Tài liệu về Đặc điểm hình thức nhà nước lưỡng tính ở Pháp | Trường Đại học sư phạm kỹ thuật TP Hồ Chí Minh

Pháp là một nước cộng hòa, nơi quyền lực thuộc về nhân dân và được đại diện thông qua các cơ quan đại diện được bầu cử . Hệ thống chính thể ở Pháp được thiết lập dựa trên nguyên tắc phân quyền, với sự phân chia quyền lực giữa các cơ quan chính trị chủ chốt như Quốc hội, Thượng viện, và Tổng thống.. Tài liệu giúp bạn tham khảo, ôn tập và đạt kết quả cao. Mời bạn đọc đón xem!

Đặc điểm hình thức nhà nước lưỡng tính ở Pháp.
1. Cộng hòa:
Pháp là một nước cộng hòa, nơi quyền lực thuộc về nhân dân và được đại diện thông
qua các cơ quan đại diện được bầu cử.
2. Chia quyền lực:
Hệ thống chính thể Pháp được thiết lập dựa trên nguyên tắc phân quyền, với sự
phân chia quyền lực giữa cácquan chính trị chủ chốt như Quốc hội, Thượng viện,
Tổng thống.
3. Quốc hội:
Là cơ quan lập pháp chủ chốt, Quốc hội gồm các đại biểu được bầu cử từ các khu vực
cử tri trên toàn quốc gia. Quốc hội có trách nhiệm đưa ra và thảo luận về luật pháp, ngân
sách, và nhiều vấn đề quan trọng khác.
4. Thượng viện:
Thượng viện là cơ quan lập pháp thứ hai, với sự đại diện từ các bang và vùng. Có vai
trò kiểm soát thảo luận về các vấn đề quan trọng, cũng quyền thách thức Quốc
hội.
5. Tổng thống:
Tổng thốngngười đứng đầu quốc gia và là chủ chính phủ. Người này được bầu c
trực tiếp bởi công dân Pháp vàquyền lợi lớn trong quản lý và lãnh đạo quốc gia. Tuy
nhiên, quyền lực của Tổng thống cũng bị kiểm soát thông qua cơ quan lập pháp.
6. Hội đồng Hiến pháp:
quan pháp chịu trách nhiệm kiểm tra tính hợp pháp của các luật quyết
định chính trị. Hội đồng Hiến pháp đảm bảo rằng các quyết định không vi phạm Hiến
pháp.
7. Tính dân chủ đại diện:
Hệ thống chính thể Pháp được xem là một hình thức dân chủ đại diện, với nguyên tắc
là người dân chọn đại diện để đưa ra quyết định thay vì tham gia trực tiếp vào quyết định
chính trị.
8. Tính ổn định chính trị:
Pháp có một hệ thống chính trị ổn định, với các cơ quan lập pháp và thực thi pháp luật
hoạt động cùng nhau để giữ cho quốc gia duy trì tính ổn định và tiếp tục phát triển.
Ưu điểm của hình thức này.
1. Dân chủ và đại diện:
Hình thức chính thể Pháp thường được liên kết với nguyên tắc dân chủ, trong đó
quyền lực được chia sẻ giữa các đại diện được bầu chọn từ cộng đồng. Điều này giúp
đảm bảo sự đại diện và tham gia của cộng đồng trong quyết định chính trị.
Ví dụ: Quốc hội là quan lập pháp chính tại Pháp.được tạo ra bởi 577 nghị
(đại biểu) được bầu cử từ các khu vực cử tri trên khắp cả nước. Mỗi nghị sĩ đại diện cho
một khu vực cụ thể trách nhiệm lập pháp, giám sát hoạt động của Chính phủ,
tham gia các buổi thảo luận và biểu quyết.
2. Ổn định chính trị:
Hình thức chính thể pháp thể giúp duy trì ổn định chính trị qua quy trình bầu cử
theo định kỳ, tránh sự bất ngờ trong việc thay đổi lãnh đạo và giúp tạo ra một môi trường
ổn định chính trị.
Ví dụ: Quốc hội và Thượng viện là hai cơ quan lập pháp có tính chất đối lập nhau, họ
các quyền, trách nhiệm khác nhau. Việc giữa Hạ viện Thượng viện luôn không
đồng thuận họ cùng nhau tham gia vào quá trình thảo luận lập pháp. Sự đối lập
giữa hai quan này giúp đảm bảo quyền lực không tập trung quá mức trong một thế
lực.
3. Kiểm soát quyền lực:
Các hình thức chính thể pháp thường các chế kiểm soát quyền lực, bao gồm
việc phân chia quyền lực giữa các cơ quan chính trịhệ thống phân quyền, nhằm ngăn
chặn quyền lực tập trung.
Ví dụ: Hội đồng Hiến pháp là một cơ quan tư pháp có trách nhiệm kiểm tra hợp pháp
của các luật và quyết định chính trị. Được thành lập theo Hiến pháp Pháp năm 1958, Hội
đồng Hiến pháp đóng vai trò quan trọng trong việc đảm bảo tuân thủ bảo vệ Hiến
pháp.
