-
Thông tin
-
Quiz
Tóm tắt truyện Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng (13 mẫu) | Văn mẫu lớp 7 Chân trời sáng tạo
Truyện Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng được tìm hiểu trong chương trình môn Ngữ văn 7. Bài văn mẫu lớp 7: Tóm tắt truyện Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng. Nội dung bao gồm 13 mẫu tóm tắt.
Bài 2: Bài học cuộc sống (CTST) 30 tài liệu
Ngữ Văn 7 1.5 K tài liệu
Tóm tắt truyện Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng (13 mẫu) | Văn mẫu lớp 7 Chân trời sáng tạo
Truyện Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng được tìm hiểu trong chương trình môn Ngữ văn 7. Bài văn mẫu lớp 7: Tóm tắt truyện Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng. Nội dung bao gồm 13 mẫu tóm tắt.
Chủ đề: Bài 2: Bài học cuộc sống (CTST) 30 tài liệu
Môn: Ngữ Văn 7 1.5 K tài liệu
Sách: Chân trời sáng tạo
Thông tin:
Tác giả:







Tài liệu khác của Ngữ Văn 7
Preview text:
Văn mẫu lớp 7
Tóm tắt truyện Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng
Tóm tắt truyện Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng ngắn gọn
Mẫu tóm tắt số 1
Mắt, Chân, Tay, Tai thấy mình quanh năm làm việc mệt nhọc. Còn lão Miệng
thì chẳng làm gì cả, chỉ việc ăn. Vì vậy, họ cùng nhau đến nhà lão Miệng để
thông báo rằng sẽ không làm việc nữa, lão hãy tự lo liệu lấy. Nhưng Miệng
không được ăn thì Mắt, Chân, Tay, Tai cũng mệt mỏi, rã rời. Cuối cùng họ cũng
nhận ra công việc quan trọng của Miệng là nhai thức ăn để nuôi sống cơ thể.
Thế là họ đến nhà Miệng, vực Miệng dậy, kiếm thức ăn để giúp Miệng dần tình
lại. Từ đó, các bộ phận cơ thể người sống hòa thuận với nhau, mỗi người một
việc, không ai tị ai cả.
Mẫu tóm tắt số 2
Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay và bác Tai vì ghen tị với lão Miệng chỉ ăn mà không
làm gì cả. Họ cùng nhau đến nhà lão để thông báo từ nay sẽ không làm việc nữa,
lão hãy tự lo liệu lấy. Nhiều ngày trôi qua, cả bọn đều thấy mệt mỏi rã rời.
Không ai làm nổi việc gì nữa. Đến ngày thứ bảy thì không ai còn chịu nổi. Bác
Tai là người nhận ra việc của lão Miệng là nhai thức ăn, nuôi sống cơ thể. Họ
quyết định làm việc trở lại, đến nhà xin lỗi lão Miệng. Từ đó lão Miệng, cô Mắt,
cậu Chân, cậu Tay và bác Tai lại sống hoà thuận, ai làm việc nấy, không ai còn ghen tị với ai nữa.
Mẫu tóm tắt số 3
Từ rất lâu, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay, bác Tai và lão Miệng vẫn sống hòa thuận.
Bỗng một hôm, cô Mắt đến than thở với cậu Chân, cậu Tay rằng họ phải làm
việc quanh năm, còn lão Miệng chẳng làm gì cả. Họ quyết định không làm việc
nữa, thử xem lão Miệng có sống được không. Thế rồi, họ đến rủ bác Tai rồi cả
bọn kéo nhau đến nhà lão Miệng. Họ thông báo rằng từ nay sẽ không làm việc
nữa, còn lão hãy tự lo liệu lấy. Nhiều ngày trôi qua, cả bọn đều cảm thấy mệt
mỏi rã rời. Bác Tai nhận ra sai lầm, rồi họ kéo nhau đến nhà lão Miệng. Đến nơi,
họ thấy lão Miệng cũng nhợt nhạt cả hai môi, hai hàm khô như rang, không
buồn nhếch mép. Bác Tai, cô Mắt vực lão Miệng dậy. Còn cậu Chân, cậu Tay
vội vã đi tìm thức ăn. Lão Miệng ăn xong, dần dần tỉnh lại. Bác Tai, cô Mắt, cậu
Chân, cậu Tay tự nhiên thấy đỡ mệt nhọc, rồi thấy trong mình khoan khoái như
trước. Từ đó, lão Miệng, bác Tai, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay lại thân mật sống
với nhau, mỗi người một việc, không ai tị ai cả.
