+) Chính sách phân phong ruộng đất của vương quốc Phrăng đã tạo nên
một giai cấp mới là giai cấp lãnh chúa phong kiến, đồng thời cũng là giai
cấp quý tộc:
● Đây là giai cấp ít được học văn hóa nhưng lại có tinh thần thượng
võ cao.
● Họ lấy việc chiến đấu làm nghề nghiệp, lấy săn bắn thú võ làm trò
tiêu khiển, lấy việc đấu kiếm làm biện pháp để giải quyết xích
mích và mâu thuẫn.
● Là một giai cấp đóng kín. Họ yêu cầu phải mãi mãi giữ gìn sự
thuần khiết của dòng máu quý tộc, do đó những cuộc hôn nhân giữa
quý tộc và những người thuộc các giai cấp khác đều bị cấm.
+) Xuất hiện đồng thời với giai cấp lãnh chúa phong kiến là giai cấp
nông nô. Trừ một bộ phận nhỏ do nô lệ biến thành, phần lớn nông nô
vốn là nông dân tự do có ruộng đất riêng. Nhưng do việc chiếm đoạt
ruộng đất của chúa phong kiến, họ bị mất ruộng đất và bị lệ thuộc vào
các lãnh chúa và phải nộp địa tô cho lãnh chúa và phải chịu nhiều nghĩa
vụ khác.
- Ở Tây Âu, địa tô có ba hình thức: tô lao dịch, tô sản phẩm và tô tiền.
+) Trong thời kì đầu, hình thức địa tô được áp dụng phổ biến là tô lao
dịch. Với hình thức địa tô này, mỗi hộ nông nô được lãnh chúa giao cho
một mảnh đất để làm ăn sinh sống. Vì nhận mảnh đất đó, họ có nghĩa vụ
mỗi tuần phải đem theo súc vật và nông cụ đến làm việc trên ruộng đất
của chủ từ 3 đến 4 ngày. Như vậy, cái mà lãnh chúa bóc lột nông nô
chính là những ngày lao động không công trong tuần.
+) Về sau, do sự phát triển của kinh tế hàng hóa, tô lao dịch được thay
dần bằng tô sản phẩm và tô tiền.
=> Sau khi trở thành nông nô thì vĩnh viễn không được rời khỏi mảnh
đất mà lãnh chúa giao cho mình, do vậy thân phận nông nô cũng cha
truyền con nối cho đến khi chế độ nông nô tan rã mới chấm dứt.
- Sự hình thành quan hệ lãnh chúa nông nô diễn ra từ thế kỉ V đến thế kỉ X.
Vì vậy, thời kì này gọi là thời kì hình thành chế độ phong kiến. Trong thời
kì này, nền kinh tế ở phương Tây mang nặng tính tự cấp tự túc. Kinh tế
hàng hóa không tồn tại.