

Preview text:
    lOMoAR cPSD| 40190299                                         BÀI THU HOẠCH SỐ 4         
Cơ Sở Lý Luận Báo Chí Và Truyền Thông (Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, 
Đại học Quốc gia Thành phố Hồ Chí Minh)                                                                                                        lOMoAR cPSD| 40190299              
BÀI THU HOẠCH SỐ 4   
MÔN: CƠ SỞ LÍ LUẬN BÁO CHÍ   
HỌ VÀ TÊN: NGUYỄN ĐOÀN THU GIANG    MSSV: 2356030017   
1. Viết không quá hai trang về những khác biệt cơ bản giữa nghề báo và nghề văn   
Đều là nghề viết nhưng giữa nghề báo và nghề văn có sự khác biệt rõ ràng về tính chất, phương 
thức sáng tạo và đối tượng phục vụ.   
a. Quá trình sáng tạo   
Trong quá trình sáng tạo ra ấn phẩm báo chí, nhà báo phải huy động tổng lực tinh thần của 
mình, từ tri thức, tư tưởng, tình cảm, kinh nghiệm cho đến cảm hứng, trực giác,...nhưng tất cả 
đều không thể thay thế những điều mắt thấy, tai nghe. Tức là không thể tách rời những quan sát 
trực tiếp, trải nghiệm thực tế của mình với đời sống. Trong khi đó nhà văn bằng kiến thức, trải 
nghiệm gián tiếp qua báo đài kết hợp với trí tưởng tượng, sự hư cấu vẫn có thể tạo ra một tác 
phẩm văn học lôi cuốn và có giá trị.   
Nhà báo nỗ lực cho chúng ta thấy sự có mặt của họ ở hiện trường thực tế để cung cấp những 
thông tin mang giá trị sự thật. Còn nhà văn có thể tự do thả con chữ theo cảm xúc, tâm tư tình 
cảm của mình mà không quá đặt nặng về vấn đề logic, thực tế của thông tin sự kiện.   
b. Phương thức hoạt động   
Nghề báo là nghề hoạt động tập thể. Để một ấn phẩm báo chí ra đời cần có sự góp tay của nhiều 
người, qua nhiều công đoạn. Như được sửa chữa, nhuận sắc qua nhiều khâu, từ biên tập viên kỹ 
thuật, biên tập viên nội dung, thư ký tòa soạn đến họa sĩ trình bày... Tính tập thể trong hoạt động 
báo chí còn thể hiện ở chỗ các phóng viên thường cùng thảo luận hoặc cùng thực hiện một đề 
tài, một bài báo, và thành phẩm cuối cùng sẽ đứng tên tập thể các tác giả cùng thực hiện, góp 
sức vào công trình đó. Trong khi đó ở nghề văn rất đề cao chất riêng, tính bản quyền cá nhân 
trong sáng tác và hiếm khi tồn tại tác phẩm do hai tác giả cùng viết.   
Trong khi nhà văn là người chịu trách nhiệm gần như hoàn toàn về đứa con tinh thần mà mình 
tạo ra thì nhà báo không như vậy. Một nhà báo có thể tự do thu thập tư liệu, lựa chọn thủ pháp 
và thể loại để viết phù hợp với thiên hướng và năng lực của mình. Nhưng tác phẩm của anh ta 
không phải là một đơn vị tác phẩm riêng lẻ mà nó là bộ phận trong một cấu trúc tổng thể thông 
tin của một số báo, một tờ báo. Vì thế tác phẩm đó phải phù hợp, thống nhất với chỉnh thể của tờ 
báo và quan điểm của tòa soạn về nội dung tư tưởng, hình thức thể loại, quy cách trình bày. Một 
thành phẩm báo chí ra đời không chỉ là sản phẩm của một người mà đó là sự kết hợp hài hòa 
giữa sở thích, ý đồ sáng tạo của cá nhân với tiếng nói và lợi ích chung của tờ báo.   
c. Tần suất phát hành   
Sáng tác văn chương phần lớn dựa vào cảm hứng. Mà cảm hứng là yếu tố bất chợt, không thể 
nào đoán định hay kiểm soát được. Có thời điểm nhà văn có thể sáng tác liên tục nhiều tác 
phẩm nhưng có thời điểm lại không tạo ra được tác phẩm văn chương nào. Vì thế hoạt động của 
nghề văn là hoạt động tùy thuộc vào cảm hứng. Trái ngược với nghề văn, nghề báo hoạt động 
có tính chu kỳ. Các loại báo chí có chu kỳ hoạt động khác nhau. Nhật báo có chu kỳ là 24h, báo 
cách nhật là 48h, bán tuần báo là 72h,...   
