quen sống ngang ngược này cứ như đang đưa tiễn người thân vậy, không nhịn
được mà nước mắt ròng ròng. Ông ấy biết rằng, lần này, lần này sư tử con thật sự không về được nữa rồi.
Sư tử con cuối cùng đã hiến thân cho sự nghiệp y học của tổ quốc.