Kịch bản triển khai về tết - Tài liệu tham khảo | Đại học Hoa Sen

Kịch bản triển khai về tết - Tài liệu tham khảo | Đại học Hoa Sen và thông tin bổ ích giúp sinh viên tham khảo, ôn luyện và phục vụ nhu cầu học tập của mình cụ thể là có định hướng, ôn tập, nắm vững kiến thức môn học và làm bài tốt trong những bài kiểm tra, bài tiểu luận, bài tập kết thúc học phần, từ đó học tập tốt và có kết quả cao cũng như có thể vận dụng tốt những kiến thức mình đã học.

KỊCH BẢN KỊCH TẾT
XUÂN NÀY CON CÓ VỀ?
Thời lượng: 10 phút
Ý tưởng:
Câu chuyện quay quanh những người bạn sinh viên nam đang đi làm, học xa nhà
trong một xóm trọ nhỏ với một ông chủ nhà khó tính một đứa con đang đi du
học xa 4 năm chưa về với ba, tuy ông chủ rất hay thái độ, chửi bới nhưng lại
xem bọn trẻ như những người con của mình.
Với mỗi con người mỗi hoàn cảnh khác nhau với những nỗi buồn, nỗi niềm chất
chứa riêng đều một do để không thể về quê lại quyết định lại Sài Gòn
vào dịp tết tại đất khách quê người. Tuy họ rất buồn, mệt mỏi với cuộc sống xung
quanh nhưng họ vẫn chọn cách sống rất lạc quan, luôn tự an ủi bản thân mang
lại nhiều niềm vui tiếng cười cho những người xung quanh tuy đều người lạ
nhưng họ lại xem nhau như người nhà và quý mến nhau. Bên cạnh đó họ còn tạo ra
nhiều giá trị cho đời sống. Và sau đó họ lại được đón một cái tết ấm no bằng nhiều
cách khác nhau.
Thông điệp:
- Muốn khẳng định bạn gì, làm gì, đâu thì cho vấp ngã gia
đình cũng sẽ không bao giờ bỏ mặt hay chối bỏ đứa con này.
- Không phân biệt một giai cấp, giới tính, hoàn cảnh hay một con người nào
cả chỉ cần bạn sống tốt là bạn sẽ hạnh phúc.
- Chúng ta cần sự thông cảm cho cha mẹ chức vụ Cha, Mẹ rất lớn rất
nặng nên đừng bao giờ trách cha mẹ mà hãy yêu thương họ nhiều hơn.
Nhân vật: ông Chín, ông Sơn, Phát, Danh, Tài, Phúc, Khải, ba Phát, Trung.
Ông Chín: Chủ nhà trọ vợ mất, sống một mình một cậu con trai đang du học
thạc sĩ ở Mỹ khá bận rộn và 4 năm nay chưa về với ông.
Tính cách: cọc cằn rất ghét tiếng ồn khá khó chịu với bọn nhóc thuê nhà hay
hâm he đuổi và nhân đôi tiền nhà.
Ông Sơn: Bạn thân ông Chín tính tình khó ưa không kém hay qua nhà ông Chín
chơi đánh cờ ỷ bạn thân mình là chủ nhà nên cũng hay hâm he bọn nhỏ.
Phát: Cậu sinh viên đam nghệ thuật nhưng gia đình không cho phép nên sáng
đi học trên trường chiều về làm xiếc để thoả đam mê.
Danh: Bạn cùng phòng với Phát là con cả trong một gia đình điều kiện nhưng
do gặp vấn đề nên gia cảnh phá sản từ đó anh quyết chí lên Sài Gòn cùng với
câu nói không thành công không về nhà.
Tài: Cậu ấm trong gia đình không hạnh phúc do một lần bố không chịu cho tiền
anh đi mua xe không cho tiền nên anh giận quyết định ra sống với bạn
cũng từ đó anh cũng biết thương của ba anh.
Phúc: Một cậu sinh viên có tính cách vui nhộn khá hoạt bát luôn vui vẻ cậu là một
cậu sinh viên bình thường không gì nổi bật nhưng do quá ham chơi nên cậu chỉ
xem việc về ăn tết với gia đình là không cần thiết.
