Chương 3 luật thừa kế | Đại học Kinh tế Kỹ thuật Công nghiệp

Giải quyết tranh chấp: Có thể thông qua thương lượng, hòa giải hoặc đưa ra tòa án để giải quyết. Tranh chấp thừa kế có thể phát sinh khi có nhiều người cùng yêu cầu quyền thừa kế hoặc khi có sự không rõ ràng trong di chúc. Thời hạn yêu cầu thừa kế: Thời gian để người thừa kế thực hiện quyền thừa kế thường là 10 năm kể từ khi người để lại di sản chết hoặc từ khi người thừa kế biết được quyền thừa kế của mình.

Chương 3:
Khi Trọng Nam quay trở về căn phòng của mình, anh nhớ lại hành động của
mình khi nãy, chắc chắn không có gì sai lầm mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiển nhiên là anh không tin lí do thoái thác của Trầm Chi Trúc. Từ giây phút
đầu tiên gặp gỡ, anh đã thấy được trong cô một sức sống hoang dã, tựa như một
con sói không quen nuôi dạy, ánh mắt cô chứa đựng sự kiên cường bền bỉ như
cỏ dại.
Nếu đó là con trai, anh sẽ chỉ dạy một chút phương hướng phát triển dựa trên
kinh nghiệm sẵn có. Nhưng Trầm Chi Trúc lại là con gái, Trọng Nam tự nhận
thấy bản thân không có kinh nghiệm ở chung sống cùng với những người con
gái có tính cách như vậy, thế nên anh đành cố gắng biến cô ấy trở thành một cô
gái bình thường mà anh cho là bình thường.
Ngày càng hiểu hơn về cô gái này, Trọng Nam nhận ra tam quan của anh không
thể lý giải logic hành động của Trầm Chi Trúc. Giờ giấc sinh hoạt hỗn loạn, có
thù tất báo, hành động không chút do dự, nói năng không kiêng nể ai, tựa như
không sợ bất kì điều gì, nếu không thì sao có thể đã ăn nhờ ở đậu lại dám quang
minh chính đại để đồ dùng cá nhân trên giường.
Ban đầu Trọng Nam hoàn toàn không có biện pháp đối phó với cô, cho đến khi
anh nhận thấy đối xử nghiêm khắc với Trầm Chi Trúc sẽ khiến tinh thầnsa
sút một chút thì mọi việc mới dần trở nên dễ thở hơn.
Thế nhưng Trầm Chi Trúc cũng rất biết cách tạo phiền phức cho anh, thậm chí
cô không cần tự mình liên lạc, chỉ cần để Trọng Lâm biết tin cô có thể không an
toàn thì anh sẽ bị mẹ dạy dỗ phải chăm sóc cô.
Như việc trốn khỏi nhà lần này nói thẳng ra là muốn trả thù cho việc anh đã vứt
đồ khi trước. Mặc dù kết quả không đau không ngứa, anh có thể cảm thấy Trầm
Chi Trúc đã coi đây là niềm vui nhỏ trong lòng.
Anh đột nhiên nghĩ tới chút chuyện ở năm năm quá khứ.
Lần đầu nhìn thấy Trầm Chi Trúc là ở Nam Thành, khi anh vừa từ công ti về
thăm mẹ. Bình thường thì đèn trong đại sảnh hẳn đã tắt nhưng khi tới gara, anh
vẫn thấy một màu gang màu vàng ấm đucợ thắp sang.
“Có khách sao?” Anh thầm nghĩ.
Khi bước vào nhà, không khí rất hòa hợp và cuộc trò chuyện gần như đã đến lúc
kết thúc, khi ấy, cậu em trai… chắc tầm mười bảy, mười tám tuổi đang ngồi trên
sofa nhìn anh khẽ nháy mắt.
Trọng Nam tùy ý chào hỏi, thấy âm thanh mẹ anh hỏi cô gái trước mặt mình.
“Chi Trúc, cháu muốn ở đây đọc sách hay là đi về?”
