





Preview text:
  lOMoAR cPSD| 47167580
Trong thâm tâm, em thực sự muốn góp một phần nhỏ vào công cuộc xây dựng Phú 
Yên phát triển và vững mạnh. Với mục tiêu trở thành một chuyên viên phân tích tài chính, 
em sẽ cố gắng trau dồi kiến thức, phát triển bản thân để phù hợp với công việc tương lai. 
Bên cạnh những kiến thức chuyên môn, kỹ năng mềm đóng vai trò quan trọng không kém 
trong việc hoàn thiện bản thân. Theo em, kỹ năng giao tiếp là quan trọng nhất, chúng ta 
cần phải học hỏi và thực hành càng sớm càng tốt. Trong bài này, em sẽ làm rõ về điểm 
cộng, điểm trừ cũng như đưa ra hướng giải pháp khắc phục điểm trừ.  Kim vàng ai nỡ uốn câu 
Người khôn ai nỡ nói nhau nặng lời  Ca dao Việt Nam    I. 
Điểm mạnh của bản thân trong giao tiếp: 
a. Cách đặt câu hỏi: 
Để có được một cuộc trò chuyện được kéo dài, tự nhiên thì một câu hỏi mở là một 
điều rất quan trọng. Câu hỏi mở thường mang tính khách quan, không dẫn dắt người được 
hỏi và kết quả của nó thường là một câu trả lời dài, còn câu hỏi đóng thường để thu nhận 
những thông tin cụ thể và sự thật, có thể trả lời bằng một từ hoặc một câu ngắn. 
Thông thường khi thắc mắc một vấn đề và em muốn tìm câu trả lời, em thường sẽ 
hướng đến một câu hỏi mở nhiều hơn để cuộc trò chuyện không đi vào ngõ cụt. Ví dụ như 
khi muốn biết lịch học tập của một bạn cùng lớp em sẽ hỏi: “Kể cho tui nghe về một ngày 
học tập của ông đi.” thay cho câu hỏi “Ông có ngồi vào bàn học vào buổi sáng hay không?”. 
Đây là lời chia sẻ em đã học được từ một diễn giả đến dự buổi chương trình trao đổi với 
học sinh vào thời cấp 3. 
b. Kiểm soát lời nói trong giao tiếp: 
Lời nói chẳng mất tiền mua 
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau  1    lOMoAR cPSD| 47167580 Ca dao Việt Nam 
Đây là kinh nghiệm mà em đúc kết được qua nhiều năm học hỏi từ các tiền bối, các 
bạn đồng trang lứa và phải đánh đổi một vài mối quan hệ. Bạn nói chuyện với bạn bè một 
cách quá đáng, bạn có nguy cơ cao sẽ mất mối quan hệ đó. Thật vậy, trước khi nói ra một 
điều gì đó có thể gây ra sự khó chịu cho người đối diện, em tự đặt ra hai câu hỏi: cần phải 
nói ra hay không?, nói riêng với người đó hay nói trước nơi đông người? 
Mọi người ở quê em có một câu nói vui như vầy: “Nếu muốn biết sự thật, hãy hỏi 
một đứa trẻ”. Trẻ con không bao giờ che giấu cảm xúc của mình, bởi vì chúng vẫn chưa 
học được cách để làm điều đó. Em thường nghĩ rằng khi chúng ta đang ở trong một mối 
quan hệ thân thiết, ta có thể thẳng thắn với nhau nhưng không, em đã lầm. Hậu quả là em 
đã mất đi một người bạn cực kì thân thiết năm cấp 2 khi em cố tình chọc, trêu đùa mặt xấu 
của bạn đó nhiều lần ở nơi đông người. Đó là một bài học quý giá rút ra được và bây giờ 
em thực hiện điều đó tốt và là một trong những điểm mạnh của em. 
c. Thể hiện sự tôn trọng trong giao tiếp: 
Đối với người lớn và tiền bối, em luôn thêm phụ từ vào câu như “dạ, ạ, vâng” vào 
đầu hoặc cuối câu, nói năng nhẹ nhàng, không ngắt lời người lớn giữa chừng. Đối với 
những người nhỏ tuổi hơn 1 hoặc 2 tuổi, nếu thân thiết, em bỏ qua tuổi tác và xưng hô 
giống như bạn bè cùng trang lứa. 
Khi nhờ vả ai đó làm một việc, em luôn thể hiện sự lịch sự và nói cảm ơn, nếu họ 
bận và không giúp được, em sẽ thể hiện sự thông cảm và nhờ người khác. Em đã từng trải 
qua một trường hợp em bị rơi vào thế một bạn khăng khăng bảo em làm giùm bạn mặc dù 
trong lúc đó em đang bận làm một việc khác. Em nghĩ việc đó là không phù hợp và nên  tránh không đụng đến.  I. 