Khải: cậu sinh viên giới tính khá đặt biệt cũng do đó cậu khá ngại việc về
nhà vì bị hỏi về giới tính nên hay diện cớ đi làm xuyên tết không về được nhà.
Trung: Con trai ông Chín mới đi du học về bât ngờ sau 4 năm.
Ba Phát: một người cha chưa hiểu tâm con cái nhưng sao khi quan sát con trai
mình làm đúng và thoả với đam mê cũng có thay đổi suy nghĩ mới cho con.
Cảnh 1: Xóm bất ổn
Ông Chín và ông sơn đang đánh cờ và nói chuyện con cái với nhau
Ông Chín: Thằng Trung con tui giờ nó làm tổng thống rồi
Ông Sơn: Ủa con ông nay giỏi dữ vậy làm nó làm sao mà lên tới đó hay dữ dọ
Ông Chín: Trời 4 năm nay nó có về nước đâu chắc năm nay hết nhiệm kỳ nó về nè
Ông Sơn: Sao ông chắc năm nay nó về biết đâu thêm nhiệm kỳ nữa
Ông Chín: Con quỷ già
Phúc và ….. đang tập thể dục sáng và trao đổi
Phúc: Năm nay mầy có về quê khumm á
Ông Chín vs Ông Sơn: ai biết
Phúc và .. cùng liếc
Phúc: năm nay tết nhức mua đồ đạc gì chưa?
Ông Chín vs Ông Sơn: ai biết...
Phúc: Tao có nên đánh hai ổng không mậy? (Nhảy lên)
Ông Chín vs Ông Sơn: hai bây hộ tao cái
….: Thôi ồn chủ nhà á
Ông Chín: Tháng sau gắp đôi tiền nhà nha con.
Phát và Danh mới đi làm về
Phát: Mới đi làm về hả mậy ăn cơm nước gì chưa.
Khải: anh chưa ăn hả ăn gì dọ em nấu cho nè
Phát: Xê ra coi
Phát
Cảnh 2:
Nguyên xòm tề tựu vào nói chuyện.
Ông Chín: Tụi bây về tới là ồn từ ngày cho tụi bây về thuê nhà tao bị ung thư màng
nhỉ luôn á.
Danh: Chứ từ ngày con ở trọ chú con cũng bị ung thư màng túi.
Ông Sơn: Tụi bây không định về quê à định ăn bám trên này ha gì.
Khải: Con ở nhà con chứ có ở nhà chú đâu mà chú lo dữ dị.
Ông Sơn: tao lo cho bạn tao. Đúng không bạn già
Ông Chín: tụi nó không báo đâu có người báo tui hơn
Ông Sơn: ai ak
Ông Chín: ông á bạn già (cười khinh). Tụi nhỏcó chuyệnmới không về chứ
tụi nó có muốn đâu. Mà nào tụi bây về?
Cả đám: cha này
Danh: tết nhất ai chẳn muốn về chú nhưng về quê tay không thì cũng kỳ á
chú chú cũng biết gia cảnh nhà con từ đứa con đại gia h về không món
đồ hiệu nào với cũng chả quà cáp về sao dám nhìn họ hàng đây. Với lúc con
đi con cũng lỡ nói không thành công không về quê chú thấy đó con đi hai năm
nay tới h con cũng làm được cái đâu cũng vựt dậy được nhà con đâu nên
con cũng chả muốn về.
Phúc: đâu ơi mình đi chơi đi đi với tui tết cứ đi chơi đi về nhà làm
cái gì.
Phát: thằng này tết thì nên về nhà chứ đi chơi cả năm chưa đã chân à chân mày
chân đi à.
Phúc: nói hay lắm sao mầy không về
Phát: sao biết tao không về, năm nào cũng về làm dám nhà. Nhà tao
không ai ủng hộ con đường nghệ thuật của tao á về nhà cứ bị nghe nói la mắng riết
nên tao cũng chả muốn về. Chỉ mua quà về sau rồi để trước của nhờ nhỏ em ra lấy
dùm rồi lại bỏ đi làm. Nhìn nhà người ta vui vẻ tao cũng buồn chứ h làm
được đâu.
