Học đi - Văn học cuối học phần 1 - Tài liệu Tham khảo | Đại học Hoa Sen

Học đi - Văn học cuối học phần 1 - Tài liệu Tham khảo | Đại học Hoa Sen và thông tin bổ ích giúp sinh viên tham khảo, ôn luyện và phục vụ nhu cầu học tập của mình cụ thể là có định hướng, ôn tập, nắm vững kiến thức môn học và làm bài tốt trong những bài kiểm tra, bài tiểu luận, bài tập kết thúc học phần, từ đó học tập tốt và có kết quả cao cũng như có thể vận dụng tốt những kiến thức mình đã học.

Mở bài:
Cuộc đời của chúng ta là một bức tranh được hoàn thiện bởi những mảnh ghép mang tên “quá khứ”. Bởi
lẽ, thông qua quá khứ, ta mới cảm nhận rõ về thế giới xung quanh hơn bao giờ hết. Mỗi người trên thế
giới sẽ có mỗi bức tranh cuộc đời khác nhau nhưng ai trong số họ cũng đều giữ cho riêng mình một hồi
ức đẹp đẽ không bao giờ quên. Đối với tôi, hồi ức đẹp nhất có lẽ là bài học tôi nhận được sau một lỗi
lầm tôi đã gây ra cho cô giáo kính mến của chúng tôi một sự việc vô cùng đáng nhớ mà tôi đã trải /
qua với chú chó cưng của mình một lần tôi làm việc tốt và có được sự công nhận của mọi người/ .
Chính nhờ vào những kỷ niệm này, mà tôi cảm thấy cuộc đời của mình thật hạnh phúc biết bao vì xung
quanh luôn ẩn chứa một bài học bất ngờ mà vô cùng ý nghĩa.
Thân bài: Lỗi lầm với thầy cô
Tôi vẫn còn nhớ như in cái buổi chiều rực nắng ngày hôm ấy,khi tôi cùng lũ bạn có ý định cúp tiết môn
văn.Vì thế,trước giờ vào lớp, tôi và lũ bạn đã bàn bạc nhau về cách trốn ra ngoài. Sau khi bàn bạc
xong,chúng tôi vô cùng tự hào về kế hoạch tỉ mỉ ấy mà không lường trước được hậu quả cho hành động
đầy ngu ngốc này.
//Khi tiếng chuông vang lên, cô giáo dịu dàng bước vào lớp và chào chúng tôi như mọi ngày. Cô viết lên
bảng bài học hôm nay và một đứa trong nhóm bắt đầu gục xuống bàn vì quá đau bụng. Nó thậm chí còn
hét toáng lên trong lớp như thể không chịu được nữa. Thấy vậy, cô lo lắng lao từ trên bục giảng xuống hỏi
han và ân cần xoa bụng cho nó. Nhưng một đứa trong đám chúng tôi giơ tay lên và bảo rằng:
- Thưa cô để em đưa bạn xuống phòng y tế.
Cô thấy vậy, liền đỡ bạn dậy và bảo rằng:
-Em đưa bạn xuống phòng y tế cẩn thận nhé, bạn có vẻ đang đau lắm đấy.
Thằng bạn tôi vui vẻ đáp lời:
-Dạ vâng cô cứ tin ở em.
Rồi nó ra hiệu cho tôi đến đỡ thằng Phát dậy. Chúng tôi gom hết tập vở của cả đám vào cặp thằng Phát rồi
đưa nó xuống phòng y tế như lời đã nói với cô. Cô giáo lo lắng nhìn theo bóng chúng tôi ra đến tận cửa
lớp và khuất dần về phía cầu thang. Nhưng chúng tôi không đỡ thằng Phát vào phòng y tế mà cả ba đứa
chạy ù ra cánh cổng sau trường rồi trèo ra ngoài.
//Đi được một quãng đường khá xa ra khỏi trường thì lại lọt vào tầm mắt của thầy hiệu trưởng vừa đi dự
hội thảo về. Thầy đang chạy xe thì dừng gấp lại và quát to:
-Mấy em kia học lớp mấy, giờ này không vào học sao còn la cà ở đây.