Điểm yếu của bản thân trong giao tiếp:  a. Tật nói lắp:  2  D    lOMoAR cPSD| 47167580
Đối với em, đây là một điểm yếu cực kì lớn cản trở việc giao tiếp của em rất nhiều. 
Nhiều lúc em muốn nói ra một điều gì đó nhưng mãi em vẫn không thốt ra được tiếng. Ví 
dụ như khi ông nội đến nhà em chơi, sau khi ông nội về em muốn ra chào ông nội nhưng 
em cố gắng mãi nhưng chẳng thể nói được, thậm chí em đã mở miệng to ra nhưng cảm giác 
giống như có một điểm thắt ngăn không cho âm thanh thoát ra từ dây thanh quản. Sau đó 
mẹ la em và bảo em “Có miệng ăn nhưng không có miệng nói”. Em thật sự rất buồn và  tuyệt vọng. 
Lần đầu tiên em bị tật nói lắp là năm mẫu giáo, nhưng sau đó em khắc phục được, 
ba mẹ em chỉ đơn giản dặn em nói chậm lại bởi vì thường nói nhanh quá thì sẽ bị nói lắp, 
sau đó ở năm cấp 1 em có bị thêm một vài lần nói lắp nữa nhưng chỉ kéo dài vài tuần đến 
một tháng. Điều tồi tệ thực sự đến vào năm lớp 7, lúc đó vào một buổi chiều, em đang đi 
học thêm và em đang nói chuyện với bạn bè thì bỗng nhiên em không thể nói được và em 
cảm giác mình không thể phát thành tiếng. Sau đó em cũng thực hiện theo lời dặn của ba 
mẹ nhưng không thể trở lại bình thường, đến trường bạn bè “nhại” lại lời em nói, về đến 
nhà thì ba mẹ nhắc nhở, la mắng bởi vì tập mãi không hết được nói lắp. Dần dần em khép 
mình lại, hạn chế giao tiếp với mọi người, tránh những cuộc nói chuyện của bạn bè càng 
xa càng tốt, sau đó em bị bạn bè xa lánh dần dần, không còn bạn nào muốn bắt chuyện 
với em nữa, trừ khi làm việc nhóm hoặc công việc thầy cô giao thì mấy bạn mới để ý tới 
em, và điều này kéo dài đến hết những ngày tháng cấp 2. Em không có lấy một người bạn 
trong chính lớp học của mình. 
b. Nói sai chính tả: 
Mỗi vùng miền có chất giọng và giọng điệu nói đặc trưng, theo cá nhân em, Phú 
Yên có chất giọng không bằng những vùng khác. Mỗi vùng đều có tiếng địa phương đặc 
trưng, bên cạnh đó, tình trạng nói sai chính tả rất phổ biến ở vùng quê nơi đây. Xuất thân 
từ một gia đình làm nông, em cảm thấy tự ti khi xuống thành phố học chung với các bạn, 
nhiều lúc các bạn chọc em về việc nói sai chính tả.  3    lOMoAR cPSD| 47167580
Một số từ em thường hay đọc sai như thay vì từ “về” em thường đọc thành “dìa”, 
“ngồi” thành “ngầu”, “tối” thành “tấu”, “khuya” thành “phia”. 
c. Mất tập trung trong giao tiếp: 
Sự tập trung là điều cần thiết đối với mọi mặt trong cuộc sống, từ công việc đến vui 
chơi và có cả trong giao tiếp. Em mắc một cái tật hay nhìn vào điện thoại khi nói chuyện 
với người đối diện, điều đó làm cho việc lắng nghe trở trên khó khăn hơn, nhiều lúc em 
phải hỏi lại mới hiểu được vấn đề đang được bàn luận. Em đã bị phàn nàn nhiều lần về việc 
này từ cả bạn bè lẫn gia đình, người thân và đang cố gắng khắc phục. 
d. Không thể nhìn thẳng vào mắt đối phương trong khi giao tiếp: 
Theo cá nhân em, đây là một trong những điểm yếu lớn nhất đối với những bạn ít 
giao tiếp mặt đối mặt với bạn bè trong cuộc sống hằng ngày, đặc biệt đối với lạ. Bản thân 
em khi giao tiếp với người lần đầu tiên gặp mặt, em hay bị mắc lỗi không thể nhìn vào mắt 
người lạ được, đôi khi với bạn bè lâu ngày không gặp hoặc không thân thiết với nhau thì 
tình trạng này thường xảy ra, em cảm thấy bối rối và ngại ngùng khi nhìn thẳng vào mắt 
họ, nếu như nhìn chằm chằm, có thể đối phương sẽ cảm thấy khó chịu và có ấn tượng đầu 
không tốt về bản thân em.  II. 