Trọng Nam nhận ra mẹ anh đang nắm tay cô. Ngón tay quấn quít với tay của mẹ
anh, để lộ mụ bàn tay rất trắng, ánh nhìn dọc theo xương cổ tay hướng lên, là bộ
váy liền áo mới tinh mà mẹ anh vừa mua, trên cổ là một khuôn mặt không có gì
nổi bật nhưng biểu tình rất nhu thuận.
Chỉ là một cô gái nhỏ, chưa ở độ tuổi có thể làm anh hứng thú.
Trọng Nam cảm quay mặt đi, lịch sự ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.
ràng, Trầm Chi Trúc đã lên kế hoạch: “ Dì Trung, con muốn trở về.”
Vì thế, Trọng Nam đã không gặp lại cô trong năm năm. Lần gặp mặt sau đó là
lần đầu cô trốn khỏi nhà, anh đến đón cô. Khi Trầm Chi Trúc và anh không
quen, dáng vẻ cô thật ngoan ngoãn.
Nghĩ thế, Trọng Nam đột nhiên nhận ra Trầm Chi Trúc tựa như vẫn còn có chút
sợ anh, dù bây giờ có thể tranh cãi với anh nhưng khi anh lạnh mặt, cô sẽ an
phận hơn một chút.
Trọng Nam trầm ngâm đứng dậy đi vào phòng tắm, nhìn vết thương trên cổ
trong gương, ngón tay vô thức chạm vào vị trí hai chiếc răng nanh.
Là nơi này… Thứ sắc bén đã cắm vào da thịt, sự run rẩy dường như cộng hưởng
cùng nhịp tim của anh, không hề đau nhưng có chút tê ngứa… Trọng Nam đột
nhiên hồi tỉnh.
Hắn thấy được sự nguy hiểm.
Không nên, không nên như thế, anh thầm nghĩ, Trầm Chi Trúc không có cha mẹ,
dù là thay mẹ báo đáp ơn cứu mạng không biết ở nơi nào thì hắn cũng đã có lí
do để dạy dỗ cô thật tốt với tư cách là cấp trên.
Dù sao thì cũng không thể để cô như thế này nữa.
Vào đêm trước khi rời khỏi Tây Tạng, Trầm Chi Trúc mơ thấy lần đầu tiên cô
trốn đi.
Khi ấy cô mới chỉ là sinh viên năm nhất, vào ngày thứ ba trong đợt huấn luyện
quân sự, cô nhận được tin báo từ bạn bè ở quê nói có kẻ trộm đã cạy cửa vào
nhà.
Trong nhà vẫn còn di ảnh cuối cùng của mẹ, Trầm Chi Trúc không yên tâm, sợ
rằng bức ảnh sẽtình bị xé ráchsẽ không còn tấm ảnh nào của mẹ. Cô
hối hận vì đã không mang theo tấm ảnh bên người, vì vậy nên đã mua vé tàu về
nhà ngay trong đêm.
Trọng Nam đã đến nhà đón cô.
Cửa được cảnh sát sửa lại, Trọng Nam ngồi trên sofa, làm ngơ trước sự lộn xộn
trong phòng, nói: “ Lâu không gặp, để tôi tự giới thiệu, tôi tên Trọng Nam.
Chuyến bay sớm nhất vào mười giờ sáng mai và tôi sẽ đưa cô về trường.”
Giọng điệu không giống như đang ra lệnh, tựa như một vị quan tòa đang đưa ra
phán quyết.
Trầm Chi Trúc ôm cuốn sách có ảnh của mẹ trong lòng, nghiến răng nói: “Tôi
không muốn quay lại.”
Trọng Nam cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô: “Không được.”
“Tại sao?”
Giọng anh trầm thấp, giọng điệu vẫn rất thản nhiên: “ Mẹ tôi lo cho cô, bà ấy
muốn cô an toàn xuấ hiện trước mặt bà.”
Người đàn ông có khí chất nội liễm, vóc dáng cao lớn, khi nhấp ngụm trà khẽ
gật đầu, ánh mắt cô lướt từ vùng xương lông mày đến chóp mũi của anh, lạnh
lùng nhưng không cứng nhắc, có đủ nhu hòa, khiến cô liên tưởng đến làn da
nhẵn nhụi của bức tượng thạch cao xuất sắc nhất, hẳn là sẽ giống với Trọng
Nam…
“ Đừng nhìn tôi như vậy.” Âm thanh của Trọng Nam đột nhiên vang lên, anh
dừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ nên xưng hô thế nào: “Trầm Chi
Trúc.”