Mẫu tóm tắt số 4
Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng vốn sống hòa thuận với nhau vui vẻ, chan hòa.
Bỗng một hôm cô Mắt đến than thở với cậu Chân, cậu Tay rằng họ phải làm
việc quanh năm, còn lão Miệng chẳng làm gì cả, chỉ ngồi ăn không. Họ quyết
định đến nhà lão Miệng để thông báo rằng sẽ không làm việc nữa. Đi ngang
qua nhà bác Tai, họ rủ bác đi cùng. Bốn người hăm hở đến nhà lão Miệng. Đến
nơi, họ không chào hỏi, nói thẳng với lão Miệng sẽ không làm việc nữa, để lão
tự lo liệu. Nhiều ngày sau, cả bọn đều cảm thấy mệt mỏi rã rời. Bác Tai là
người nhận ra sai lầm. Họ kéo đến nhà lão Miệng để nói chuyện. Từ đó lão
Miệng, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay và bác Tai lại sống hoà thuận, ai làm việc
nấy, không ai còn ghen tị với ai nữa.
Mẫu tóm tắt số 5
Trước đó, Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng vốn sống hòa thuận với nhau vui vẻ,
chan hòa. Một ngày, cô Mắt than thở rằng cả bọn phải làm việc vất vả, chỉ có
lão Miệng là chẳng làm gì. Thế rồi, họ cùng nhau đến nhà lão để thông báo từ
nay sẽ không làm việc nữa, lão hãy tự lo liệu lấy. Nhiều ngày trôi qua, cả bọn
đều thấy mệt mỏi rã rời. Không ai làm nổi việc gì nữa. Đến ngày thứ bảy thì
không ai còn chịu nổi. Họ đến nhà lão Miệng, thấy lão cũng nhợt nhạt cả hai
môi, hai hàm khô như rang, không buồn nhếch mép. Bác Tai, cô Mắt vực lão
Miệng dậy. Còn cậu Chân, cậu Tay vội vã đi tìm thức ăn. Lão Miệng ăn xong,
dần dần tỉnh lại. Cả bọn không còn thấy mệt nhọc. Từ đó, họ sống hòa thuận với nhau, không ai tị ai.
Mẫu tóm tắt số 6
Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay, bác Tai ghen tị với lão Miệng. Họ cho rằng mình
làm việc mệt nhọc quanh năm chỉ riêng lão Miệng không làm gì cả chỉ ăn không
ngồi rồi. Thế rồi họ đi đến quyết định không làm nữa mà để cho lão Miệng
muốn ăn phải tự tìm kiếm. Thời gian trôi qua một ngày, hai ngày, ba ngày… ai
cũng cảm thấy mệt rã rời không ai chịu đựng được nữa… Đến ngày thứ bảy bác
Tai chính là người đã ra lỗi lầm của cả bọn và thế rồi cả bọn kéo nhau đến xin
lỗi bác Miệng. Lão Miệng cũng chẳng thua kém khi nhợt nhạt, cả bọn xúm vào
chăm sóc. Đến bây giờ cả bọn đã hiểu lão Miệng cũng có công việc quan trọng
và đều có sự liên quan mật thiết đến mọi người. Từ đó cô Mắt, cậu Chân, cậu
Tay, bác Tai, lão Miệng mọi người lại chung sống hòa thuận và vui vẻ bên nhau.
Mẫu tóm tắt số 7
Từ rất lâu, cô Mắt cậu Chân, cậu Tay, bác Tai và lão Miệng vẫn sống với nhau
rất thân thiết. Nhưng vì Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay và bác Tai vì ghen tị với lão
Miệng chỉ ăn mà không làm gì cả nên bàn nhau để mặc lão Miệng, không cho
lão ăn gì nữa. Mặc cho lão Miệng rất lấy làm ngạc nhiên và sửng sốt, cả bọn
vẫn kéo nhau ra về. Từ đó, cô Mắt cậu Chân, cậu Tay, bác Tai không lầm gì cả.
Chỉ vài ngày sau, cả bọn đã thấy mệt mỏi rã rời, không ai làm được việc gì nữa.