Do quá sợ hãi, chúng tôi định chạy theo bản năng. Nào ngờ ở ngay phía trước là cả một đoàn giáo viên
vừa đi họp về cùng thầy hiệu trưởng. Thế là, ba gương mặt tội nghiệp đã bị các thầy bắt lên phòng giám
hiệu. Thầy hiệu trưởng đã gọi cô giáo dạy tiết văn lên và trách cô rất nhiều rồi bắt chúng tôi về nhà viết
bản kiểm điểm. Sau khi ra khỏi phòng của thầy hiệu trưởng, cô Văn buồn rầu hỏi chúng tôi:
-Các em trốn học thật à. Sao em lại lấy sức khỏe của mình ra để lừa cô. Cô buồn lắm, cả một tiết học cô
không có tâm trạng dậy mà chỉ lo cho sức khỏe của Phát.Nào ngờ đó chỉ là kế hoạch của các em để không
phải học môn của cô thôi sao?Thôi được rồi, các em vào lớp đi.
//Khi bước chân vào lớp, các bạn nhìn chúng tôi với vẻ mặt ngơ ngác. Vì chúng nó tưởng thằng Phát phải
nằm dưới phòng y tế. Đi theo những bước chân chậm rãi mà rầu rĩ của cô văn. Chúng tôi cảm thấy tội lỗi
và bối rối vô cùng vì tưởng cô sẽ mắng chúng tôi trước cả lớp để làm gương. Nhưng cô chỉ nhẹ nhàng
bảo:
- Phát đã hết đau bụng rồi, chúng ta cùng nhau học tiếp bài cô đang giảng nhé.
Cả một tiết học hôm ấy, chúng tôi không thể tiếp thu được bài cô đang giảng vì mỗi đứa đều dằn vặt với
lương tâm của chính mình. Cuối giờ, cô giữ chúng tôi lại và ra hiệu cho các bạn đi về. Cô buồn rầu hỏi
chúng tôi:
-Lẽ nào các em không muốn học tiết cô đến vậy sao. Nếu đã trốn cũng đừng lấy sức khỏe ra làm lý do.
Các em có biết, sự lo lắng của các thầy cô dành cho học sinh của mình lớn đến nhường nào không. Cô
mong rằng những lời cô nói các em đều sẽ ghi nhớ và rút ra bài học cho riêng mình nhé. Lần sau đừng
làm như vậy nữa. Cô mong các em sẽ trở thành những người thật thà hơn là làm kẻ dối trá chỉ để trốn tiết
văn của cô.Sau đó, cô cho chúng tôi ra về nhưng đi ra đến gần cửa lớp, chúng tôi lại nghe thấy tiếng thở
dài của cô.
Xuống dưới sân trường,cả ba chúng tôi im lặng không nói với nhau lời nào. Lúc ngồi dưới sân trường,
thằng Phát suýt nữa khóc lên và mếu máo nói:
-Tao thấy có lỗi với cô quá. Biết thế, tao đã không dùng cách này để trốn tiết và cũng sẽ không trốn tiết
cô.
Nói rồi cả ba chúng tôi ôm nhau rơm tớm nước mắt. Và đó cũng trở thành bài học đáng nhớ của cả ba
đứa. Vào cuối năm học, chúng tôi đã cùng nhau viết một lá thư để xin lỗi và cảm ơn cô về những gì mà cô
đã nói và làm vào ngày hôm ấy. Cô cũng gửi cho chúng tôi một bức thư hồi âm và ba viên kẹo với nội
dung:
- Các em đã làm rất tốt, các học sinh của cô. Biết nhận lỗi và rút ra bài học cho bản thân mình luôn
là điều mà cô mong muốn ở các học sinh của mình. Phần kẹo này tuy nhỏ nhưng là phần thưởng
cô dành cho ba học sinh yêu quý của mình.Mong các em sẽ luôn vui vẻ và hãy học tập những
điều tốt lành nhé.
Những dòng thư ấy, đến bây giờ vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi. Bởi lẽ, những sai lầm và vấp ngã đầu
đời của chúng tôi đã được người cô giáo dịu dàng nâng đỡ và dạy dỗ như thế đấy.
Thân bài: kỉ niệm đáng nhớ với vật nuôi của em
Tôi vẫn nhớ như in vào ngày sinh nhật lần thứ bảy, bố đã tặng cho tôi một chú chó shiba có bộ lông
vàng mượt mà cùng đôi mắt đen to tròn, cái đuôi cong tít và đôi tai hình tam giác ngoe nguẩy đến là
đáng yêu. Tôi vui sướng nhảy cẫng lên và đặt tên cho chú là Mun. Cả một tuổi thơ của tôi là những
chuỗi ngày cùng chú ta rong ruổi khắp muôn nơi. Tôi yêu quý Mun không chỉ vì nó đáng yêu mà là
thông qua một sự việc tôi lại càng quý trọng chú chó này.