Phúc: không sao vậy năm nay đi chơi với tao tao dắt mày đi cháy phố.
Phát: mầy sống nhân văn lên xíu đi.
Phúc: không đi thôi sao phải nặng lời
Tài: nghe buồn dị bây tao cũng giống mầy không muốn về nhà chút nào
Phát: sao vậy
Tài: cũng giống mầy thôi tao về báo cái sổ đỏ đòi mua cái xe ba tao
không chịu nên tao giận tao không về luôn đi một lần cho ba tao nhớ tao rồi tao
mới về. Nhưng giờ tao nhớ ba tao rồi không biết năm nay ông ăn tết sao nữa ở một
mình chắc cũng đi làm rồi về chứ chẳng có tết nhất gì. tao cũng giống danh
lỡ nói rồi nam nhi chi chí nên giờ chịu thôi.
Danh: giống gì tao nữa
Tài: Lỡ kêu không báo được ông già con xe là không về nên h tao chịu.
Phát, Danh: là có giống tụi tao dữ chưa??? (cười khinh)
Phúc: vậy năm nay thằng này đi chơi với tao đi anh em mình đi cà hê cà háo đồ.
Tài: nhân văn lên (vỗ nhẹ vai rối nhẹ rồi rời đi)
Ông Sơn: rồi còn thằng nào cảnh ra sao nói luôn để ông Chín cấp giấy cho nè
Phúc: giấy gì chú
Ông Sơn: cấp cho bây giấy cận buồn.
Ông Chín: ông này cho tụi nhỏ nó nói cứ ở đó đâm xuồng bể. Rồi nào bây về.
Khải: còn con (gạt nước mắt) con giới tính thứ đặt biệt con muốn đâu con
được bede tuy ba mẹ vẫn chấp nhận con nhưng ông cũng không vui mấy,
nhưng ông lo nhất họ hàng họ cứ nhìn con rồi phán xét nên con về quê cũng
ngại nhìn ba mẹ con bị họ hàng hỏi hang dèm pha nhìn ông buồn con ăn tết
cũng không ngon nên năm nào cũng diện cớ đi làm xuyên tết không về được, cũng
gần 2 năm nay con chưa được ăn tết cùng nhà con.
Phúc: vậy là năm nay tui đi chơi dí nha tụi…
Khải: suỵt (mặt thái độ) cậu nên giữ im lặng
Ông Chín: thôi than quài con trai đụng than năm nay lại ăn tết với tao
nguyên đám tụi bây tao hay chửi thôi chứ tao cũng coi bây người nhà tao cũng
chả ngừoi nhà con tao cũng học xa nên bây cứ lại nhà tao ăn tết với tao
cho nó vui (cười hiền hậu)
Ông Sơn: nay báo tập đoàn nữa hả báo còn được mời háo hức đón báo về
nhà nữa. Tui cũng suy nghĩ rồi năm nay tui cũng ở lại ăn tết với ông (cười tươi)
Ông Chín: chi làm vậy chi??
Ông Sơn: tui tưởng ông cần tui.
Ông Chín: ông là thứ duy nhất tui không cần ák quỷ già.
Ông Sơn: tui biết ông nói vậy thôi chứ ông không ý nên tui quyết định lại
dị nha bạn già mãi iu.
Danh: thay mặt đám tụi con cảm ơn chú không chú tụi con cũng không biết tết
là gì chỉ biết cắm đầu đi làm mất.
Cảnh 3:
Ông Sơn: Ê Phát mầy đi diễn á. Mầy nói cái cho vui vui đi nghe tụi bây nói
hồi tao buồn quá.
Danh: sao chú buồn
Ông Sơn: chú buồn ngủ
Phát: chú nói là nó không vui nè chú.
Ông Sơn: Làm đi không tao kêu bạn tao tiền nhà mầy tháng sau nhân đôi nha.
Phát. Danh : riết con thấy chú hơi quá rồi đó.