Lúc này Trầm Chi Trúc mới nhận ra sự thiếu tập trung của bản thân, mặt cô đỏ
bừng tới tận cổ, cảm nhận được sự không hài lòng của người đối diện, cô liền
cúi đầu, đáp lại một cách mơ hồ.
Sau một hồi im lặng, cô nói: “Nếu tôi đi, nhà của tôi lại bị đột nhập thì phải làm
sao?”
Trọng Nam cười cười: “ Cô có thể chuyển đến Nam Thành luôn. Dù sao cô cũng
chỉ một thân một mình, mẹ tôi luôn muốn chăm sóc cô.”
--
Đến tận ngày hôm sau, câu nói của Trọng Nam “Mẹ tôi luôn muốn chăm sóc cô”
dường như vẫn còn vang bên tai, Trầm Chi Trúc không thể ngủ ngon, cả người
cứ như mọc thêm quầng thâm dưới mắt.
Trọng Nam đặt chỗ ở dãy trái trên máy bay, không phải lần đầu Trầm Chi Trúc
tới đây nên cô biết đây là hướng có thể nhìn thấy những ngọn núi phủ đầy tuyết.
Với độ cao của máy bay, cô thấy những hồ nước dần nhỏ lại, nom như những
đốm tàn nhang trên khuôn mặt của một mĩ nhân.
Quay đầu lại đã thấy Trọng Nam đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, ngay cả khi
ngủ say thì vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh vẫn chưa tản đi, hiển nhiên là anh
cũng lười để ý đến cô.
Trầm Chi Trúc chỉ nhìn khuôn mặt Trọng Nam đến xuất thần. Hôm nay anh
mặc một chiếc áo trong cao cổ, nhìn qua thì không dày như hôm qua, có lẽ mát
mẻ hơn một chút.
Cô hào hứng xấu xa nghĩ, tốt nhất là những dấu vết này không biến mất, như
vậy có thể sẽ thấy Trọng Nam mặc áo cao cổ đi họp giữa hè… Hẳn là không tới
mấy ngày sẽ bị cảm nắng.
| 1/3

Preview text:

Chương 3:
Khi Trọng Nam quay trở về căn phòng của mình, anh nhớ lại hành động của
mình khi nãy, chắc chắn không có gì sai lầm mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiển nhiên là anh không tin lí do thoái thác của Trầm Chi Trúc. Từ giây phút
đầu tiên gặp gỡ, anh đã thấy được trong cô một sức sống hoang dã, tựa như một
con sói không quen nuôi dạy, ánh mắt cô chứa đựng sự kiên cường bền bỉ như cỏ dại.
Nếu đó là con trai, anh sẽ chỉ dạy một chút phương hướng phát triển dựa trên
kinh nghiệm sẵn có. Nhưng Trầm Chi Trúc lại là con gái, Trọng Nam tự nhận
thấy bản thân không có kinh nghiệm ở chung sống cùng với những người con
gái có tính cách như vậy, thế nên anh đành cố gắng biến cô ấy trở thành một cô
gái bình thường mà anh cho là bình thường.
Ngày càng hiểu hơn về cô gái này, Trọng Nam nhận ra tam quan của anh không
thể lý giải logic hành động của Trầm Chi Trúc. Giờ giấc sinh hoạt hỗn loạn, có
thù tất báo, hành động không chút do dự, nói năng không kiêng nể ai, tựa như
không sợ bất kì điều gì, nếu không thì sao có thể đã ăn nhờ ở đậu lại dám quang
minh chính đại để đồ dùng cá nhân trên giường.
Ban đầu Trọng Nam hoàn toàn không có biện pháp đối phó với cô, cho đến khi
anh nhận thấy đối xử nghiêm khắc với Trầm Chi Trúc sẽ khiến tinh thần cô sa
sút một chút thì mọi việc mới dần trở nên dễ thở hơn.