//Đó là một ngày nắng đẹp như mọi ngày khi tôi và Mun cùng nhau đi dạo trong khu công viên gần
nhà. Tôi háo hức chạy quanh các ngõ ngách của công viên như thể đang đi thám hiểm một vùng đất
bao la rộng lớn. Mun cũng vui vẻ chạy theo và vẫy vẫy cái đuôi đáng yêu của mình. Đi được một lúc,
tôi liền phát hiện ra một cái ngõ nhỏ kế bên trò chơi thảm bay của công viên. Trông nó khá tối và hẹp
như thể phía bên kia là một thế giới rùng rợn đang tồn tại.Với trí tưởng tượng phi thường đó, tôi và
Mun đã cố gắng để đi được vào trong và rồi chúng tôi hoảng hốt khi phát hiện ra, nơi này nồng nặc
mùi rượu bia cùng một người đàn ông quần áo xộc xệch đang ngồi ở điểm cuối của lối đi.
//Trong cơn sợ hãi, tôi đã hét toáng lên và có vẻ nó đã đánh thức người đàn ông kia. Vẫn còn hơi men
trong người, ông ta từ từ đứng dậy quát lớn:
-Đứa nào dám làm ồn ở đây tin ông cho mỗi đứa một nhát không.
Nói rồi, ông ta lao về phía chúng tôi với ý định tát vào mặt tôi một cái.Tôi đứng im như chết lặng vì
quá sợ hãi. Đúng lúc ấy, Mun đã lao lên và cắn vào tay ông ta khiến ông ta đau đớn vùng tay quăng
Mun xuống đất rồi đánh đập nó. Tôi quá sợ hãi chỉ biết khóc và kêu cứu. Nghe thấy tiếng tôi, ông ta
liền bước lại gần với giọng điệu dọa nạt:
-Thì ra là chó của mày cắn tao.
Có lẽ, vì khóc quá to, chú bảo vệ đã nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi và hét lên:
-Để thằng bé yên. Ông kia ,ông đang làm gì vậy.
Thấy có người đến, ông ta xô ngã chú bảo vệ và chạy ra khỏi công viên. Chú bảo vệ hỏi han tôi và gọi
điện cho người nhà. Khi bố mẹ nghe tin đã chạy ngay đến ôm chầm lấy tôi và đưa Mun đến phòng
khám thú y gần nhất. Mọi người bảo thật đáng mừng vì tôi không bị gì cả nhưng còn Mun có vẻ bị
thương rất nặng vì đã cố gắng lao ra để che chắn cho tôi.
//Trong lúc Mun được đưa vào phòng khám thú y , tôi đã khóc nức nở vì nếu không nhờ Mun người
bị đánh sẽ là tôi. Thật may, Mun chỉ bị gãy xương chân và trầy xước ngoài da, ăn uống và nghỉ ngơi
điều độ cùng với việc uống thuốc là sẽ mau chóng khỏi bệnh. Về đến nhà, mẹ tôi đã làm rất nhiều đồ
ăn ngon để dỗ dành tôi và cũng như để thưởng cho chú chó dũng cảm này. Trải qua lần dạo chơi đầy
kịch tính ấy, tôi đã không còn dại dột đi vào những chỗ trông có vẻ nguy hiểm và cũng càng thêm yêu
quý chú shiba của mình. Bởi vì trong mắt tôi, chú không chỉ là vật nuôi mà là một người bạn luôn
đồng hành và bảo vệ cho tôi.
Thân bài: kể về một lần em làm việc tốt khiến bố mẹ tự hào
Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi thường mặc cảm về thân hình nhỏ bé và sự nhút nhát của mình. Là một
đứa con trai, tôi cũng luôn muốn mình có thể mạnh mẽ và oai phong như những anh hùng trong phim.
Thế nhưng, nhờ vào một sự việc nhỏ trong cuộc đời mà tôi hiểu rằng, mỗi chúng ta đều là những anh
hùng không có áo choàng. Chỉ cần có lòng tốt, bạn chính là người mang sức mạnh đến với thế giới
này.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày hè nóng như đổ lửa ấy. Tôi đang tập thể dục ở công viên gần nhà với
mong muốn mình sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Công viên này khá rộng vì thế tôi thường tập thể dục ở
nơi vắng người vì tôi không muốn bị mọi người cười nhạo về vóc dáng nhỏ bé của mình. Với khí thế
hừng hực, tôi chạy vòng quanh công viên rộng lớn và rồi tôi chợt bắt gặp một sự việc khá đáng sợ.