Phát: Để con làm cho dừa lòng chú
Sau đó Phát diễn ảo thuật cho cả xóm cùng xem. Cùng lúc đó ba Phát đứng xa
nhìn thấy cảnh con trai đang cháy hết mình với đam mê ông bước vào nói:
Ba phát: Về thôi con.(ôm dỗ vai con trai) ba thấy con sống hết mình với đam
của con rồi, ba ích kỷ chỉ biết làm cái tốt thôi nhưng chưa bao giờ ba biết
con cần gì, ba lần đầu làm ba, mầy thông cảm cho ba nha Phát. Về nhà đi con ba
mẹ mong mầy lắm năm nào cũng thấy quà mầy gửi về mà chạy ra là mầy phóng xe
đi rồi. Năm nay về nhà đi con.
Phát và ba ôm nhau, gia đình đoàn tụ.
Trung về nước 1 cách bất ngờ.
Ông Sơn chạy ra ôm, thoại: “Con trai của ta làm tổng thống lâu quá mới về”.
Trung: “Ủa tổng thống gì ba, con không hiểu”
Ông Chín: “ủa dì dậy, đi ra con tui”
Ông Sơn: Con ông cũng như con tui mà, sao lâu quá không về thăm ba, bên bển
có ổn không?
Trung: Con ổn, chú cho con gặp ba con xíu.
Ông Sơn: Thì tao cũng như ba mày mà.
Trung đẩy ông Sơn “chú xê ra đi cho con nói chuyện với ba con” (chạy lại ôm ba),
“cho con xin lỗi, con công việc quá, tận 4 năm mới về thăm ba được. Con
mua quà về nhiều lắm cho ba nè.”
Ông Chín: “đi ra đi, con cái gì mấy người” (hất Trung ra nhưng tay thì nhận quà)
“mày mua gì cho t đấy, có mua cục si cu na t thích hông?”
Trung: “Dạ có, con có mua nhiều cho ba lắm”
Ông Chín: “Dậy thì tao tha lỗi cho mầy lần này thôi nha, làm cái làm vẫn phải
nhớ đến ba m chứ, ở đâu ra con cái đi 3,4 năm mới về thăm t 1 lần”
Trung nũng nịu: “dạ con biết ròi, lần này con về là ăn Tết với ba lâu luôn.”
Tài thấy cảnh đó tuổi thân, gọi điện thoại cho ba mình: “Con nhớ ba qué đi, Tết
này con dìa ăn Tết dới ba nhe, 2 tía con mình de dủi dui dẻ he”
Cuộc điện thoại của ba Tài: “mày bị sao hông con? Muốn thì dìa ăn Tết dới ba
đi chứ 2 cha con mày đi tao cũng buồn. Để t nói m nấu mấy món mày
thích.”
Danh nhận cuộc điện thoại đến từ mẹ: “Tết này mày có dìa hông con? Định cắm
mặt mài đi làm đến bao giờ? Ba biết con làm mà, thế nào m cũng con
tao.”
Danh bịnh rịnh: “dạ để con ráng sắp xếp về với ba má
Phúc nhìn thấy cảnh nhà nhà gia đình sum họp, bắt đầu nghĩ đến gia đình mũi
lòng. Lũi thũi đi vào dọn đồ đạc xong rồi bước ra.
“Thôi con về với ba má con luôn đây, ai cũng có gia đình rồi không ai chơi với con
hết”
Khải: “còn con thì sao?”
Ông Chín: “thì m cứ ở lại ăn Tết với cha con t chứ sao!” “Khi nào m thoải mái đầu
óc thì đi dìa thăm ba má cũng được.”
Khải nhìn sang Trung “Dới anh đẹp trai này nữa hả? Con lại đây thêm 3 cái Tết
nữa cũng được.
Ông Sơn: “Dậy còn tui thì sao”
Trung Khải đồng thanh: “sao chú hông dề nhà ăn Tết luôn đi”.
Ông Chín: “giờ tao tính dầy, đứa nào có gia đình thì dìa, ai khônglại đây dới
tao, kể cả m (chỉ tay vào ông Sơn), càng đông càng dui, mới có không khí Tết.
Chỉ tay vào Trung, “mầy đi mua bánh trái dới tao. Tao không hay m dìa nên cũng k
chuẩn bị gì hết.”