Thế nhưng Trầm Chi Trúc cũng rất biết cách tạo phiền phức cho anh, thậm chí
cô không cần tự mình liên lạc, chỉ cần để Trọng Lâm biết tin cô có thể không an
toàn thì anh sẽ bị mẹ dạy dỗ phải chăm sóc cô.
Như việc trốn khỏi nhà lần này nói thẳng ra là muốn trả thù cho việc anh đã vứt
đồ khi trước. Mặc dù kết quả không đau không ngứa, anh có thể cảm thấy Trầm
Chi Trúc đã coi đây là niềm vui nhỏ trong lòng.
Anh đột nhiên nghĩ tới chút chuyện ở năm năm quá khứ.
Lần đầu nhìn thấy Trầm Chi Trúc là ở Nam Thành, khi anh vừa từ công ti về
thăm mẹ. Bình thường thì đèn trong đại sảnh hẳn đã tắt nhưng khi tới gara, anh
vẫn thấy một màu gang màu vàng ấm đucợ thắp sang.
“Có khách sao?” Anh thầm nghĩ.
Khi bước vào nhà, không khí rất hòa hợp và cuộc trò chuyện gần như đã đến lúc
kết thúc, khi ấy, cậu em trai… chắc tầm mười bảy, mười tám tuổi đang ngồi trên
sofa nhìn anh khẽ nháy mắt.
Trọng Nam tùy ý chào hỏi, thấy âm thanh mẹ anh hỏi cô gái trước mặt mình.
“Chi Trúc, cháu muốn ở đây đọc sách hay là đi về?”
Trọng Nam nhận ra mẹ anh đang nắm tay cô. Ngón tay quấn quít với tay của mẹ
anh, để lộ mụ bàn tay rất trắng, ánh nhìn dọc theo xương cổ tay hướng lên, là bộ
váy liền áo mới tinh mà mẹ anh vừa mua, trên cổ là một khuôn mặt không có gì
nổi bật nhưng biểu tình rất nhu thuận.
Chỉ là một cô gái nhỏ, chưa ở độ tuổi có thể làm anh hứng thú.
Trọng Nam vô cảm quay mặt đi, lịch sự ngồi xuống bên cạnh mẹ mình. Rõ
ràng, Trầm Chi Trúc đã lên kế hoạch: “ Dì Trung, con muốn trở về.”
Vì thế, Trọng Nam đã không gặp lại cô trong năm năm. Lần gặp mặt sau đó là
lần đầu cô trốn khỏi nhà, anh đến đón cô. Khi Trầm Chi Trúc và anh không
quen, dáng vẻ cô thật ngoan ngoãn.
Nghĩ thế, Trọng Nam đột nhiên nhận ra Trầm Chi Trúc tựa như vẫn còn có chút
sợ anh, dù bây giờ có thể tranh cãi với anh nhưng khi anh lạnh mặt, cô sẽ an phận hơn một chút.
Trọng Nam trầm ngâm đứng dậy đi vào phòng tắm, nhìn vết thương trên cổ
trong gương, ngón tay vô thức chạm vào vị trí hai chiếc răng nanh.
Là nơi này… Thứ sắc bén đã cắm vào da thịt, sự run rẩy dường như cộng hưởng
cùng nhịp tim của anh, không hề đau nhưng có chút tê ngứa… Trọng Nam đột nhiên hồi tỉnh.
Hắn thấy được sự nguy hiểm.
Không nên, không nên như thế, anh thầm nghĩ, Trầm Chi Trúc không có cha mẹ,
dù là thay mẹ báo đáp ơn cứu mạng không biết ở nơi nào thì hắn cũng đã có lí
do để dạy dỗ cô thật tốt với tư cách là cấp trên.
Dù sao thì cũng không thể để cô như thế này nữa.
Vào đêm trước khi rời khỏi Tây Tạng, Trầm Chi Trúc mơ thấy lần đầu tiên cô trốn đi.
Khi ấy cô mới chỉ là sinh viên năm nhất, vào ngày thứ ba trong đợt huấn luyện
quân sự, cô nhận được tin báo từ bạn bè ở quê nói có kẻ trộm đã cạy cửa vào nhà.