Trong một khu vắng người gần đó, tôi nghe thấy tiếng khóc toáng lên của một bé gái đang dắt chó đi
dạo. Có một người đàn ông và một người phụ nữ tiến đến, ra lệnh cho cô bé ngừng khóc ngay lập tức
và họ bịt mồm cô bé lại. Tôi hoảng hốt nhận ra, có lẽ, chúng là những kẻ bắt cóc mà bố mẹ tôi thường
nói đến. Bởi vì, chẳng có bố mẹ nào lại đối xử với con mình thô bạo như vậy cả. Nói thật, lúc ấy, tôi
phát hoảng vì chứng kiến một sự việc ngỡ như chỉ có trong phim. Tôi đã dùng chiếc điện thoại của
mình để gọi cho cảnh sát và mẹ của mình. Mọi người đều khuyên tôi chờ đợi người đến cứu. Tuy
nhiên, tình thế nguy cấp và tôi quyết định làm một việc liều lĩnh đến bất ngờ.
Tôi len lén dến gần chỗ hai kẻ xấu xa kia và hét lên:
- Chú bảo vệ ơi, lúc nãy cháu vừa thấy một chú chó đi lạc quanh đây. Cháu đang muốn tìm nó để
trả lại cho chủ ạ.
Nghe thấy tiếng của tôi họ có thoáng giật mình vội quay ra xung quanh nhìn cảnh giác. Lúc này tôi
lấy một cành cây nhỏ ném về phía họ và bảo rằng :
-Hình như chú chó vừa chạy sang bên này ạ.
Thấy vậy, họ vội nhấc bổng cô bé lên và chuẩn bị mở cửa xe. Khi ấy, tôi lao ra níu chân họ lại và la
thật to:
-Có ai ở đây không , có kẻ bắt cóc.
Cô bé thấy tôi cũng cắn vào tay tên bắt cóc đang bị bất ngờ mà hét toáng lên. Nghe thấy tiếng hét to
của hai đứa trẻ, một chú dân phòng đang đi ngang qua đây vội chạy vào để xem tình hình. Thấy có sự
xuất hiện của người lớn. Họ vội vàng thả cô bé ra và chạy nhanh lên chiếc ô tô để trốn thoát. Tôi vội
chạy lại dỗ dành cô bé và chú dân phòng đã ở lại với chúng tôi cho đến khi cảnh sát và bố mẹ của
chúng tôi đến. Chú dân phòng đã thuật lại toàn bộ sự việc chú thấy và khen ngợi tôi. Bố mẹ đã la tôi
một chút vì chọn làm việc nguy hiểm nhưng khi nhìn thấy sự vui mừng trên khuôn mặt của cô bé kia
khi được trở lại vòng tay của cha mẹ. Họ lại mỉm cười nhẹ nhàng bế tôi lên và nói:
- Anh hùng nhỏ của ba mẹ dũng cảm lắm, bố mẹ đã rất lo nhưng cũng rất tự hào về con.
Cuối cùng, tôi nghe được rằng nhờ có tôi giữ chân mà chú dân phòng đã kịp nhớ lại biển số xe của họ
và thành công vây bắt những kẻ vô lại này. Hôm sau,câu chuyện của tôi đã được tuyên dương trước
nhà trường và bố mẹ tôi được các chú công an mời đến chụp ảnh vì hành động dũng cảm của mình.
Các chú đã bảo:
- Cháu tuy còn nhỏ nhưng thật dũng cảm, hãy giữ lấy sự nhiệt huyết và chính nghĩa đó nhé.
Và rồi, qua sự việc lần đó, tôi không còn tự ti về ngoại hình của mình nữa mà đã nuôi dưỡng cho
mình ước mơ trở thành một vị cảnh sát giúp đỡ mọi người và mang đến niềm tự hào cho cha mẹ. Tuy
đường đến ương lai đối với một chú bé úc ấy vẫn còn xa, nhưng tôi luôn tin rằng hạnh phúc của cuộc
sống luôn bắt nguồn từ những điều tốt đẹp.
Kết Bài:
Mỗi một khoảnh khắc trong cuộc đời đều lưu giữ những bài học đáng giá giúp tôi nhận ra nhiều thứ.
Chỉ có trải qua những vấp ngã, hiểm nguy, ta mới nhận ra điều gì là chân thật nhất. Giống như câu
chuyện về của tôi đã giúp tôi chú chó dũng cảm/một lần mắc lỗi tệ hại/một lần dũng cảm tình cờ
nhận ra rằng có những điều giá trị đến mức khiến ta phải nhớ mãi trong cuộc đời. Vậy còn bạn thì
sao, hãy kể về câu chuyện của cuộc đời bạn để xem cuộc đời của chúng ta ý nghĩa như thế nào nhé!
