trước hết là đạo đức và sau đó là tri thức. Việc học vốn mang một ý nghĩa cao quý : “Biết rõ
đạo”. Tức là học để biết cách làm người, học để sống tốt, cư xử đúng chuẩn mực. “Ngọc
không mài, không thành đồ vật“, con người không học hành, tu dưỡng thì chẳng thành
được con người có khả năng làm việc tốt, giúp ích cho đời. Dưới thể chế phong kiến theo
Nho giáo xưa, học hành, thi cử còn là con đường trực tiếp dẫn đến chốn quan trường, là cơ
hội để một đấng nam nhi góp sức mình cho đất nước. như vậy co thể thấy việc học rất quan
trọng đặc biệt là trong xã hội phong kiến xưa. Học tập là một quy luật tất yếu trong cuộc
sống. Kẻ đi học là học luân thường đạo lí để làm người. Đạo học ngày trước lấy rèn luyện
đạo đức làm chính, đó là những cách cư sử trong tam cương ngũ thường ngày xưa.
Chính vì thế tác giả nhấn mạnh vào việc học là rất cần thiết. Con người mà không học
thì giống như ngọc không mai không thành đồ vật và không thể thành người hoàn thiện
được. những truyền thống quý báu như Tiên học lễ hậu học văn được kế thừa từ những bàn
luận của Nguyễn Thiếp.
Đặc biệt tác giả đã lấy việc học để chứng minh trong thực tế, từ đó nêu lên những sai
trái tiêu cực trong đường lối giáo dục đương thời sẽ gây ra những hậu to lớn cho toàn dân
tộc. tác giả nêu lên nền học chính của chúng ta đã bị mất từ lâu thay vào đó là lối học mau
hòng danh hợi. Như vậy thì chúa tầm thường mà thần thì nịnh hót, nước mất nhà tan là lẽ
đương nhiên. Học mà chỉ chú ý đến bổng lộc không chú ý đến nội dung của cái mình đang
học thì làm sao có thể tiếp thu được những kiến thức trong nội dung ấy. Học chỉ biết để
hưởng vinh hoa phú quý ra làm quan chứ không quan tâm đến nội dung thì đó là sai lệch.
Nhưng đó lạ chính là thực trạng của nền giáo dục đương thời. Những kẻ học hành như vậy,
nếu có ra làm quan thì cũng chỉ là những viên quan dốt nát, hỏi làm sao có thể lo đời giúp
nước? Tác hại của lối học lệch lạc, sai trái đó gây tác hại nghiêm trọng và lâu dài vì những
kẻ bất tài thường hay xu nịnh, luồn lọt để được thăng quan tiến chức, dần dần trở thành lũ
sâu mọt, chỉ biết vinh thân phì gia mà quên đi lợi ích chung của đất nước, dân tộc. Và lối
học ấy ngày nay ta gọi là học vẹt, học chỉ để đi thi, thi xong là quên hết chẳng có tác dụng
gì.
Không chỉ đưa mục đích chân chính cũng như tác dụng thực sự của việc học đối với
hưng thịnh đất nước mà Nguyễn Thiếp còn khuyên vua Quang Trung mở hình thức học phổ
biến hơn. Làm thế nào để tất cả mọi người đều ý thức được việc học và có thể học ở bất kì
đâu : “Thầy trò của phủ, huyện, các trường tư, con cháu các nhà văn võ, thuộc lại ở các trấn
cựu triều, đều tùy đâu tiện đấy mà đi học”.
Về trình tự học cũng như ta học chứ vậy, phải đi từ thấp tới cao từ nhỏ tới lớn. phải
biết được những chữ cái có tỏng bảng thì mới mong học được thành những chữ ghép vào
với nhau “Lúc đầu học tiểu học để bồi lấy gốc. Tuần tự tiến lên học đến tứ thư, ngũ kinh,
chư sử. Học rộng rồi tóm lược cho gọn, theo điều học mà làm”. Có thể hiểu rằng muốn học
rộng thì trước tiên phải học được những cái cơ sở cái nền tảng thì mới có thể mong làm cho
kiến thức của mình sâu rộng và giúp ích cho đất nước được. không những thế tác giả chỉ ra
việc học và việc hanh phải đi đôi gắn kết với nhau, học trước rồi hành sau không thể bỏ
được nếu muốn học thành tài.
Cuối cùng tác giả khẳng định tác dụng to lớn và lâu dài của việc học đối với mỗi cá
nhân và cho toan đất nước. Họa may kẻ nhân tài mới lập được công, nhà nước nhờ thế mà
vững yên. Đó mới thực là cái đạo ngày nay có quan hệ tới lòng người. Xin chớ bỏ qua. Đạo
học thành thì người tốt nhiều; người tốt nhiều thì triều đình ngay ngắn mà thiên hạ thịnh trị.
Phương pháp học tập tốt sẽ là tiền đề để tạo ra những người có đức có tài giúp cho đất nước
hưng thịnh. Người học giỏi mà có đạo đức thì cũng góp phần làm cho đất nước hưng thịnh.
Như vậy có thể thấy Nguyễn Thiếp đã đem đến cho chúng ta một tầm hiểu biết mới về
phép học. Mặc dù là bản tấu nhưng chúng ta cũng thấy được tác giả luôn giữ thái độ chân
thành cung kính với vua Quang Trung chứ không phải lên mặt. qua đây chúng ta thấy
Nguyễn Thiếp là một vị quân thần không những giỏi có tài mà còn có đức, biết đi trước thời