Tính chu kỳ cũng là yếu tố tạo nên tính khẩn trương và tính kỷ luật nghiêm ngặt của lao động nghề 
báo, đặc biệt là đối với phóng viên – người trực tiếp sáng tạo tác phẩm báo chí. Trong khi                        lOMoAR cPSD| 40190299              
nhà văn không hoạt động, và dường như không thể hoạt động trong một môi trường yêu cầu 
quá cao vì tính kỷ luật, về deadlines như vậy.   
d. Ngôn ngữ và phong cách   
Báo chí sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, trực tiếp và dễ hiểu để truyền đạt thông tin một cách hiệu quả 
nhất có thể. Về cơ bản, báo chí chú tâm đến việc phải nói như thế nào để lột tả rõ ràng nhất sự 
thật. Phong cách viết báo chí là phải đảm bảo được tính chính xác và khách quan.   
Ngược lại, nghệ thuật văn chương yêu cầu ngôn ngữ phải có sự sáng tạo, hàm ý, ngữ cảnh được 
xây dựng phức tạp. Phong cách viết thường phản ánh sự cá nhân hóa, sự sáng tạo và tầm nhìn  độc đáo của tác giả   
e. Đối tượng hướng đến   
Cả nghề văn và nghề báo đều hướng đến đối tượng là độc giả của mình nhưng đáp ứng những 
nhu cầu khác nhau. Báo chí đáp ứng nhu cầu biết thông tin nhanh và chính xác, đặt ưu tiên cho 
sự kiện thực tế diễn ra hằng ngày. Còn văn chương đáp ứng nhu cầu về sở thích, nghệ thuật và 
tư duy tình cảm của độc giả, chú trọng đến trải nghiệm đọc và sự tưởng tượng của độc giả.   
2. Viết không quá hai trang về sở trường, sở đoản của mình khi chọn nghề báo và 
khắc phục sở đoản   
Khi lựa chọn nghề báo, em nhận thấy đây sẽ là lĩnh vực mà bản thân em có thể phát huy được tốt 
nhất những sở trường của bản thân như viết lách, giao tiếp. Viết lách là sở thích và cũng là sở 
trường từ nhỏ của em. Em có thể làm khá tốt trong việc dùng ngôn từ để miêu tả cuộc sống, 
miêu tả con người và bộc lộ cảm xúc, quan điểm. Bên cạnh đó, em là người hoạt ngôn và dễ 
dàng kết nối với mọi người xung quanh, giao tiếp khá tốt với mọi người. Cả hai sở trường viết 
lách và giao tiếp đều được em chú tâm phát triển, bồi dưỡng và nâng cao từ sớm để phát huy tốt 
hơn, theo đuổi nghề nghiệp mơ ước của mình là báo chí.   
Về sở đoản, đến thời điểm hiện tại em nhận thấy kỹ năng tư duy về hình ảnh của bản thân chưa 
tốt. Em đã tìm hiểu và học hỏi nhiều hơn về lĩnh vực nhiếp ảnh, tư duy chụp hình, chọn cảnh, 
chọn góc để tái hiện rõ nhất câu chuyện mình muốn kể, thể hiện tốt nhất thông điệp mình muốn 
truyền tải. Ngoài ra vốn sống của em chưa được dồi dào, thiếu trải nghiệm. Em đã và đang khắc 
phục yếu điểm này bằng những chuyến đi đến nhiều vùng đất mới, đọc sách, lắng nghe từ 
những người đi trước.                                                          
