Script QTSX The Last Christmas - Tài liệu tham khảo | Đại học Hoa Sen
Script QTSX The Last Christmas - Tài liệu tham khảo | Đại học Hoa Sen và thông tin bổ ích giúp sinh viên tham khảo, ôn luyện và phục vụ nhu cầu học tập của mình cụ thể là có định hướng, ôn tập, nắm vững kiến thức môn học và làm bài tốt trong những bài kiểm tra, bài tiểu luận, bài tập kết thúc học phần, từ đó học tập tốt và có kết quả
Môn: Quản Trị Công Nghệ Truyền Thông (vb)
Trường: Đại học Hoa Sen
Thông tin:
Tác giả:
Preview text:
1
INT. NHÀ HÒA PHƯƠNG - ĐÊM
Cây thông noel đứng sừng sững giữa nhà, trên đỉnh là một
ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh.
PHƯƠNG cầm trên tay dĩa gà quay đặt lên bàn ăn, cô phủi
tay nhìn ngắm bàn ăn giáng sinh được mình trang trí thật lộng lẫy.
HÒA không một tiếng động từ sau ôm chầm lấy Phương hôn lên má cô một cái. HÒA Merry Christmas, bà xã. PHƯƠNG (mỉm cười) Giáng sinh vui vẻ.
HÒA tựa đầu lên vai PHƯƠNG, liếc nhìn bàn ăn gọn gàng rồi quay qua nhìn PHƯƠNG. HÒA
Bà xã của ai mà giỏi dữ vậy ta? PHƯƠNG Của ai không biết nữa? HÒA
Bà xã có cần anh phụ gì không nè? PHƯƠNG
Hình như còn thiếu muỗng nĩa,
anh vô bếp lấy rồi xếp lên bàn dùm em nha. HÒA Oke, bà xã.
HÒA lén hôn PHƯƠNG cái nữa rồi chạy biến vào trong bếp.
Tay Hòa kéo tủ bếp ra, bên trong là muỗng đũa các loại,
đa phần đều là đồ dùng cho người lớn nhưng lẫn trong đó
lại có một bộ đồ ăn cho trẻ em rất nổi bật. HÒA quơ đại
vài cái muỗng nĩa rồi đóng tủ lại.
HÒA xếp từng cái một lên bàn. Chuông cửa bỗng nhiên vang
lên, HÒA nhìn ra phía ngoài cửa chính. HÒA (nói vọng vào bếp) Để anh ra mở cửa cho. 2
EXT. TRƯỚC CỬA NHÀ - ĐÊM
HÒA mở cửa ra thấy một cô bé (4 tuổi) nhỏ con, ốm yếu
đang khoác một cái áo choàng rách nát đã được vá lại cẩn
thận, trên tay cô là một cái rổ mây to gấp đôi cơ thể,
trong rổ chứa đầy các loại kẹo khác nhau.
Cô bé ngước mặt lên, hớn hở nắm lấy một đống kẹo đưa ra trước mặt HÒA. CÔ BÉ
Chú ơi, mua kẹo cho con với.
HÒA nhìn đứa trẻ trước mặt, tay hơi nắm trước ngực, một
cảm xúc kì lạ đang lan ra bên trong anh.
HÒA nhẹ nhàng lắc tay từ chối cô bé. HÒA
Vợ chú không cho chú ăn kẹo, nên
chú không mua dùm con được, con
đi hỏi mấy cô chú nhà khác gần đây thử đi nha.
Cánh cửa nhanh chóng đóng lại, bóng dáng cô bé lẻ loi
nhìn cánh cửa đã khép chặt trước mặt mình. 3
INT. NHÀ HÒA PHƯƠNG - ĐÊM
HÒA vừa mới đóng cửa xong thì Phương từ trong bếp hỏi vọng ra. PHƯƠNG (V.O) Ai vậy anh? HÒA
Mấy đứa nhỏ bán hàng rong thôi em.
PHƯƠNG từ trong bếp đi ra. PHƯƠNG
Lễ mà mấy đứa nhỏ cũng đi bán nữa hả? HÒA
Thì mùa kiếm cơm của mấy đứa
nhóc mà. Xong hết chưa em, anh
đói muốn rã ruột luôn rồi nè. PHƯƠNG (mỉm cười) Ừm, ăn được rồi đó.