“còn thằng Khải với cha già này thì lo trang trí, dọn dẹp nhà cửa đón Tết nữa, 29
Tết rồi, mỗi người 1 việc giải tán mạnh ai nấy làm còn kịp rước ông bà.”
| 1/9

Preview text:

KỊCH BẢN KỊCH TẾT
XUÂN NÀY CON CÓ VỀ?
Thời lượng: 10 phút Ý tưởng:
Câu chuyện quay quanh những người bạn sinh viên nam đang đi làm, học xa nhà
trong một xóm trọ nhỏ với một ông chủ nhà khó tính có một đứa con đang đi du
học xa và 4 năm chưa về với ba, tuy ông chủ rất hay thái độ, chửi bới nhưng lại
xem bọn trẻ như những người con của mình.
Với mỗi con người mỗi hoàn cảnh khác nhau với những nỗi buồn, nỗi niềm chất
chứa riêng và đều một lý do để không thể về quê mà lại quyết định ở lại Sài Gòn
vào dịp tết tại đất khách quê người. Tuy họ rất buồn, mệt mỏi với cuộc sống xung
quanh nhưng họ vẫn chọn cách sống rất lạc quan, luôn tự an ủi bản thân và mang
lại nhiều niềm vui và tiếng cười cho những người xung quanh tuy đều là người lạ
nhưng họ lại xem nhau như người nhà và quý mến nhau. Bên cạnh đó họ còn tạo ra
nhiều giá trị cho đời sống. Và sau đó họ lại được đón một cái tết ấm no bằng nhiều cách khác nhau. Thông điệp:
- Muốn khẳng định dù bạn có là gì, làm gì, ở đâu thì cho dù có vấp ngã gia
đình cũng sẽ không bao giờ bỏ mặt hay chối bỏ đứa con này.
- Không phân biệt một giai cấp, giới tính, hoàn cảnh hay một con người nào
cả chỉ cần bạn sống tốt là bạn sẽ hạnh phúc.
- Chúng ta cần có sự thông cảm cho cha mẹ chức vụ Cha, Mẹ rất lớn và rất
nặng nên đừng bao giờ trách cha mẹ mà hãy yêu thương họ nhiều hơn.
Nhân vật: ông Chín, ông Sơn, Phát, Danh, Tài, Phúc, Khải, ba Phát, Trung.
Ông Chín: Chủ nhà trọ vợ mất, sống một mình có một cậu con trai đang du học
thạc sĩ ở Mỹ khá bận rộn và 4 năm nay chưa về với ông.
Tính cách: cọc cằn rất ghét tiếng ồn và khá khó chịu với bọn nhóc thuê nhà hay
hâm he đuổi và nhân đôi tiền nhà.
Ông Sơn: Bạn thân ông Chín tính tình khó ưa không kém hay qua nhà ông Chín
chơi đánh cờ ỷ bạn thân mình là chủ nhà nên cũng hay hâm he bọn nhỏ.
Phát: Cậu sinh viên đam mê nghệ thuật nhưng gia đình không cho phép nên sáng
đi học trên trường chiều về làm xiếc để thoả đam mê.
Danh: Bạn cùng phòng với Phát là con cả trong một gia đình có điều kiện nhưng
do gặp vấn đề nên gia cảnh phá sản và từ đó anh quyết chí lên Sài Gòn cùng với
câu nói không thành công không về nhà.
Tài: Cậu ấm trong gia đình không hạnh phúc do một lần bố không chịu cho tiền
anh đi mua xe và không cho tiền nên anh giận và quyết định ra sống với bạn và
cũng từ đó anh cũng biết thương của ba anh.
Phúc: Một cậu sinh viên có tính cách vui nhộn khá hoạt bát luôn vui vẻ cậu là một
cậu sinh viên bình thường không có gì nổi bật nhưng do quá ham chơi nên cậu chỉ
xem việc về ăn tết với gia đình là không cần thiết.
Khải: cậu sinh viên có giới tính khá đặt biệt và cũng do đó cậu khá ngại việc về
nhà vì bị hỏi về giới tính nên hay diện cớ đi làm xuyên tết không về được nhà.
Trung: Con trai ông Chín mới đi du học về bât ngờ sau 4 năm.