( Trúng bài nào thì xài phần chữ in đậm của phần đó nhé còn lại cứ viết y chang là oke)
| 1/4

Preview text:

Mở bài:
Cuộc đời của chúng ta là một bức tranh được hoàn thiện bởi những mảnh ghép mang tên “quá khứ”. Bởi
lẽ, thông qua quá khứ, ta mới cảm nhận rõ về thế giới xung quanh hơn bao giờ hết. Mỗi người trên thế
giới sẽ có mỗi bức tranh cuộc đời khác nhau nhưng ai trong số họ cũng đều giữ cho riêng mình một hồi
ức đẹp đẽ không bao giờ quên. Đối với tôi, hồi ức đẹp nhất có lẽ là bài học tôi nhận được sau một lỗi
lầm tôi đã gây ra cho cô giáo kính mến của chúng tôi
/ một sự việc vô cùng đáng nhớ mà tôi đã trải
qua với chú chó cưng của mình
/một lần tôi làm việc tốt và có được sự công nhận của mọi người.
Chính nhờ vào những kỷ niệm này, mà tôi cảm thấy cuộc đời của mình thật hạnh phúc biết bao vì xung
quanh luôn ẩn chứa một bài học bất ngờ mà vô cùng ý nghĩa.
Thân bài: Lỗi lầm với thầy cô
Tôi vẫn còn nhớ như in cái buổi chiều rực nắng ngày hôm ấy,khi tôi cùng lũ bạn có ý định cúp tiết môn
văn.Vì thế,trước giờ vào lớp, tôi và lũ bạn đã bàn bạc nhau về cách trốn ra ngoài. Sau khi bàn bạc
xong,chúng tôi vô cùng tự hào về kế hoạch tỉ mỉ ấy mà không lường trước được hậu quả cho hành động đầy ngu ngốc này.
//Khi tiếng chuông vang lên, cô giáo dịu dàng bước vào lớp và chào chúng tôi như mọi ngày. Cô viết lên
bảng bài học hôm nay và một đứa trong nhóm bắt đầu gục xuống bàn vì quá đau bụng. Nó thậm chí còn
hét toáng lên trong lớp như thể không chịu được nữa. Thấy vậy, cô lo lắng lao từ trên bục giảng xuống hỏi
han và ân cần xoa bụng cho nó. Nhưng một đứa trong đám chúng tôi giơ tay lên và bảo rằng: -
Thưa cô để em đưa bạn xuống phòng y tế.
Cô thấy vậy, liền đỡ bạn dậy và bảo rằng:
-Em đưa bạn xuống phòng y tế cẩn thận nhé, bạn có vẻ đang đau lắm đấy.
Thằng bạn tôi vui vẻ đáp lời:
-Dạ vâng cô cứ tin ở em.
Rồi nó ra hiệu cho tôi đến đỡ thằng Phát dậy. Chúng tôi gom hết tập vở của cả đám vào cặp thằng Phát rồi
đưa nó xuống phòng y tế như lời đã nói với cô. Cô giáo lo lắng nhìn theo bóng chúng tôi ra đến tận cửa
lớp và khuất dần về phía cầu thang. Nhưng chúng tôi không đỡ thằng Phát vào phòng y tế mà cả ba đứa
chạy ù ra cánh cổng sau trường rồi trèo ra ngoài.
//Đi được một quãng đường khá xa ra khỏi trường thì lại lọt vào tầm mắt của thầy hiệu trưởng vừa đi dự
hội thảo về. Thầy đang chạy xe thì dừng gấp lại và quát to:
-Mấy em kia học lớp mấy, giờ này không vào học sao còn la cà ở đây.
Do quá sợ hãi, chúng tôi định chạy theo bản năng. Nào ngờ ở ngay phía trước là cả một đoàn giáo viên
vừa đi họp về cùng thầy hiệu trưởng. Thế là, ba gương mặt tội nghiệp đã bị các thầy bắt lên phòng giám
hiệu. Thầy hiệu trưởng đã gọi cô giáo dạy tiết văn lên và trách cô rất nhiều rồi bắt chúng tôi về nhà viết
bản kiểm điểm. Sau khi ra khỏi phòng của thầy hiệu trưởng, cô Văn buồn rầu hỏi chúng tôi:
-Các em trốn học thật à. Sao em lại lấy sức khỏe của mình ra để lừa cô. Cô buồn lắm, cả một tiết học cô
không có tâm trạng dậy mà chỉ lo cho sức khỏe của Phát.Nào ngờ đó chỉ là kế hoạch của các em để không
phải học môn của cô thôi sao?Thôi được rồi, các em vào lớp đi.