Hai vợ chồng ngồi trên bàn ăn, Phương gắp đồ ăn cho HÒA. PHƯƠNG
Công việc cỡ này ổn không anh? HÒA
Cũng như bình thường thôi em,
bàn hợp đồng rồi đi gặp mặt
khách khứa, lâu lâu thì đi sự
kiện của mấy công ty khác. Ừm…
đúng rồi, tuần sau có một sự
kiện ra mắt sản phẩm mới, hai vợ
chồng mình đi chung đi, lâu rồi
anh không được đi với em. PHƯƠNG
Tuần sau thì để em báo trợ lý xếp lịch lại. HÒA
Đi sự kiện xong rồi tụi mình đi
hẹn hò luôn, đi ăn uống hay xem
phim gì đó hâm nóng lại tình cảm
nữa. (ủ rũ) Gần đây em toàn lo
làm việc không, bỏ quên ông chồng này rồi.
PHƯƠNG dùng nĩa ghim miếng gà đút cho HÒA. PHƯƠNG Biết rồi ông tướng. Tính toong -
tiếng chuông cửa lại vang lên cắt đứt cuộc
hội thoại của hai vợ chồng.
PHƯƠNG vừa định đứng dậy đi ra mở cửa đã bị HÒA đè trở lại ghế ngồi. HÒA
Em ngồi đó đi để anh ra cho. 4
EXT. TRƯỚC CỬA NHÀ - ĐÊM
HÒA mở cửa ra lại thấy đứa bé lúc nãy đứng trước cửa nhà mình. HÒA (bất ngờ)
Sau con vẫn ở đây? Lúc nãy chú
có nói chú không mua dùm con
được mà. Con có đi hỏi mấy nhà khác chưa?
Cô bé im lặng không trả lời, mặt cứ cúi gằm xuống đất. HÒA
Con ăn gì chưa? Có muốn chú dẫn
đi ăn gì không? Hay chú mua kẹo cho con nha?
Đối mặt với các câu hỏi của HÒA vẫn là dáng vẻ im lặng
cúi đầu xuống của cô bé.
Trong lòng HÒA lại dâng lên cảm giác khó chịu, anh bực
bội lớn tiếng quát cô bé. HÒA
Nếu con đã không cần gì thì đi
chỗ khác đi! Đừng đứng trước cửa
nhà chú nữa, chắn đường chắn lối quá.
Anh đóng cửa thật mạnh vang lên một tiếng rầm rất to. 5
INT. NHÀ HÒA PHƯƠNG - ĐÊM
HÒA bực bội bước đến bàn ăn. PHƯƠNG
Sao vậy anh? Có gì mà anh khó chịu dữ vậy? HÒA
Là con nhóc lúc nãy nữa, anh đã
từ chối rồi mà nó vẫn không chịu
đi, cứ cúi gằm mặt xuống, hỏi gì
cũng không chịu trả lời.
PHƯƠNG đưa ly nước của mình cho chồng. PHƯƠNG
Thôi, uống miếng nước cho hạ hỏa
đi anh. Con nít con nôi mà so đo
với mấy đứa nhỏ làm gì. HÒA
Nhìn con bé cứ làm anh cảm thấy khó chịu sao sao á.
Tiếng sấm nổ khiến hai vợ chồng giật mình, cả hai cùng nhìn ra cửa sổ.
Những giọt mưa đang rơi xối xả vào mặt kính cửa sổ. PHƯƠNG Mưa rồi! HÒA
Lúc nãy anh thấy trời còn đẹp mà sao tự nhiên lại mưa.
Chuông cửa lại vang lên, nhưng âm thanh lần này rất dồn
dập khác hẳn với hai lần trước.
Cả hai vợ chồng hớt hải bước ra mở cửa. 6
EXT. TRƯỚC CỬA NHÀ - ĐÊM
Vừa mở cửa ra hai vợ chồng liền thấy cô bé cầm cái giỏ mây đứng trước cửa.
Áo choàng của cô bị nước mưa tạt ướt sũng hết, cô từ từ
ngước lên nhìn HÒA và PHƯƠNG.
Nét mặt của cô bé không còn hồn nhiên, ngây thơ như lúc
nãy nữa. Ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm nhìn thẳng vào hai vợ chồng.