Đến ngày thứ bảy thì không ai còn chịu nổi. Bác Tai là người nhận ra sai lầm
đầu tiên: lão Miệng không đi làm nhưng lão có công việc là nhai. Bác yêu cầu
tất cả đến nói chuyện lại với lão Miệng. Sau khi lão Miệng ăn xong ai nấy đều
khỏe trở lại. Từ đó lão Miệng, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay và bác Tai lại sống
hoà thuận, ai làm việc nấy, không ai còn ghen tị với ai nữa.
Mẫu tóm tắt số 8
Chân, Tay, Tai, Mắt đều cho rằng mình phải làm việc vất vả. Còn lão Miệng chỉ
việc ăn không ngồi rồi. Họ đã quyết định đến nhà lão Miệng và bảo lão tự lo lấy
mà sống, còn họ thì không làm gì nữa. Nhưng chỉ sau mấy ngày, họ nhận rằng
lão Miệng cũng phải làm công việc là nhai. Họ quyết định tiếp tục sống hòa
thuận và thân mật, không ai tị ai cả.
Đoạn văn mẫu số 9
Cô Mắt cậu Chân, cậu Tay, bác Tai và lão Miệng sống với nhau rất thân thiết.
Nhưng vì Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay và bác Tai ghen tị với lão Miệng chỉ ăn
mà không làm gì cả nên bàn nhau để mặc lão Miệng, không cho lão ăn gì nữa.
Mặc cho lão Miệng rất lấy làm ngạc nhiên và sửng sốt, cả bọn vẫn kéo nhau ra
về. Chỉ vài ngày sau, cả bọn đã thấy mệt mỏi rã rời, không ai làm được việc gì
nữa. Đến ngày thứ bảy thì không ai còn chịu nổi. Bác Tai là người nhận ra sai
lầm đầu tiên: lão Miệng không đi làm nhưng lão có công việc là nhai. Bác yêu
cầu tất cả đến nói chuyện lại với lão Miệng. Sau khi lão Miệng ăn xong ai nấy đều khỏe trở lại.
Đoạn văn mẫu số 10
Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay cho rằng bản thân phải làm việc mệt nhọc quanh
năm để cho lão Miệng hưởng thụ. Họ quyết định đến nói với lão Miệng từ nay
sẽ không làm việc nữa. Trên đường đi, họ rủ các bác Tai đi cùng. Thời gian trôi
qua nhiều ngày, họ cảm thấy mệt rã rời. Bác Tai nhận ra sai lầm: lão Miệng
không đi làm nhưng lão có công việc là nhai. Họ quyết định làm việc trở lại.
Lão Miệng ăn xong, tất cả đều khỏe lại. Kể từ đó, họ lại sống hòa thuận như trước.
Tóm tắt truyện Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng đầy đủ
Đoạn văn mẫu số 1
Đang sống rất hòa thuận với nhau, bỗng một hôm cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay,
bác Tai chợt nhận ra rằng tất cả bọn họ phải quanh năm làm việc cật lực để cho
lão Miệng chỉ việc ngồi ăn không. Họ rủ nhau kéo đến nhà lão Miệng để nói
cho lão biết từ nay trở đi, họ không làm cho lão ăn nữa, lão phải tự lo lấy thân
mình. Nói xong họ quyết định ra về mặc cho lão Miệng ngạc nhiên, sửng sốt
như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau hôm đó, tất cả bọn họ “đình công”.
Nhiều ngày sau, mặc dù chẳng phải lao động nhưng ai cũng thấy mệt mỏi rã rời.