//Khi bước chân vào lớp, các bạn nhìn chúng tôi với vẻ mặt ngơ ngác. Vì chúng nó tưởng thằng Phát phải
nằm dưới phòng y tế. Đi theo những bước chân chậm rãi mà rầu rĩ của cô văn. Chúng tôi cảm thấy tội lỗi
và bối rối vô cùng vì tưởng cô sẽ mắng chúng tôi trước cả lớp để làm gương. Nhưng cô chỉ nhẹ nhàng bảo: -
Phát đã hết đau bụng rồi, chúng ta cùng nhau học tiếp bài cô đang giảng nhé.
Cả một tiết học hôm ấy, chúng tôi không thể tiếp thu được bài cô đang giảng vì mỗi đứa đều dằn vặt với
lương tâm của chính mình. Cuối giờ, cô giữ chúng tôi lại và ra hiệu cho các bạn đi về. Cô buồn rầu hỏi chúng tôi:
-Lẽ nào các em không muốn học tiết cô đến vậy sao. Nếu đã trốn cũng đừng lấy sức khỏe ra làm lý do.
Các em có biết, sự lo lắng của các thầy cô dành cho học sinh của mình lớn đến nhường nào không. Cô
mong rằng những lời cô nói các em đều sẽ ghi nhớ và rút ra bài học cho riêng mình nhé. Lần sau đừng
làm như vậy nữa. Cô mong các em sẽ trở thành những người thật thà hơn là làm kẻ dối trá chỉ để trốn tiết
văn của cô.Sau đó, cô cho chúng tôi ra về nhưng đi ra đến gần cửa lớp, chúng tôi lại nghe thấy tiếng thở dài của cô.
Xuống dưới sân trường,cả ba chúng tôi im lặng không nói với nhau lời nào. Lúc ngồi dưới sân trường,
thằng Phát suýt nữa khóc lên và mếu máo nói:
-Tao thấy có lỗi với cô quá. Biết thế, tao đã không dùng cách này để trốn tiết và cũng sẽ không trốn tiết cô.
Nói rồi cả ba chúng tôi ôm nhau rơm tớm nước mắt. Và đó cũng trở thành bài học đáng nhớ của cả ba
đứa. Vào cuối năm học, chúng tôi đã cùng nhau viết một lá thư để xin lỗi và cảm ơn cô về những gì mà cô
đã nói và làm vào ngày hôm ấy. Cô cũng gửi cho chúng tôi một bức thư hồi âm và ba viên kẹo với nội dung: -
Các em đã làm rất tốt, các học sinh của cô. Biết nhận lỗi và rút ra bài học cho bản thân mình luôn
là điều mà cô mong muốn ở các học sinh của mình. Phần kẹo này tuy nhỏ nhưng là phần thưởng
cô dành cho ba học sinh yêu quý của mình.Mong các em sẽ luôn vui vẻ và hãy học tập những điều tốt lành nhé.
Những dòng thư ấy, đến bây giờ vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi. Bởi lẽ, những sai lầm và vấp ngã đầu
đời của chúng tôi đã được người cô giáo dịu dàng nâng đỡ và dạy dỗ như thế đấy.
Thân bài: kỉ niệm đáng nhớ với vật nuôi của em
Tôi vẫn nhớ như in vào ngày sinh nhật lần thứ bảy, bố đã tặng cho tôi một chú chó shiba có bộ lông
vàng mượt mà cùng đôi mắt đen to tròn, cái đuôi cong tít và đôi tai hình tam giác ngoe nguẩy đến là
đáng yêu. Tôi vui sướng nhảy cẫng lên và đặt tên cho chú là Mun. Cả một tuổi thơ của tôi là những
chuỗi ngày cùng chú ta rong ruổi khắp muôn nơi. Tôi yêu quý Mun không chỉ vì nó đáng yêu mà là
thông qua một sự việc tôi lại càng quý trọng chú chó này.