Ba Phát: một người cha chưa hiểu tâm lý con cái nhưng sao khi quan sát con trai
mình làm đúng và thoả với đam mê cũng có thay đổi suy nghĩ mới cho con.
Cảnh 1: Xóm bất ổn
Ông Chín và ông sơn đang đánh cờ và nói chuyện con cái với nhau
Ông Chín: Thằng Trung con tui giờ nó làm tổng thống rồi
Ông Sơn: Ủa con ông nay giỏi dữ vậy làm nó làm sao mà lên tới đó hay dữ dọ
Ông Chín: Trời 4 năm nay nó có về nước đâu chắc năm nay hết nhiệm kỳ nó về nè
Ông Sơn: Sao ông chắc năm nay nó về biết đâu thêm nhiệm kỳ nữa Ông Chín: Con quỷ già
Phúc và ….. đang tập thể dục sáng và trao đổi
Phúc: Năm nay mầy có về quê khumm á
Ông Chín vs Ông Sơn: ai biết Phúc và .. cùng liếc
Phúc: năm nay tết nhức mua đồ đạc gì chưa?
Ông Chín vs Ông Sơn: ai biết...
Phúc: Tao có nên đánh hai ổng không mậy? (Nhảy lên)
Ông Chín vs Ông Sơn: hai bây hộ tao cái ….: Thôi ồn chủ nhà á
Ông Chín: Tháng sau gắp đôi tiền nhà nha con.
Phát và Danh mới đi làm về
Phát: Mới đi làm về hả mậy ăn cơm nước gì chưa.
Khải: anh chưa ăn hả ăn gì dọ em nấu cho nè Phát: Xê ra coi Phát Cảnh 2:
Nguyên xòm tề tựu vào nói chuyện.
Ông Chín: Tụi bây về tới là ồn từ ngày cho tụi bây về thuê nhà tao bị ung thư màng nhỉ luôn á.
Danh: Chứ từ ngày con ở trọ chú con cũng bị ung thư màng túi.
Ông Sơn: Tụi bây không định về quê à định ăn bám trên này ha gì.
Khải: Con ở nhà con chứ có ở nhà chú đâu mà chú lo dữ dị.
Ông Sơn: tao lo cho bạn tao. Đúng không bạn già
Ông Chín: tụi nó không báo đâu có người báo tui hơn Ông Sơn: ai ak
Ông Chín: ông á bạn già (cười khinh). Tụi nhỏ nó có chuyện nó mới không về chứ
tụi nó có muốn đâu. Mà nào tụi bây về? Cả đám: cha này
Danh: tết nhất ai mà chẳn muốn về chú nhưng về quê mà tay không thì cũng kỳ á
chú chú cũng biết gia cảnh nhà con mà từ đứa con đại gia mà h về không có món
đồ hiệu nào với cũng chả có quà cáp gì về sao dám nhìn họ hàng đây. Với lúc con
đi con cũng lỡ nói không thành công không về quê mà chú thấy đó con đi hai năm
nay tới h con cũng làm được cái gì đâu mà cũng có vựt dậy được nhà con đâu nên con cũng chả muốn về.
Phúc: có gì đâu ní ơi mình đi chơi đi đi với tui nè tết mà cứ đi chơi đi về nhà làm cái gì.
Phát: thằng này tết thì nên về nhà chứ đi chơi cả năm chưa đã chân à chân mày chân đi à.
Phúc: nói hay lắm sao mầy không về
Phát: sao biết tao không về, năm nào cũng về mà làm gì dám vô nhà. Nhà tao
không ai ủng hộ con đường nghệ thuật của tao á về nhà cứ bị nghe nói la mắng riết
nên tao cũng chả muốn về. Chỉ mua quà về sau rồi để trước của nhờ nhỏ em ra lấy
dùm rồi lại bỏ đi làm. Nhìn nhà người ta vui vẻ tao cũng buồn chứ mà h làm gì được đâu.
Phúc: không sao vậy năm nay đi chơi với tao tao dắt mày đi cháy phố.
Phát: mầy sống nhân văn lên xíu đi.