Trong nhà vẫn còn di ảnh cuối cùng của mẹ, Trầm Chi Trúc không yên tâm, sợ
rằng bức ảnh sẽ vô tình bị xé rách và cô sẽ không còn tấm ảnh nào của mẹ. Cô
hối hận vì đã không mang theo tấm ảnh bên người, vì vậy nên đã mua vé tàu về nhà ngay trong đêm.
Trọng Nam đã đến nhà đón cô.
Cửa được cảnh sát sửa lại, Trọng Nam ngồi trên sofa, làm ngơ trước sự lộn xộn
trong phòng, nói: “ Lâu không gặp, để tôi tự giới thiệu, tôi tên Trọng Nam.
Chuyến bay sớm nhất vào mười giờ sáng mai và tôi sẽ đưa cô về trường.”
Giọng điệu không giống như đang ra lệnh, tựa như một vị quan tòa đang đưa ra phán quyết.
Trầm Chi Trúc ôm cuốn sách có ảnh của mẹ trong lòng, nghiến răng nói: “Tôi không muốn quay lại.”
Trọng Nam cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô: “Không được.” “Tại sao?”
Giọng anh trầm thấp, giọng điệu vẫn rất thản nhiên: “ Mẹ tôi lo cho cô, bà ấy
muốn cô an toàn xuấ hiện trước mặt bà.”
Người đàn ông có khí chất nội liễm, vóc dáng cao lớn, khi nhấp ngụm trà khẽ
gật đầu, ánh mắt cô lướt từ vùng xương lông mày đến chóp mũi của anh, lạnh
lùng nhưng không cứng nhắc, có đủ nhu hòa, khiến cô liên tưởng đến làn da
nhẵn nhụi của bức tượng thạch cao xuất sắc nhất, hẳn là sẽ giống với Trọng Nam…
“ Đừng nhìn tôi như vậy.” Âm thanh của Trọng Nam đột nhiên vang lên, anh
dừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ nên xưng hô thế nào: “Trầm Chi Trúc.”
Lúc này Trầm Chi Trúc mới nhận ra sự thiếu tập trung của bản thân, mặt cô đỏ
bừng tới tận cổ, cảm nhận được sự không hài lòng của người đối diện, cô liền
cúi đầu, đáp lại một cách mơ hồ.
Sau một hồi im lặng, cô nói: “Nếu tôi đi, nhà của tôi lại bị đột nhập thì phải làm sao?”
Trọng Nam cười cười: “ Cô có thể chuyển đến Nam Thành luôn. Dù sao cô cũng
chỉ một thân một mình, mẹ tôi luôn muốn chăm sóc cô.” --
Đến tận ngày hôm sau, câu nói của Trọng Nam “Mẹ tôi luôn muốn chăm sóc cô”
dường như vẫn còn vang bên tai, Trầm Chi Trúc không thể ngủ ngon, cả người
cứ như mọc thêm quầng thâm dưới mắt.
Trọng Nam đặt chỗ ở dãy trái trên máy bay, không phải lần đầu Trầm Chi Trúc
tới đây nên cô biết đây là hướng có thể nhìn thấy những ngọn núi phủ đầy tuyết.
Với độ cao của máy bay, cô thấy những hồ nước dần nhỏ lại, nom như những
đốm tàn nhang trên khuôn mặt của một mĩ nhân.
Quay đầu lại đã thấy Trọng Nam đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, ngay cả khi
ngủ say thì vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh vẫn chưa tản đi, hiển nhiên là anh
cũng lười để ý đến cô.
Trầm Chi Trúc chỉ nhìn khuôn mặt Trọng Nam đến xuất thần. Hôm nay anh
mặc một chiếc áo trong cao cổ, nhìn qua thì không dày như hôm qua, có lẽ mát mẻ hơn một chút.
Cô hào hứng xấu xa nghĩ, tốt nhất là những dấu vết này không biến mất, như
vậy có thể sẽ thấy Trọng Nam mặc áo cao cổ đi họp giữa hè… Hẳn là không tới
mấy ngày sẽ bị cảm nắng.