- Hội đồng Hiến pháp có thẩm quyền:
Kiểm tra tính hợp pháp của luật mới được thông qua Quốc hội và Thượng
viện.
Giải quyết các tranh chấp về kiện tụng hiến pháp giữa các quan tổ
chức chính trị.
Nhược điểm của hình thức này.
1. Phân quyền không hoàn toàn hiệu quả:
Mặc hệ thống phân quyền tồn tại giữa Quốc hội Thượng viện, cũng như giữa
Tổng thống và Quốc hội, thực tế là quyền lực có thể không phân phối một cách hoàn toàn
hiệu quả. Một số người cho rằng quyền lực vẫn tập trung nhiều vào Tổng thống.
dụ: Tình trạng tăng cường quyền lực Tổng thống:Trong một số giai đoạn lịch sử,
có những bình luận đánh giá cho rằng tình trạng phân quyền ở Pháp không hiệu quả
như mong đợi. Một số Tổng thống thể tận dụng các quyền lực của họ để tăng cường
sự ảnh hưởng và quyết định chính trị, tạo ra thách thức với sự cân bằng mong muốn giữa
các cơ quan.
2. Quyết định tập trung tại Tổng thống:
Tổng thống Pháp có quyền lớn và có ảnh hưởng mạnh với chính trị và quyết định của
quốc gia. Nếu quyền lực tập trung quá nhiều vào Tổng thống mà không sự kiểm soát
cân bằng từ Quốc hội, có thể tạo ra vấn đề về tính dân chủ đại diện.
Ví dụ: Nếu Tổng thống và đảng của ông ta chiếm đa số trong Quốc hội, ông ta có thể
tận dụng quyền lực của mình để đưa ra quyết định chính trị không cần phải chiều
lòng hoặc thương lượng quá nhiều với các đại biểu trong Quốc hội. Trong trường hợp
này, có thể xuất hiện sự quyết định tập trung và ít chịu sự kiểm soát của Quốc hội.
3. Quyết định chính sách đôi khi đòi hỏi thời gian dài.
Hệ thống chính thể có thể làm chậm quá trình.
dụ: Một dụ điển hình quá trình thực hiện những biện pháp cụ thể trong quá
trình cải cách chính trị và kinh tế. Khi một chính phủ quyết định thực hiện các biện pháp
lớn như thuế, lợi ích xã hội, hay thay đổi Hiến pháp, quyết định này thường đòi hỏi thời
gian dài để thảo luận, đưa ra đề xuất chi tiết, kiếm được sự ủng hộ từ Quốc hội
Thượng viện.
| 1/4

Preview text:

Đặc điểm hình thức nhà nước lưỡng tính ở Pháp. 1. Cộng hòa:
Pháp là một nước cộng hòa, nơi quyền lực thuộc về nhân dân và được đại diện thông
qua các cơ quan đại diện được bầu cử. 2. Chia quyền lực:
Hệ thống chính thể ở Pháp được thiết lập dựa trên nguyên tắc phân quyền, với sự
phân chia quyền lực giữa các cơ quan chính trị chủ chốt như Quốc hội, Thượng viện, và Tổng thống. 3. Quốc hội:
Là cơ quan lập pháp chủ chốt, Quốc hội gồm các đại biểu được bầu cử từ các khu vực
cử tri trên toàn quốc gia. Quốc hội có trách nhiệm đưa ra và thảo luận về luật pháp, ngân
sách, và nhiều vấn đề quan trọng khác. 4. Thượng viện:
Thượng viện là cơ quan lập pháp thứ hai, với sự đại diện từ các bang và vùng. Có vai
trò kiểm soát và thảo luận về các vấn đề quan trọng, và cũng có quyền thách thức Quốc hội. 5. Tổng thống:
Tổng thống là người đứng đầu quốc gia và là chủ chính phủ. Người này được bầu cử
trực tiếp bởi công dân Pháp và có quyền lợi lớn trong quản lý và lãnh đạo quốc gia. Tuy
nhiên, quyền lực của Tổng thống cũng bị kiểm soát thông qua cơ quan lập pháp. 6. Hội đồng Hiến pháp:
Là cơ quan tư pháp chịu trách nhiệm kiểm tra tính hợp pháp của các luật và quyết
định chính trị. Hội đồng Hiến pháp đảm bảo rằng các quyết định không vi phạm Hiến pháp.
7. Tính dân chủ đại diện:
Hệ thống chính thể Pháp được xem là một hình thức dân chủ đại diện, với nguyên tắc
là người dân chọn đại diện để đưa ra quyết định thay vì tham gia trực tiếp vào quyết định chính trị.
8. Tính ổn định chính trị:
Pháp có một hệ thống chính trị ổn định, với các cơ quan lập pháp và thực thi pháp luật
hoạt động cùng nhau để giữ cho quốc gia duy trì tính ổn định và tiếp tục phát triển.