Phúc: không đi thôi sao phải nặng lời
Tài: nghe buồn dị bây tao cũng giống mầy không muốn về nhà chút nào Phát: sao vậy
Tài: cũng giống mầy thôi tao về báo cái sổ đỏ đòi mua có cái xe hà mà ba tao
không chịu nên tao giận tao không về luôn đi một lần cho ba tao nhớ tao rồi tao
mới về. Nhưng giờ tao nhớ ba tao rồi không biết năm nay ông ăn tết sao nữa ở một
mình chắc cũng đi làm rồi về chứ chẳng có tết nhất gì. Mà tao cũng giống danh nè
lỡ nói rồi nam nhi chi chí nên giờ chịu thôi. Danh: giống gì tao nữa
Tài: Lỡ kêu không báo được ông già con xe là không về nên h tao chịu.
Phát, Danh: là có giống tụi tao dữ chưa??? (cười khinh)
Phúc: vậy năm nay thằng này đi chơi với tao đi anh em mình đi cà hê cà háo đồ.
Tài: nhân văn lên (vỗ nhẹ vai rối nhẹ rồi rời đi)
Ông Sơn: rồi còn thằng nào cảnh ra sao nói luôn để ông Chín cấp giấy cho nè Phúc: giấy gì chú
Ông Sơn: cấp cho bây giấy cận buồn.
Ông Chín: ông này cho tụi nhỏ nó nói cứ ở đó đâm xuồng bể. Rồi nào bây về.
Khải: còn con nè (gạt nước mắt) con giới tính thứ đặt biệt con có muốn đâu con
được bede mà tuy ba mẹ vẫn chấp nhận con nhưng ông bà cũng không vui mấy,
nhưng ông bà lo nhất là họ hàng họ cứ nhìn con rồi phán xét nên con về quê cũng
ngại nhìn ba mẹ con bị họ hàng hỏi hang dèm pha nhìn ông bà buồn con ăn tết
cũng không ngon nên năm nào cũng diện cớ đi làm xuyên tết không về được, cũng
gần 2 năm nay con chưa được ăn tết cùng nhà con.
Phúc: vậy là năm nay tui đi chơi dí nha tụi…
Khải: suỵt (mặt thái độ) cậu nên giữ im lặng
Ông Chín: thôi than quài con trai mà đụng là than năm nay ở lại ăn tết với tao
nguyên đám tụi bây tao hay chửi thôi chứ tao cũng coi bây là người nhà tao cũng
chả có ngừoi nhà con tao cũng học xa nên bây cứ ở lại nhà tao mà ăn tết với tao
cho nó vui (cười hiền hậu)
Ông Sơn: nay báo mà có tập đoàn nữa hả báo còn được mời háo hức đón báo về
nhà nữa. Tui cũng suy nghĩ rồi năm nay tui cũng ở lại ăn tết với ông (cười tươi)
Ông Chín: chi làm vậy chi??
Ông Sơn: tui tưởng ông cần tui.
Ông Chín: ông là thứ duy nhất tui không cần ák quỷ già.
Ông Sơn: tui biết ông nói vậy thôi chứ ông không có ý gì nên tui quyết định ở lại dị nha bạn già mãi iu.
Danh: thay mặt đám tụi con cảm ơn chú không có chú tụi con cũng không biết tết
là gì chỉ biết cắm đầu đi làm mất. Cảnh 3:
Ông Sơn: Ê Phát mầy đi diễn gì á. Mầy nói cái gì cho vui vui đi nghe tụi bây nói hồi tao buồn quá. Danh: sao chú buồn Ông Sơn: chú buồn ngủ
Phát: chú nói là nó không vui nè chú.
Ông Sơn: Làm đi không tao kêu bạn tao tiền nhà mầy tháng sau nhân đôi nha.
Phát. Danh : riết con thấy chú hơi quá rồi đó.
Phát: Để con làm cho dừa lòng chú
Sau đó Phát diễn ảo thuật cho cả xóm cùng xem. Cùng lúc đó ba Phát đứng xa và
nhìn thấy cảnh con trai đang cháy hết mình với đam mê ông bước vào nói:
Ba phát: Về thôi con.(ôm và dỗ vai con trai) ba thấy con sống hết mình với đam
mê của con rồi, ba ích kỷ chỉ biết làm cái gì tốt thôi nhưng chưa bao giờ ba biết
con cần gì, ba lần đầu làm ba, mầy thông cảm cho ba nha Phát. Về nhà đi con ba
mẹ mong mầy lắm năm nào cũng thấy quà mầy gửi về mà chạy ra là mầy phóng xe
đi rồi. Năm nay về nhà đi con.