Cô bé đưa tay ra, trong bàn tay nhỏ nhắn là chi chít vết
thương đang rỉ máu cùng với một cái nhẫn vàng. CÔ BÉ
Cha mẹ có muốn lấy lại chi c ế nhẫn này không? 7
EXT. TRƯỚC CỬA NHÀ THỜ - ĐÊM - HỒI TƯỞNG
Vào lễ giáng sinh nhiều năm trước, trời đổ mưa tầm tã, sấm chớp khắp nơi.
HÒA (22 tuổi) và PHƯƠNG (22 tuổi) đang trốn ở một góc của
nhà thờ, quần áo của cả hai ướt nhẹp, rách nát, dính bẩn
tùm lùm. Trong tay PHƯƠNG là một cái nôi đan bằng rổ mây
được áo khoác che phủ lên.
Những người cuối cùng từ trong nhà thờ bước ra, cúi chào
cha sứ rồi rời đi. Cánh cửa nhà thờ từ từ đóng lại, HÒA
và PHƯƠNG chờ đợi vài phút, nhìn xem hai bên coi còn ai
nữa không mới tiến tới phía trước cửa.
PHƯƠNG đặt cái rổ mây trong tay xuống trước cửa, cô kéo
lớp áo khoác đi để lộ ra một em bé sơ sinh đang nằm ngủ,
đứa trẻ không được sinh đủ tháng nên rất nhỏ, cả người
nằm gọn trong chiếc nôi ngủ. PHƯƠNG (vuốt ve đầu đứa bé)
Con gái nhỏ của mẹ… Xin con đừng
trách chúng ta, cha mẹ không hề
muốn làm như vậy. Nhưng mà thân
cha mẹ còn lo không xong nữa,
làm sao có thể lo cho con đầy đủ đây. (khóc nấc) HÒA
Nhỏ tiếng thôi em… (nhìn đứa
trẻ) Hãy quên chúng ta nha con,
cha mẹ xin lỗi con rất nhi u… ề
Cha mẹ không thể làm tròn trách
nhiệm của mình, không thể ở bên
dạy dỗ, chăm sóc con đàng hoàng
như những người cha người mẹ
khác… (nghẹn ngào) Chúc con có
một cuộc sống hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc nha con… PHƯƠNG (chạm lên vai HÒA)
Đi thôi anh… tới giờ rồi.
HÒA đứng dậy đưa tay lên gõ cửa vài cái rồi nắm tay
PHƯƠNG chạy đi trong màn mưa dày đặc.
Sau khi hai người rời đi, đứa trẻ liền khóc toáng lên.
Cha sứ chạy ra mở cửa, ông ngơ ngác nhìn đứa trẻ ở dưới đất.
Cha sứ ôm cái nôi lên rung rung nhằm dỗ đứa trẻ nín. CHA SỨ
Nín đi con ơi… Nín đi con…
Thấy đứa trẻ dần dần im lại, ông nhìn ra xung quanh tìm
kiếm người thân của đứa bé nhưng không thấy bóng dáng của
ai hết, chỉ có những hàng cây đang bị mưa gió tạt qua.
Trong tay đứa trẻ lộ ra một chi c ế nhẫn vàng, mặt trong
chiếc nhẫn có khắc một dòng chữ nhỏ “VŨ - 21/12/2012”. 8
EXT. TRƯỚC CỬA NHÀ - ĐÊM
PHƯƠNG đưa tay che miệng lại, HÒA ôm chầm lấy vợ mình,
khuôn mặt kinh ngạc, không tin vào sự thật trước mắt. Hai
vợ chồng nhìn đứa trẻ trước mắt mình. PHƯƠNG Là con sao… Vũ.
Tiếng sấm chớp lại nổ vang trời, ánh sáng từ sấm chớp
chiếu rọi sau lưng cô bé, đôi môi chúm chím từ từ nhoẻn lên nụ cười quái dị.
Cái rổ mây trông như cái nôi lúc nhỏ của cô bé, từ trên
tay cô rớt xuống đất, kẹo ở bên trong cũng theo đà bay
lên rơi tứ tung ra bên ngoài. VŨ (V.O)
Cha mẹ… con “quay về” rồi. Đến
lúc hai người nên nhận lấy những
thứ mình nên nhận rồi… Hahaha.