Ưu điểm của hình thức này.
1. Dân chủ và đại diện:
Hình thức chính thể Pháp thường được liên kết với nguyên tắc dân chủ, trong đó
quyền lực được chia sẻ giữa các đại diện được bầu chọn từ cộng đồng. Điều này giúp
đảm bảo sự đại diện và tham gia của cộng đồng trong quyết định chính trị.
Ví dụ: Quốc hội là cơ quan lập pháp chính tại Pháp. Nó được tạo ra bởi 577 nghị sĩ
(đại biểu) được bầu cử từ các khu vực cử tri trên khắp cả nước. Mỗi nghị sĩ đại diện cho
một khu vực cụ thể và có trách nhiệm lập pháp, giám sát hoạt động của Chính phủ, và
tham gia các buổi thảo luận và biểu quyết. 2. Ổn định chính trị:
Hình thức chính thể pháp có thể giúp duy trì ổn định chính trị qua quy trình bầu cử
theo định kỳ, tránh sự bất ngờ trong việc thay đổi lãnh đạo và giúp tạo ra một môi trường ổn định chính trị.
Ví dụ: Quốc hội và Thượng viện là hai cơ quan lập pháp có tính chất đối lập nhau, họ
có các quyền, trách nhiệm khác nhau. Việc giữa Hạ viện và Thượng viện luôn không
đồng thuận và họ cùng nhau tham gia vào quá trình thảo luận và lập pháp. Sự đối lập
giữa hai cơ quan này giúp đảm bảo quyền lực không tập trung quá mức trong một thế lực. 3. Kiểm soát quyền lực:
Các hình thức chính thể pháp thường có các cơ chế kiểm soát quyền lực, bao gồm
việc phân chia quyền lực giữa các cơ quan chính trị và hệ thống phân quyền, nhằm ngăn
chặn quyền lực tập trung.
Ví dụ: Hội đồng Hiến pháp là một cơ quan tư pháp có trách nhiệm kiểm tra hợp pháp
của các luật và quyết định chính trị. Được thành lập theo Hiến pháp Pháp năm 1958, Hội
đồng Hiến pháp đóng vai trò quan trọng trong việc đảm bảo tuân thủ và bảo vệ Hiến pháp.
- Hội đồng Hiến pháp có thẩm quyền:
Kiểm tra tính hợp pháp của luật mới được thông qua Quốc hội và Thượng viện.
Giải quyết các tranh chấp về kiện tụng hiến pháp giữa các cơ quan và tổ chức chính trị.
Nhược điểm của hình thức này.
1. Phân quyền không hoàn toàn hiệu quả:
Mặc dù hệ thống phân quyền tồn tại giữa Quốc hội và Thượng viện, cũng như giữa
Tổng thống và Quốc hội, thực tế là quyền lực có thể không phân phối một cách hoàn toàn
hiệu quả. Một số người cho rằng quyền lực vẫn tập trung nhiều vào Tổng thống.
Ví dụ: Tình trạng tăng cường quyền lực Tổng thống:Trong một số giai đoạn lịch sử,
có những bình luận và đánh giá cho rằng tình trạng phân quyền ở Pháp không hiệu quả
như mong đợi. Một số Tổng thống có thể tận dụng các quyền lực của họ để tăng cường
sự ảnh hưởng và quyết định chính trị, tạo ra thách thức với sự cân bằng mong muốn giữa các cơ quan.
2. Quyết định tập trung tại Tổng thống:
Tổng thống Pháp có quyền lớn và có ảnh hưởng mạnh với chính trị và quyết định của
quốc gia. Nếu quyền lực tập trung quá nhiều vào Tổng thống mà không có sự kiểm soát
cân bằng từ Quốc hội, có thể tạo ra vấn đề về tính dân chủ đại diện.
Ví dụ: Nếu Tổng thống và đảng của ông ta chiếm đa số trong Quốc hội, ông ta có thể
tận dụng quyền lực của mình để đưa ra quyết định chính trị mà không cần phải chiều
lòng hoặc thương lượng quá nhiều với các đại biểu trong Quốc hội. Trong trường hợp
này, có thể xuất hiện sự quyết định tập trung và ít chịu sự kiểm soát của Quốc hội.
3. Quyết định chính sách đôi khi đòi hỏi thời gian dài.
Hệ thống chính thể có thể làm chậm quá trình.
Ví dụ: Một ví dụ điển hình là quá trình thực hiện những biện pháp cụ thể trong quá
trình cải cách chính trị và kinh tế. Khi một chính phủ quyết định thực hiện các biện pháp
lớn như thuế, lợi ích xã hội, hay thay đổi Hiến pháp, quyết định này thường đòi hỏi thời
gian dài để thảo luận, đưa ra đề xuất chi tiết, và kiếm được sự ủng hộ từ Quốc hội và Thượng viện.