Hướng giải pháp khắc phục: 
a. Đối với tật nói lắp: 
Tới thời điểm hiện nay, sinh viên năm nhất đại học, em đã hạn chế được một phần 
tật nói lắp. Mỗi lần nói chuyện, nếu em bị căng thẳng thì ngay lập tức em sẽ nói lắp ngay. 
Vì thế, em thường nói với mọi người là em bị tật nói lắp này, điều đó làm cho em cảm thấy 
thoải mái hơn khi giao tiếp chứ không giấu diếm và sợ rằng một ngày nào đó mọi người sẽ 
phát hiện ra và mang ra làm trò đùa thì mọi chuyện sẽ giống như một cuốn phim tua lại 
những ngày tháng đen tối năm cấp 2. Nếu họ đã biết mình nói lắp thì khi mình bị, họ sẽ 
thấy điều đó là bình thường, em đã thử cách này với những người bạn em gặp lần đầu tiên 
trong ngôi trường Kinh tế Luật thân yêu, kết quả thu về rất khả quan.  4  D    lOMoAR cPSD| 47167580
Ngoài ra, khi ở nhà em luôn luôn đứng trước gương luyện tập mỗi ngày, nói đi nói 
lại nhiều lần để khi nói điều đó với đối phương sẽ không bị nói lắp nữa. Hoặc khi có bài 
thuyết trình, nếu không luyện tập trước, em cảm thấy rất căng thẳng khi thuyết trình trước 
đông người và nguy cơ nói lắp là rất cao. 
b. Đối với việc nói sai chính tả: 
Thật sự việc này hơi khó đối với em bởi vì từ nhỏ đến lớn đều sử dụng cách nói này 
để giao tiếp với mọi người. Em cố gắng sửa đổi bằng cách hằng ngày lấy cuốn sách ngữ 
văn lớp 12 ra và đọc một tác phẩm văn học. Ngoài ra, em khuyến khích gia đình tham gia 
một trò chơi “nói đúng chính tả”, mỗi người nói sai một từ phải nộp 3.000 đồng vào quỹ, 
cuối mỗi tháng dùng số tiền đó đi ăn lẩu. 
c. Đối với việc mất tập trung và ngại ngùng trong giao tiếp: 
Em đang cố gắng hạn chế việc cầm điện thoại trong thời gian rảnh bởi vì điện thoại 
là một trong những nguyên nhân làm ta mất tập trung nhất, điều này sẽ giúp em tập thói 
quen không cầm điện thoại trong khi giao tiếp và tập trung vào cuộc trò chuyện hơn. 
Em sẽ tập nói chuyện với ba mẹ nhiều hơn, ngoài ra cuối tuần nhà em thường về 
thăm nội ngoại, đây là một cơ hội để em luyện tập sự tự tin của mình, lúc này em sẽ tập 
nhìn vào mắt của người đối diện trong lúc nói, lúc đầu em sẽ nhìn vào vùng giữa hai mắt 
trước để tập quen dần, sau đó là nhìn vào mắt và cố gắng nhìn không nhìn trong một thời 
gian lâu, như vậy sẽ tạo sự khó chịu cho đối phương. Đây cũng là một cơ hội để dành thời 
gian quan tâm đến người thân của mình nhiều hơn. 
Và cuối cùng, em muốn nói rằng việc thay đổi bản thân chưa bao giờ là điều dễ 
dàng, không có con đường nào không có chông gai cả. Hành trình này em không chỉ đi một 
mình, mà còn có gia đình và bạn bè bên cạnh em, cùng những mối duyên đến giúp đỡ và 
khiến em nhận ra, học hỏi được nhiều điều. Mỗi ngày em luôn cố gắng thay đổi bản thân 
tốt hơn một chút, và thường xuyên xin ý kiến những người xung quanh em để kịp thời nhận 
ra điểm yếu của mình. Em không ngại sai, không ngại bị phê bình vì em biết chính những 
lời nói góp ý đó mới khiến em trở nên ngày càng tốt hơn.  5    lOMoAR cPSD| 47167580
Em xin giới thiệu bài hát Lời mời Phú Yên nếu thầy muốn biết hơn về quê hương 
của em, bài hát này sẽ cung cấp thông tin về những danh thắng nổi tiếng, hải sản tươi ngon  nơi đây. 
----------HẾT----------  6  D  