Và sau một tuần, tất cả hoàn toàn kiệt sức, không ai có thể chịu được nữa. Bác
Tai là người nhận ra sai lầm của cả bọn. Nếu họ không cho lão Miệng ăn thì
chính chúng ta cũng bị tê liệt cả. Công việc của lão vô cùng quan trọng, đó là
nhai thức ăn để lấy sức cho mỗi người hoạt động. Lão Miệng ăn thì chúng ta
mới khỏe khoắn được. Thế là họ kéo đến nhà lão Miệng. Lão Miệng lúc này
cũng đang đói lả. Mọi người vội vã tìm thức ăn, chăm sóc lão. Miệng tỉnh táo
và cả bọn cũng thấy khỏe dần lên. Từ đó Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng sống hòa
thuận với nhau, không ai ghen tị với nhau như trước nữa
Đoạn văn mẫu số 2
Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay, bác Tai và lão Miệng từ xưa vẫn sống với nhau rất
thân thiết. Bỗng một hôm, cô Mắt đến than thở với cậu Chân, cậu Tay rằng họ
phải làm việc vất vả, còn lão Miệng chẳng phải làm gì, chỉ ngồi ăn không. Cô
Mắt, cậu Chân, cậu Tay cùng kéo nhau đến nhà lão Miệng. Đi ngang qua nhà
bác Tai, họ thấy bác ngồi im lặng như nghe ngóng điều gì. Họ đề nghị bác Tai
đi cùng, thế rồi cả bọn kéo nhau đến nhà lão Miệng. Đến nơi, chẳng thèm chào
hỏi, họ đã nói với lão Miệng rằng từ này sẽ không làm việc nữa, lão hãy tự lo
liệu lấy. Mặc cho lão ngạc nhiên, họ kéo nhau ra về. Nhiều ngày trôi qua, cả
bọn thấy mệt mỏi rã rời. Cậu Chân, cậu Tay không còn muốn cất mình lên để
chạy nhảy, vui đùa như trước nữa; cô Mắt thì ngày cũng như đêm lúc nào cũng
lờ đờ, thấy hai mi nặng trĩu như buồn ngủ mà ngủ không được. Bác Tai trước
kia hay đi nghe hò nghe hát, nghe gì cũng rõ, nay bỗng thấy lúc nào cũng ù ù
như xay lúa ở trong. Bác Tai là người nhận ra sai lầm, lão Miệng không đi làm,
nhưng việc của lão là nhai. Lão có cái ăn thì họ mới được khỏe khoắn. Thế rồi,
họ kéo nhau đến nhà để nói chuyện với lão Miệng. Đến nơi, họ thấy lão cũng
nhợt nhạt cả hai môi, hai hàm khô như rang, không buồn nhếch mép. Bác Tai,
cô Mắt vực lão Miệng dậy. Còn cậu Chân, cậu Tay vội vã đi tìm thức ăn. Lão
Miệng ăn xong, tất cả đều thấy khỏe khoắn hơn. Từ đó, lão Miệng, bác Tai, cô
Mắt, cậu Chân, cậu Tay lại sống hòa thuận, thân thiết.
Đoạn văn mẫu số 3
Từ rất lâu, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay, bác Tai và lão Miệng vẫn chung sống
hòa thuận. Một hôm, cô Mắt đến nói với cậu Chân, Cậu Tay rằng họ phải làm
việc cật lực, còn lão Miệng chỉ việc ngồi ăn không. Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay
cùng quyết định kéo nhau đến nhà lão Miệng để nói rằng kể từ nay sẽ không
làm việc nữa, lão hãy tự lo liệu. Đi ngang qua nhà bác Tai, họ thấy bác ngồi im
lặng như nghe ngóng điều gì. Họ đề nghị bác Tai đi cùng, thế rồi cả bọn kéo
nhau đến nhà lão Miệng. Nhiều ngày trôi qua, họ đều thấy mệt mỏi rã rời. Cậu
Chân, cậu Tay không còn muốn cất mình lên để chạy nhảy, vui đùa như trước
nữa; cô Mắt thì ngày cũng như đêm lúc nào cũng lờ đờ, thấy hai mi nặng trĩu
như buồn ngủ mà ngủ không được. Bác Tai trước kia hay đi nghe hò nghe hát,
nghe gì cũng rõ, nay bỗng thấy lúc nào cũng ù ù như xay lúa ở trong. Bác Tai là
người nhận ra sai lầm, lão Miệng không đi làm, nhưng việc của lão là nhai. Lão
có cái ăn thì họ mới được khỏe khoắn. Họ lại kéo nhau đến nhà lão Miệng. Đến
nơi, họ thấy lão cũng nhợt nhạt cả hai môi, hai hàm khô như rang, không buồn
nhếch mép. Bác Tai, cô Mắt vực lão Miệng dậy. Còn cậu Chân, cậu Tay vội vã
đi tìm thức ăn. Lão Miệng ăn xong, tất cả đều thấy khỏe khoắn hơn. Kể từ đó,
họ lại sống hòa thuận như trước.