//Đó là một ngày nắng đẹp như mọi ngày khi tôi và Mun cùng nhau đi dạo trong khu công viên gần
nhà. Tôi háo hức chạy quanh các ngõ ngách của công viên như thể đang đi thám hiểm một vùng đất
bao la rộng lớn. Mun cũng vui vẻ chạy theo và vẫy vẫy cái đuôi đáng yêu của mình. Đi được một lúc,
tôi liền phát hiện ra một cái ngõ nhỏ kế bên trò chơi thảm bay của công viên. Trông nó khá tối và hẹp
như thể phía bên kia là một thế giới rùng rợn đang tồn tại.Với trí tưởng tượng phi thường đó, tôi và
Mun đã cố gắng để đi được vào trong và rồi chúng tôi hoảng hốt khi phát hiện ra, nơi này nồng nặc
mùi rượu bia cùng một người đàn ông quần áo xộc xệch đang ngồi ở điểm cuối của lối đi.
//Trong cơn sợ hãi, tôi đã hét toáng lên và có vẻ nó đã đánh thức người đàn ông kia. Vẫn còn hơi men
trong người, ông ta từ từ đứng dậy quát lớn:
-Đứa nào dám làm ồn ở đây tin ông cho mỗi đứa một nhát không.
Nói rồi, ông ta lao về phía chúng tôi với ý định tát vào mặt tôi một cái.Tôi đứng im như chết lặng vì
quá sợ hãi. Đúng lúc ấy, Mun đã lao lên và cắn vào tay ông ta khiến ông ta đau đớn vùng tay quăng
Mun xuống đất rồi đánh đập nó. Tôi quá sợ hãi chỉ biết khóc và kêu cứu. Nghe thấy tiếng tôi, ông ta
liền bước lại gần với giọng điệu dọa nạt:
-Thì ra là chó của mày cắn tao.
Có lẽ, vì khóc quá to, chú bảo vệ đã nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi và hét lên:
-Để thằng bé yên. Ông kia ,ông đang làm gì vậy.
Thấy có người đến, ông ta xô ngã chú bảo vệ và chạy ra khỏi công viên. Chú bảo vệ hỏi han tôi và gọi
điện cho người nhà. Khi bố mẹ nghe tin đã chạy ngay đến ôm chầm lấy tôi và đưa Mun đến phòng
khám thú y gần nhất. Mọi người bảo thật đáng mừng vì tôi không bị gì cả nhưng còn Mun có vẻ bị
thương rất nặng vì đã cố gắng lao ra để che chắn cho tôi.
//Trong lúc Mun được đưa vào phòng khám thú y , tôi đã khóc nức nở vì nếu không nhờ Mun người
bị đánh sẽ là tôi. Thật may, Mun chỉ bị gãy xương chân và trầy xước ngoài da, ăn uống và nghỉ ngơi
điều độ cùng với việc uống thuốc là sẽ mau chóng khỏi bệnh. Về đến nhà, mẹ tôi đã làm rất nhiều đồ
ăn ngon để dỗ dành tôi và cũng như để thưởng cho chú chó dũng cảm này. Trải qua lần dạo chơi đầy
kịch tính ấy, tôi đã không còn dại dột đi vào những chỗ trông có vẻ nguy hiểm và cũng càng thêm yêu
quý chú shiba của mình. Bởi vì trong mắt tôi, chú không chỉ là vật nuôi mà là một người bạn luôn
đồng hành và bảo vệ cho tôi.
Thân bài: kể về một lần em làm việc tốt khiến bố mẹ tự hào
Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi thường mặc cảm về thân hình nhỏ bé và sự nhút nhát của mình. Là một
đứa con trai, tôi cũng luôn muốn mình có thể mạnh mẽ và oai phong như những anh hùng trong phim.
Thế nhưng, nhờ vào một sự việc nhỏ trong cuộc đời mà tôi hiểu rằng, mỗi chúng ta đều là những anh
hùng không có áo choàng. Chỉ cần có lòng tốt, bạn chính là người mang sức mạnh đến với thế giới này.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày hè nóng như đổ lửa ấy. Tôi đang tập thể dục ở công viên gần nhà với
mong muốn mình sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Công viên này khá rộng vì thế tôi thường tập thể dục ở
nơi vắng người vì tôi không muốn bị mọi người cười nhạo về vóc dáng nhỏ bé của mình. Với khí thế
hừng hực, tôi chạy vòng quanh công viên rộng lớn và rồi tôi chợt bắt gặp một sự việc khá đáng sợ.