Phát và ba ôm nhau, gia đình đoàn tụ.
Trung về nước 1 cách bất ngờ.
Ông Sơn chạy ra ôm, thoại: “Con trai của ta làm tổng thống lâu quá mới về”.
Trung: “Ủa tổng thống gì ba, con không hiểu”
Ông Chín: “ủa dì dậy, đi ra con tui”
Ông Sơn: Con ông cũng như con tui mà, sao lâu quá không về thăm ba, ở bên bển có ổn không?
Trung: Con ổn, chú cho con gặp ba con xíu.
Ông Sơn: Thì tao cũng như ba mày mà.
Trung đẩy ông Sơn “chú xê ra đi cho con nói chuyện với ba con” (chạy lại ôm ba),
“cho con xin lỗi, con mê công việc quá, tận 4 năm mới về thăm ba được. Con có
mua quà về nhiều lắm cho ba nè.”
Ông Chín: “đi ra đi, con cái gì mấy người” (hất Trung ra nhưng tay thì nhận quà)
“mày mua gì cho t đấy, có mua cục si cu na t thích hông?”
Trung: “Dạ có, con có mua nhiều cho ba lắm”
Ông Chín: “Dậy thì tao tha lỗi cho mầy lần này thôi nha, làm cái gì làm vẫn phải
nhớ đến ba m chứ, ở đâu ra con cái đi 3,4 năm mới về thăm t 1 lần”
Trung nũng nịu: “dạ con biết ròi, lần này con về là ăn Tết với ba lâu luôn.”
Tài thấy cảnh đó tuổi thân, gọi điện thoại cho ba mình: “Con nhớ ba qué đi, Tết
này con dìa ăn Tết dới ba nhe, 2 tía con mình de dủi dui dẻ he”
Cuộc điện thoại của ba Tài: “mày có bị sao hông con? Muốn thì dìa ăn Tết dới ba
đi chứ có 2 cha con mày đi tao cũng buồn. Để t nói má m nấu mấy món mày thích.”
Danh nhận cuộc điện thoại đến từ mẹ: “Tết này mày có dìa hông con? Định cắm
mặt mài đi làm đến bao giờ? Ba má biết con làm gì mà, dù thế nào m cũng là con tao.”
Danh bịnh rịnh: “dạ để con ráng sắp xếp về với ba má
Phúc nhìn thấy cảnh nhà nhà gia đình sum họp, bắt đầu nghĩ đến gia đình và mũi
lòng. Lũi thũi đi vào dọn đồ đạc xong rồi bước ra.
“Thôi con về với ba má con luôn đây, ai cũng có gia đình rồi không ai chơi với con hết”
Khải: “còn con thì sao?”
Ông Chín: “thì m cứ ở lại ăn Tết với cha con t chứ sao!” “Khi nào m thoải mái đầu
óc thì đi dìa thăm ba má cũng được.”
Khải nhìn sang Trung “Dới anh đẹp trai này nữa hả? Con ở lại đây thêm 3 cái Tết nữa cũng được.
Ông Sơn: “Dậy còn tui thì sao”
Trung Khải đồng thanh: “sao chú hông dề nhà ăn Tết luôn đi”.
Ông Chín: “giờ tao tính dầy, đứa nào có gia đình thì dìa, ai không có ở lại đây dới
tao, kể cả m (chỉ tay vào ông Sơn), càng đông càng dui, mới có không khí Tết.
Chỉ tay vào Trung, “mầy đi mua bánh trái dới tao. Tao không hay m dìa nên cũng k chuẩn bị gì hết.”
“còn thằng Khải với cha già này thì lo trang trí, dọn dẹp nhà cửa đón Tết nữa, 29
Tết rồi, mỗi người 1 việc giải tán mạnh ai nấy làm còn kịp rước ông bà.”