Trong một khu vắng người gần đó, tôi nghe thấy tiếng khóc toáng lên của một bé gái đang dắt chó đi
dạo. Có một người đàn ông và một người phụ nữ tiến đến, ra lệnh cho cô bé ngừng khóc ngay lập tức
và họ bịt mồm cô bé lại. Tôi hoảng hốt nhận ra, có lẽ, chúng là những kẻ bắt cóc mà bố mẹ tôi thường
nói đến. Bởi vì, chẳng có bố mẹ nào lại đối xử với con mình thô bạo như vậy cả. Nói thật, lúc ấy, tôi
phát hoảng vì chứng kiến một sự việc ngỡ như chỉ có trong phim. Tôi đã dùng chiếc điện thoại của
mình để gọi cho cảnh sát và mẹ của mình. Mọi người đều khuyên tôi chờ đợi người đến cứu. Tuy
nhiên, tình thế nguy cấp và tôi quyết định làm một việc liều lĩnh đến bất ngờ.
Tôi len lén dến gần chỗ hai kẻ xấu xa kia và hét lên: -
Chú bảo vệ ơi, lúc nãy cháu vừa thấy một chú chó đi lạc quanh đây. Cháu đang muốn tìm nó để trả lại cho chủ ạ.
Nghe thấy tiếng của tôi họ có thoáng giật mình vội quay ra xung quanh nhìn cảnh giác. Lúc này tôi
lấy một cành cây nhỏ ném về phía họ và bảo rằng :
-Hình như chú chó vừa chạy sang bên này ạ.
Thấy vậy, họ vội nhấc bổng cô bé lên và chuẩn bị mở cửa xe. Khi ấy, tôi lao ra níu chân họ lại và la thật to:
-Có ai ở đây không , có kẻ bắt cóc.
Cô bé thấy tôi cũng cắn vào tay tên bắt cóc đang bị bất ngờ mà hét toáng lên. Nghe thấy tiếng hét to
của hai đứa trẻ, một chú dân phòng đang đi ngang qua đây vội chạy vào để xem tình hình. Thấy có sự
xuất hiện của người lớn. Họ vội vàng thả cô bé ra và chạy nhanh lên chiếc ô tô để trốn thoát. Tôi vội
chạy lại dỗ dành cô bé và chú dân phòng đã ở lại với chúng tôi cho đến khi cảnh sát và bố mẹ của
chúng tôi đến. Chú dân phòng đã thuật lại toàn bộ sự việc chú thấy và khen ngợi tôi. Bố mẹ đã la tôi
một chút vì chọn làm việc nguy hiểm nhưng khi nhìn thấy sự vui mừng trên khuôn mặt của cô bé kia
khi được trở lại vòng tay của cha mẹ. Họ lại mỉm cười nhẹ nhàng bế tôi lên và nói: -
Anh hùng nhỏ của ba mẹ dũng cảm lắm, bố mẹ đã rất lo nhưng cũng rất tự hào về con.
Cuối cùng, tôi nghe được rằng nhờ có tôi giữ chân mà chú dân phòng đã kịp nhớ lại biển số xe của họ
và thành công vây bắt những kẻ vô lại này. Hôm sau,câu chuyện của tôi đã được tuyên dương trước
nhà trường và bố mẹ tôi được các chú công an mời đến chụp ảnh vì hành động dũng cảm của mình. Các chú đã bảo: -
Cháu tuy còn nhỏ nhưng thật dũng cảm, hãy giữ lấy sự nhiệt huyết và chính nghĩa đó nhé.
Và rồi, qua sự việc lần đó, tôi không còn tự ti về ngoại hình của mình nữa mà đã nuôi dưỡng cho
mình ước mơ trở thành một vị cảnh sát giúp đỡ mọi người và mang đến niềm tự hào cho cha mẹ. Tuy
đường đến ương lai đối với một chú bé úc ấy vẫn còn xa, nhưng tôi luôn tin rằng hạnh phúc của cuộc
sống luôn bắt nguồn từ những điều tốt đẹp. Kết Bài:
Mỗi một khoảnh khắc trong cuộc đời đều lưu giữ những bài học đáng giá giúp tôi nhận ra nhiều thứ.
Chỉ có trải qua những vấp ngã, hiểm nguy, ta mới nhận ra điều gì là chân thật nhất. Giống như câu
chuyện về chú chó dũng cảm/một lần mắc lỗi tệ hại/một lần dũng cảm tình cờ của tôi đã giúp tôi
nhận ra rằng có những điều giá trị đến mức khiến ta phải nhớ mãi trong cuộc đời. Vậy còn bạn thì
sao, hãy kể về câu chuyện của cuộc đời bạn để xem cuộc đời của chúng ta ý nghĩa như thế nào nhé!
( Trúng bài nào thì xài phần chữ in đậm của phần đó nhé còn lại cứ viết y chang là oke)